311-315

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

311.

Thuốc ngủ bị Bạch tiên sinh bỏ vào đồ uống, Trịnh Hòa uống ngay mà không hề nghi ngờ gì.

Bạch Ân có chút áy náy khi Trịnh Hòa tỏ ra tin tưởng ông hoàn toàn như thế.

Đáng lẽ chỉ cần nửa phút là thuốc đã có tác dụng, nhưng không biết có phải do tình yêu vô bờ với đồ ăn hay không mà mãi đến khi đánh chén xong xuôi, cậu mới chịu gục.

Hai tay Bạch Ân quàng qua vai Trịnh Hòa, nhấc cậu khỏi ghế, ôm kiểu công chúa, còn tiện tắt đèn lúc sắp đi ra ngoài.

"....Hở?" DY chớp chớp mắt, "Sao đột nhiên tối thế?"

Kiệt Tử đã quen với việc này từ lâu, hắn vỗ vỗ vai D: "Nhiệm vụ bây giờ của cậu là phải ra khỏi phòng, không được cho bất cứ ai vào nhà."

"Hay là mạch điện có vấn đề?" DY vẫn suy nghĩ vấn đề đó.

"Đó, ra rồi." Kiệt Tử chỉ vào chiếc xe đang chậm rãi đi ra, "Bạch tiên sinh chắc đang ở trong đó, nhưng tôi khuyên cậu, đừng dại chạy đến hỏi ngài ấy đêm hôm khuya khoắt ra đường làm gì, dù ngài ấy có nhận điện thoại thì cậu cũng sẽ bị đống việc tăng ca đè cho bầm dập."

DY rùng mình: "Cậu thử rồi à?"

Kiệt Tử nghiêm mặt nói: "Gọi anh mày là sư phụ đi."

312.

Đối với Trịnh Hòa, Bạch Ân luôn có một sự kiên nhẫn là dịu dàng đến kỳ lạ.

Ông ôm cậu đi lên tầng cao nhất của BEACHER. Căn phòng tối đen. Bạch tiên sinh đếm bước chân của mình để tìm tới chiếc giường, rồi nhẹ nhàng đặt người yêu nhỏ của mình xuống.

Bóng tối không gây trở ngại gì đối với ông. Thậm chí, không cần dùng mắt ông cũng có thể hôn lên môi Trịnh Hòa, nhẹ nhàng mút mát.

Sau hôm nay thôi, em ấy sẽ mãi mãi thuộc về mình....

Ý nghĩ đó khiến vùng dưới bụng của ông hưng phấn.

Ông lấy nến từ tủ quần áo, châm nó rồi cố định lại một chỗ. Ông dựa vào thứ ánh sáng mỏng manh ấy để tìm chiếc đèn poly, cắm điện, bật lên, điều chỉnh tới con số 24 độ. Sau đó, ông quay lại giường, thổi tắt nến, đưa tay lột quần áo Trịnh Hòa, đây là bộ đồ hôm nay ông chính tay chọn cho cậu...Trái tim Bạch Ân chợt trở nên mềm mại.

Lần đầu tiên ông cảm thấy, được sống trên đời thật tốt.

Có được người mình yêu, về sau sẽ có người luôn bên mình, sáng sớm thức dậy sẽ được ôm người ấy, trời đổ mưa thì cùng nhau ngồi trên thảm đọc sách.

Thực an tĩnh và nhàn nhã.

Trên tầng cao nhất có phòng nghỉ được chuẩn bị riêng cho Bạch Ân. Ông ôm Trịnh Hòa vào phòng tắm vòi sen, mở vòi hoa sen để nước chảy xuống, hơi ẩm bốc lên.

Đối với Bạch Ân, giờ khắc này chính là hạnh phúc.

313.

Chỉ có từ 'sợ hãi' mới diễn tả được cảm xúc lúc mới tỉnh dậy của Trịnh Hòa.

Cậu trần trụi, bị trói trên giường, Bạch tiên sinh thì vận bộ âu phục trắng, đeo kính viền vàng.

Từ khóa chính là: Bạch tiên sinh đẹp trai chết mất mất mất.

Khoan đã, chọn nhầm từ khóa rồi.

Trịnh Hòa hoàn toàn không ngăn được việc: trí thông minh sụt giảm dẫn tới cúc hoa ngứa mỗi khi thấy trai đẹp, nhất là đối với Bạch tiên sinh.

"Ông xích em lại làm gì?" Trịnh Hòa hỏi rất ngu.

Bạch tiên sinh đáp theo logic của lũ cướp: "Xích lại, em mới không trốn nha."

Tuy ông vẫn chưa trả lời vì sao lại xích cậu, nhưng qua suy luận, Trịnh Hòa đoán đây có lẽ và trò tình thú sau bữa tối, thế nên cậu nằm duỗi chân duỗi tay thẳng cẳng, còn lầu bầu: "Em bảo muốn trốn lúc nào chứ!"

Đấy là nỗi bất an trong lòng Bạch Ân, không liên quan tới chuyện Trịnh Hòa có hứa hẹn ở bên ông hay không. Ông chợt thấy cửa mở, có mấy bóng người lén lút đứng đó, định đi vào nhưng lại chần chừ ở đấy. Ông quen chúng, từ hồi còn nhỏ, chúng đã thường xuất hiện, náu mình trong góc, nhìn ông chằm chằm.

Bạch Ân hỏi: "Bảo bối, em có thích chỗ này không?"

"Em không thích, nếu ông chán, muốn tìm cảm giác lạ thì em cũng chiều, nhưng ngày nào cũng xích thì em không chịu được."

Bạch Ân không ngờ cậu lại nói thẳng thế, cười không nổi. Ông vẫn luôn nghi ngờ Trịnh Hòa giả ngu trước mặt mình. Hồi trước còn thấy không sao, nhưng giờ, càng ngày ông càng không chấp nhận được điều đó. Ông thích cảm giác Trịnh Hòa hết lòng vì mình, giống những ngày trên sơn trang ấy: "Nếu tôi muốn xích em cả đời thì sao?"

Trịnh Hòa không thèm chớp mắt, nói huyên thuyên một hồi. Mãi lâu sau, Bạch Ân mới hiểu hết cậu nói gì, tóm lại trong một câu là: ông muốn xích thì xích, em còn biết làm gì chứ.

Bạch Ân cảm thấy bảo bối nhà mình đúng là...nói theo cách dễ nghe thì là: cam chịu (?)

Không thèm phản kháng chút nào sao.

Buổi cầu hôn lãng mạn trong trí tưởng tượng của Bạch Ân hoàn toàn sụp đổ bởi sự ngoan ngoãn quá mức và bỗng dưng rơi nước mắt đến kỳ lạ của Trịnh Hòa.

Bạch Ân cũng chẳng biết sao mình không giả vờ được nữa, cứ thế lôi nhẫn ra.

Cảm giác này cứ như khi mình tự trồng dưa hấu, từ lúc gieo hạt, bạn đã nghĩ tới chuyện cắt dưa thế nào, khó khăn lắm mới đợi đến ngày dưa chín, bạn cầm dao định cắt thì chợt nhận ra – lúc dưa mọc lên nó cũng tự cắt rồi.

Cảm giác như mọi chuyện mình làm trước đó đều uổng phí.

314.

Đối với tin Bạch Ân lấy Trịnh Hòa, bạn của cả hai người đều có thái độ giống hệt nhau.

Bên Bạch Ân:

Angelina: "Ai u, cuối cùng có người chịu gả cho anh sao? Khó khăn lắm mới được, nhớ đối xử với người ta cho tốt."

Bên Trịnh Hòa:

A Bối: "Ha ha ha ha, A Hòa, cậu chài được Bạch tiên sinh thật cơ đấy! Giỏi quá, đúng là đàn ông chân chính."

Không hiểu sao, đối với việc Trịnh Hòa và Bạch tiên sinh lập gia đình, bạn của họ đều muốn thắp nhang cho nửa kia của bạn mình.

315.

Bạch Ân là người làm việc nhanh chóng, ông vừa cầu hôn Trịnh Hòa liền bắt đầu bán sạch sản nghiệp ở Tây khu.

=_=

Điều này khiến rất nhiều người nghi ngờ, hoang mang lo lắng, không biết có phải "Kho tin" của Bạch Ân gặp chuyện, lỗ lã nên mới phải kiếm tiền bù vào hay không. Nếu không thì sao đến vốn cũng chẳng giữ lại chứ. Bạch tiên sinh cao quý đương nhiên không thèm để ý đến đám điêu dân ngu xuẩn, vẫn cứ làm theo ý mình, thậm chí mãi đến khi BEACHER bị niêm phong, người ta mới giật mình nhận ra: Bạch Ân chơi một bàn cờ lớn đến mức nào.

Bạch Ân đã có phương án chuẩn bị đối phó với việc BEACHER bị niêm phong từ lâu. Ông nắm trong tay dự án 'Khai thác Nguyên thạch', thậm chí, tòa nhà căn cứ mới đã hoàn công từ năm trước, tốc độ nhanh đến đáng sợ. Lúc mấy người bạn gọi điện tới, tỏ ý muốn giúp đỡ thì tòa nhà dựa vào cái gốc 'Khai thác Nguyên thạch' đã bắt đầu được trang trí nội thất.

Ông không cố ý dấu người khác, chẳng qua, khi người ta chỉ nhìn được năm bước, ông đã thấy trước hơn mười bước, thậm chí là nhiều hơn.

Thỏ khôn có ba hang, Bạch Ân chưa bao giờ đặt mình vào nguy hiểm.

Vì một số nguyên nhân, Trịnh Hòa xảy ra mâu thuẫn với công ty của giám đốc Tống. Tang Bắc vội vàng ôm văn kiện bước vào phòng làm việc của lão.

Thời hạn không được vượt qua một giờ. Giám đốc Tống cân nhắc hồi lâu, cuối cùng, lão quyết định bán lại hợp đồng của Trịnh Hòa vì lý do 'ngu gì không giật một khoản tiền lớn của Bạch tiên sinh'.

Mọi chuyện dường như diễn ra rất hoàn hảo. Bạch Ân như quay lại thời kỳ bệnh nặng, ông không ngủ được cả đêm. Từ cái thời khắc đeo nhẫn vào tay Trịnh Hòa, ông cứ như mở ra một mật mã, không còn nhìn thấy ảo giác, nhưng dù buồn ngủ đến mấy, ánh mắt ông cũng không thể rời khỏi cậu.

Đây không phải lần đầu tiên ông rung động vì người thanh niên này, khát vọng người thanh niên này. Cảm xúc đó cứ mãnh liệt dần lên qua mỗi lần. Ông rất sợ có ngày, mình chết đi mà không kịp mang theo em ấy.

Tình yêu và sự độc chiếm của ông quấn chặt lấy nhau, giống như vương quyền và đàn áp, chúng quấn quýt không thể tách rời. Sự đau khổ của Bạch Ân bắt nguồn từ việc ông không thể truyền đạt đúng tình yêu của mình tới Trịnh Hòa, lại sợ nỗi khao khát độc chiếm của mình sẽ khiến cậu bị thương.

Hơn ba mươi năm cuộc đời đạm bạc trước đây của Bạch Ân hoàn toàn sụp đổ khi gặp Trịnh Hòa. Thứ tình cảm nồng nhiệt sục sôi ấy nếu không được kiềm hãm, sẽ khiến người tin tưởng ông bị thương.

Ông không thể khiến Trịnh Hòa bị hủy diệt trong tay mình.

Ít nhất, ông còn sống được 50 năm nữa.

Quãng thời gian đó đủ để Bạch Ân từ từ ăn mòn từng chút một.

Ông nhắc nhở bản thân: từ từ thôi, đừng vội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro