331-335

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

331.

Tuy Bạch lão gia tử quả quyết không tới, nhưng dưới buổi diễn thuyết thấm đẫm nước mắt của Toàn thúc, ông đành phải vác bộ mặt lạnh te đi tham dự hôn lễ của Bạch Ân.

Câu đầu tiên Bạch Ân nói khi thấy Bạch lão gia tử là: "Tôi vốn chọn người đóng thế cho ông rồi đó, chẳng phải ông chê tôi mất mặt sao, thế mà còn vác cái thân già tới được, đáng khen thật."

Trịnh Hòa đứng bên cạnh Bạch Ân, cậu đột nhiên cảm thấy cảnh này giống hệt như khi Bạch Nhuận Trạch và Bạch Ân đứng với nhau.

Thì ra, đây là thái độ chung của ba đời ông con cháu nhà này sao?

Bạch lão gia tử hừ lạnh: "Nể mặt hôm nay mày kết hôn nên tao không so đo, sau này tao sẽ phá tan cái địa bàn rách nát của mày, để mày phải chạy về nước J."

Bạch Ân nhướng mày: "Thế thì xin lỗi quá, tháng trước tôi không cẩn thận bán bên Tây khu rồi, mới mở chỗ khác, chắc cũng gắng kéo dài hơi tàn được mười mấy năm, đợi được đến lúc ông chết đi."

Bạch lão gia tử nói rất khí phách: "Không cần đâu, tao sống lâu trăm tuổi mà, ít nhất thì cũng lâu hơn mày, có phải không, A Toàn?"

Toàn thúc vội vàng nói: "Lão gia tử nói đúng."

Bạch lão gia tử nhìn Bạch Ân đầy thách thức.

Bạch Ân nói rất không sợ chết: "Ba ba nghìn năm, rùa già vạn năm (1: Thiên niên vương bát vạn niên quy), cứ sống cho lắm vào, dù sao đến lúc đó thì người thân của ông chắc cũng chết sạch rồi." Vốn câu này Trịnh Hòa dùng để mắng ông, Bạch Ân một lần nữa chứng minh trí nhớ tuyệt đỉnh của mình.

Mặt Toàn thúc dúm lại như mướp đắng.

Bạch lão gia tử phẩy tay áo, bỏ đi.

332.

Hôn lễ ở nước J không loạn như ở bên nước C. Mọi người lần lượt lễ phép tới nâng cốc chúc phúc Bạch Ân, thỉnh thoảng còn có người nói mấy câu với Trịnh Hòa, tiếc là tiếng Anh của cậu kém quá, chỉ biết ngây ngốc mỉm cười rồi gật đầu với người ta. Người ta nói gì cậu cũng cười gật đầu, thỉnh thoảng thốt ra mấy từ như 'en, oh, great'. Thế mà có người trước lúc rời khỏi còn nói với Bạch Ân rằng 'vị này' (Trịnh Hòa) rất lễ phép, không biết khen thật hay khen giả, nhưng Trịnh Hòa vẫn vui vẻ lắm.

Bạch tiên sinh chuyển hết bất động sản của mình cho Bạch Nhuận Trạch. Ông với Trịnh Hòa hưởng đêm tân hôn ở khách sạn đó luôn, sáng sớm hôm sau thì bay đi hưởng tuần trăng mật.

Bạch Ân đã đồng ý với Trịnh Hòa rằng hai người sẽ đi du lịch sau khi cậu quay xong "Oan gia ngõ hẹp", thế mà kéo dài đến giờ, đợi đến lúc kết hôn mới có thời gian rảnh đi chơi. Lúc ở sân bay, ông nắm chặt tay Trịnh Hòa, nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi."

Nghe thế, Trịnh Hòa đột nhiên ẩm IC, không thèm để ý rằng sân bay còn nhiều người khác, cũng không quan tâm tới ánh mắt họ nhìn mình, cậu ôm lấy eo Bạch Ân: "Không, em có nhiều chuyện đáng xin lỗi ông hơn."

"Bảo bối, mỗi lần em săn sóc thế này đều khiến tôi cảm động." Bạch Ân lẳng hành lý xuống, ôm chặt lấy Trịnh Hòa.

Một bà mẹ dắt con đi qua, đứa bé hỏi: "Ma ma, hai anh kia đang làm gì thế?"

Người mẹ bình tĩnh liếc mắt nhìn qua một cái, nói: "Ôm."

"Sao họ lại ôm nha?"

"Ôm chứ có sao đâu, cần gì lý do." Vẻ mặt của bà mẹ đúng kiểu 'đừng có cái gì cũng hỏi mẹ'.

Đứa bé hiển nhiên không hiểu vẻ mặt của bà, vẫn cứ chớp chớp đôi mắt ngây thơ, hỏi: "Ma ma, mẹ lừa con, thầy giáo nói rồi, hai người kia nhất định là vợ chồng mới cưới, chẳng qua người lùn hơn cắt tóc tém mà thôi."

Cha đứa bé cầm vé máy bay chạy tới, bà mẹ vừa lau mồ hôi trên trán hắn vừa càu nhàu: "Dạy con cái gì không biết? Không đỡ nổi nó nữa."

Đứa bé dang hai tay ra, hô: "Thầy, ôm cái."

Từ lúc nghe được tiếng của đứa bé, Trịnh Hòa và Bạch tiên sinh đã đỏ mặt rồi tách nhau ra. Thấy đứa trẻ vẫy vẫy tay tạm biệt với mình, cậu cũng cười vẫy tay lại. Mẹ của đứa bé gật đầu mỉm cười với Trịnh Hòa đầy ngại ngùng, rồi vỗ nhẹ đầu của chồng con mình.

Bạch Ân kéo Trịnh Hòa ngồi xuống ghế, cậu tựa vào bả vai ông, nhìn bóng gia đình ba người đó rời đi, đột nhiên thấy thực thỏa mãn.

Hạnh phúc có rất nhiều loại, cũng có nhiều cách để đạt được, nhưng có một nhân tố quan trọng nhất là —

Người mình yêu ngay ở bên mình.

333.

Tháng 7, mùa cưới.

Dường như các cặp tình nhân trên thế giới đều chọn một ngày trời trong xanh, nắng chan hòa để hứa hẹn trăm năm với nửa kia của mình.

Mới đứng trước quầy đăng ký, liếc qua một lượt mà Trịnh Hòa đã thấy mấy đôi vợ chồng son đi hưởng tuần trăng mật. Lúc lên máy bay, cậu bắt đầu cảm thấy bất an. Địa điểm tới là Maldives, bởi trên diễn đàn cậu hay vào, có rất nhiều ảnh chụp những cặp đồng tính tới đó hưởng trăng mật, cũng có nhiều người nói muốn tới đó sau khi cưới.

Ảnh chụp vô cùng nghệ thuật, Trịnh Hòa nhìn mà nước miếng chảy ròng ròng nên mới quyết định đi Maldives. Nhưng cậu không định làm quen với những người đó, đồng tính luyến ái không phải chuyện đáng để rêu rao, Trịnh Hòa cũng rất để ý tới đời tư, cậu không muốn cuộc sống riêng của mình và Bạch Ân bị quấy rầy.

Hôm trước ngày cưới, hai người lo lắng tới mất ngủ nên Trịnh Hòa bảo Bạch tiên sinh ngủ bù đi, còn cậu đọc tạp chí, đến khách sạn mới ngủ. Nào ngờ, lúc máy bay hạ cánh, Bạch Ân tỉnh lại thì thấy Trịnh Hòa ngủ say như chết, nước miếng nhễu ra.

Bạch Ân cười khẽ, lau sạch nước miếng ở khóe miệng Trịnh Hòa, rồi lay lay cậu: "Bảo bối, tỉnh, tỉnh."

Ở ghế sau, hai người thanh niên trẻ liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt cổ quái.

334.

Điều Trịnh Hòa sợ hãi rốt cuộc đã xảy ra, cậu phải xếp hàng hơn hai mươi phút mới nhận được chìa khóa, theo nhân viên lên phòng.

Cậu lau mặt, hai cánh môi chúm chím bập bõm nói: "Bạch tiên sinh, em cứ tưởng ở Trung Quốc mới có chuyện này, nhiều người quá nha nha nha, tới chiều chúng ta đi chơi sẽ như bánh chẻo vào nồi mất."

Bạch Ân nhịn không được, cúi xuống ngậm lấy môi Trịnh Hòa, mút mát hồi lâu mới nhả ra, vỗ mông cậu an ủi: "Chắc bờ biển sẽ đỡ hơn, đã đi chơi thì đừng nghĩ nhiều, sẽ không vui."

Trịnh Hòa bưng gương mặt đỏ lựng lao vào phòng dưới ánh nhìn quỷ dị của cô nhân viên, cậu còn gì để nói chứ? Môi bị mút cho sưng lên rồi QAQ.

Phòng này là phòng cảnh biển, Trịnh Hòa ngồi trên ghế sa lông, dán mắt vào lớp thủy tinh nhìn ra khung cảnh bên ngoài. Bạch Ân đi tới, ôm cậu vào lòng: "Mệt?"

"Có chút, " Trịnh Hòa nói: "Em cứ tưởng nước ở đây trong suốt như thạch, giống trên ảnh ấy, không ngờ lại xanh thế...."

Bạch Ân nhéo nhéo cổ Trịnh Hòa: "Sao cái gì qua miệng em cũng thành đồ ăn vậy?"

"Em là quỷ đói ham ăn mà, " Trịnh Hòa đáp rất đương nhiên: "Em ham ăn, em tự hào."

Bạch Ân bóp mạnh mông cậu. Bảo bối nhà ông đúng là đáng yêu. Bạch Ân thông minh thế mà không hề nhận ra khái niệm cute của mình đã lệch khỏi quỹ đạo của người bình thường. Được rồi, có lẽ từ giây phút bắt gặp Trịnh Hòa, ba cái thứ gọi là nhân sinh quan, giá trị quan, thế giới quan của ông đã vỡ nát rồi.

Cái ôm của Bạch tiên sinh thực dễ chịu, Trịnh Hòa bất giác thiếp đi trong lòng ông. Bạch Ân ôm cậu lên giường, lấy thiết bị kiểm tra kim loại mini từ trong túi, quét qua một lượt, thấy không có vấn đề gì, mới yên tâm vào phòng tắm rửa mặt.

Sau khi 'Hán Tân Đường' khai trương, những tập đoàn vốn rục rịch muốn chiếm điểm rửa tiền BEACHER của Bạch Ân nay cũng yên phận. Một là do chiêu này của Bạch Ân quá độc, thà bỏ hết địa bàn Tây khu mình hoạt động nhiều năm cũng không muốn cho kẻ khác vớ hời. Hai là, mới rút khỏi Tây khu đã mở 'Hán Tân Đường', không ai rõ khả năng và quyền lực của Bạch Ân sâu đến chừng nào. Một truyền mười, mười truyền trăm, nhiều người vẫn nửa tin nửa ngờ về thân phận của ông, nhưng qua chuyện này, ai cũng biết rõ một chuyện: Bạch Ân mà giận lên, ông ta lấy tiền đập vào mặt mày cũng đủ cho mày chết.

Mà nhân vật chính hiện khiến cả giới thượng lưu của thành phố H xôn xao – Bạch Ân, đang nằm trong bồn tắm, nghĩ: bỗng nhiên không có máy theo dõi, hụt hẫng quá.

335.

Sau khi tĩnh dưỡng một ngày, Trịnh Hòa ôm phao lao thẳng đến bờ cát.

Bạch Ân không hiểu sao Trịnh Hòa đi bơi còn phải mang phao, điều này khiến xe không còn chỗ để ván lướt sóng nữa.

Trịnh Hòa kiên quyết không cho ông lướt sóng, quần bơi của Bạch Ân cũng bị cậu giấu trong túi của mình.

"Sao lại thế?" Bạch Ân không hiểu.

"Nguy hiểm lắm, nhỡ sóng trào đến úp sọt ông thì sao." Trịnh Hòa miêu tả rất sinh động, nói đến đoạn sóng đến còn dùng bàn tay giả sóng để đe dọa.

"Không sao đâu mà." Bạch Ân thấy Trịnh Hòa lo hão.

"Gan em bé lắm." Trịnh Hòa liếc xéo Bạch tiên sinh một cái: "Dù sao thì cũng không cho ông chơi, cơ bụng cũng che kín cho em, không được cho người khác thấy!" Cậu nói bất chấp lý lẽ.

Bạch tiên sinh chưa từng vì những việc nhỏ này mà so đo với Trịnh Hòa, ông khởi động chiếc xe mình thuê, nói: "Được rồi, mau lên đi."

Ở Maldives, có rất ít khách chọn thuê xe, thứ nhất, điều kiện giao thông ở đây rất tốt, xe điện và xe đạp bốn bánh sẵn sàng đưa khách đi khi được nhận tiền, giá cả dao động trong khoảng 20 – 30 đồng Rupi; thứ hai, đây là quần đảo nên thuyền là phương tiện tốt nhất nếu muốn đi chơi nhiều. Tiếc là, một Bạch tiên sinh hễ ra đường đều phải có sự trợ giúp của thư ký, và một Trịnh Hòa chưa xa nhà bao giờ không hề biết điều đó. Hai người thấy có xe địa hình trên cát đỗ trước cửa khách sạn liền hỏi giá, 150$/ ngày, không đắt lắm, thuê.

Cứ thế, Bạch tiên sinh – không biết giá thị trường, bị lừa.

Tới bờ cát, Bạch tiên sinh nhìn cảnh một cơn sóng lớn đẩy dạt mấy người lướt sóng khiến họ dính vào nhau liền lặng lẽ đi dựng ô bãi biển.

Trịnh Hòa buồn rầu nhìn bờ biển chật cứng, đi khắp một vòng rồi quay về nói: "Họ nói ngoài đảo nhỏ chắc sẽ đỡ hơn một chút, chúng ta đi đâu đây?"

Bạch tiên sinh dựng ô xong, nghi ngờ hỏi: "Em nghe ai nói?" Ông nhớ rõ Trịnh Hòa không biết tiếng Anh.

Trịnh Hòa xấu hổ, gãi gãi mặt, cậu còn chưa mở miệng, Bạch tiên sinh đã thấy có mấy người đàn ông nước C, mặc đồng phục quần đùi tứ giác hồng nhìn về phía này. Thực ra điều này cũng không quan trọng, quan trọng là, quần bơi của họ đều có chữ Hán, có hai loại quần, một loại in 'đồng chí' (2), loại kia in 'vạn tuế'.

Bạch tiên sinh đã được Trịnh Hòa phổ cập khoa học nên biết 'đồng chí' là gì, ông nhìn về phía Trịnh Hòa, hỏi: "Là cái tôi đang nghĩ sao?"

Trịnh Hòa bụm mặt gật đầu. Lần này là cậu sơ sẩy, cậu không ngờ cái topic ảnh tuần trăng mật ở Maldives ấy lại khiến diễn đàn sôi trào, thậm chí còn dẫn đến hoạt động 'offline ở Maldives'. Lúc nãy, Trịnh Hòa lớ ngớ đụng phải họ.

Bạch tiên sinh vỗ vỗ cát trên người, nói: "Em muốn chơi với họ sao?"

Trịnh Hòa vừa định lắc đầu, lại nhìn qua đám người kia, cậu chần chừ.

"Xem em ngốc chưa kìa." Bạch Ân cười, xoa tóc Trịnh Hòa: "Muốn đi thì đi, đi thôi."

Bạch tiên sinh vừa kéo Trịnh Hòa đi qua liền có hai người líu ríu đứng lên, họ giới thiệu rằng, họ ngồi ở phía sau chỗ của Trịnh Hòa và Bạch tiên sinh lúc trên máy bay, là người thành phố S, hai người tới nước H đăng ký kết hôn rồi tham gia tuần trăng mật tập thể cùng mọi người.

Trịnh Hòa thấy cảm giác này thực kỳ diệu. Ở nước C, cậu từng tham gia "Xuân Kiếp" nên cũng có chút nổi tiếng, nhưng trong số họ, không ai nhận ra cậu, còn đối xử như bạn bè với nhau. Trịnh Hòa cảm thấy không tệ.

Họ đưa cho Trịnh Hòa quần đùi tứ giác hồng, cũng có cái khẩu hiệu của chuối: 'Đồng chí', 'Vạn tuế'. Trịnh Hòa nói: "Có gì phân biệt không? Giống như là....ừm, 0 mặc cái này, 1 mặc cái kia hay gì gì đó."

"Hai người chia vai rõ thế cơ à?" Người đưa quần nói.

Trịnh Hòa gật đầu, chỉ vào Bạch tiên sinh nói: "Ông ấy là 1 thuần."

Bạch Ân liếc mắt nhìn Trịnh Hòa, cởi quần áo rất quyết đoán, rất menly, mặc quần bơi bên trong rồi mặc cái quần đó vào. Cơ ngực, cơ bụng còn có đường eo quyến rũ đó khiến cả đám ngơ ngẩn.

Trịnh Hòa vội choàng thêm áo khoác cho Bạch Ân, Bạch tiên sinh lắc đầu: "Nóng."

Trịnh Hòa muốn khóc đến nơi, cậu chắc chắn Bạch tiên sinh không hề biết hành động khi nãy của mình đối với hội gay này quyến rũ tới mức nào. Tuy Bạch tiên sinh yêu mình (nam), nhưng ngoài lúc ghen ra, ông không thèm giữ ý hay chú ý đến những người đàn ông khác.

Anh công nhà iêm giống thẳng nam đến thế, không biết là tốt hay xấu đây.

Trịnh Hòa thầm rớt nước mắt.

"Người yêu anh ngầu thật đấy." Có người nói với Trịnh Hòa.

Trịnh Hòa gật đầu, mặt như đưa đám: "Đúng thế, đúng thế, giờ có lột sạch ông ấy cũng không đỏ mặt, cậu tin không?" Cậu vẫn nhớ rõ, hồi ở sơn trang, ngày nào ông cũng thả trym đi dắt chó, còn có vụ nằm tắm trên thảm cỏ trong vườn.

Liêm sỉ, em còn sống không.

Người hỏi không ngờ Bạch tiên sinh lại 'phóng khoáng' như vậy, chưa nhìn thấy cảnh thật đã vội đỏ mặt: "Không, không được, tôi có người yêu rồi." Cậu ta yên lặng nép vào người đứng cạnh, còn bưng kín mặt.

Trịnh Hòa: "..."

Cậu thật lòng không chòng ghẹo mà, thật đó.

"Em nói gì với cậu ta thế?" Bạch Ân khoanh tay nhìn Trịnh Hòa.

"Nói ông đó." Trịnh Hòa đáp thật thà.

Bạch Ân không tin: "Nói về tôi sao cậu ta lại có phản ứng như thế? Kể lại từng chữ cho tôi!"

Trịnh Hòa nhe răng: "Não em nhỏ, không nhớ được, ông muốn làm gì thì làm."

Bạch Ân nói: "Nhớ được chữ nào kể lại chữ đó, tôi xem não em nhỏ tới mức nào, so với Husky thì sao, xem chỉ số thông minh ai cao hơn thì là người."

"Ông không thể thế được, " Trịnh Hòa nghiêm túc phản bác: "Tuy em sinh ra trong bộ dạng của loài linh trưởng, nhưng điều đó không thể chứng minh kết cấu bên trong của em giống ông. Em có thể là con cháu của người ngoài hành tinh từ mấy nghìn năm trước, ông biết không? Não của người ngoài hành tinh và người thường chắc chắn không thể giống nhau được, ông phải đối xử bình đẳng chứ, nếu không thì chẳng công bằng với em gì cả."

Bạch Ân cảm thấy tức cười trước câu ngụy biện của Trịnh Hòa: "Thế ý của em là, tôi phải thuê một tàu vũ trụ đưa em tới hành tinh Avatar?"

Trịnh Hòa nghẹn họng, nói: "....Trái đất tốt lắm, chúng ta lại vừa kết hôn, ông cũng không nỡ mà, he he."

_____

Ngáo:

(1) Thiên niên vương bát vạn niên quy: trên baike bảo ý chỉ trường thọ, sống lâu, khoảng thời gian dài. Nhưng có lẽ ý Bạch Ân ở đây còn ám chỉ "tai họa di ngàn năm" (tuyetmuathu)

(2) Đồng chí là cách gọi khác về đồng tính ở bên Trung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro