461-465

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

461.

Nhờ vào bộ phim điện ảnh này, Trịnh Hòa được giới giải trí đón nhận, thêm vào diễn xuất tốt trong [Xuân Kiếp] khiến cho rất nhiều đạo diễn nổi tiếng tung nhành oliu cho cậu.

Tiếc là Trịnh Hòa không nhận lấy. Cậu và Thành thiếu cùng nhau thảo luận nghiêm túc về tương lai nghiệp diễn của mình, Thành thiếu hỏi cậu có thích làm diễn viên không.

Nói thực, Trịnh Hòa không còn cảm xúc nào nữa. Có lẽ khi mới rời khỏi môi trường đại học, cậu rất thích đóng phim, mong muốn được thể hiện mình trước màn ảnh, nhưng bao nhiệt huyết đã bị sự tăm tối của giới giải trí ăn mòn, làm diễn viên chỉ là chấp niệm còn sót lại duy nhất của cậu mà thôi. Tuy nhiên, sau khi quay xong [Xuân kiếp], cậu như thoái thai hoán cốt, không còn lưu luyến gì nữa.

Chỉ là, khi Thành thiếu đưa ra câu hỏi ấy, Trịnh Hòa đáp lại: "Thích."

Chính cậu cũng cảm thấy lúc ấy mình như bị ma xui quỷ khiến.

Thành thiếu không thèm để ý đến chút rối rắm của Trịnh Hòa, nói: "Cậu đã thích đóng phim thì đừng nghĩ linh tinh nữa, mọi vấn đề cậu lo lắng giao hết cho chúng tôi. Về sau truyền thông sẽ không đưa tin xấu về cậu, cũng sẽ không làm ảnh hưởng tới cuộc sống của cậu nữa."

"Về mặt công việc thì sao?" Trịnh Hòa thấy, nếu Thành thiếu đã đề cập hẳn đến mức này, thôi thì nói rõ hết luôn đi.

"Tự mình chọn kịch bản, muốn đóng phim nào thì đóng phim đó." Thành thiếu trợn trắng mắt, nói rất không kiên nhẫn: "Công ty kia Bạch tiên sinh mở ra vì ai chẳng nhẽ cậu còn không rõ? Về sau đừng hỏi tôi mấy câu ngu ngốc thế này."

"Ông ấy nói là ông ấy đầu tư, hẳn là không liên quan gì đến...tôi, phải không?" Trịnh Hòa nhìn về phía Thành thiếu.

"Hỏi ông ấy đi." Thành thiếu nói.

Trịnh Hòa không hỏi được chuyện gì từ phía Thành thiếu, cậu về nhà tìm một vòng cũng không thấy Bạch tiên sinh đâu, dán tai vào cửa thư phòng thì loáng thoáng nghe được tiếng động, cậu đoán Bạch tiên sinh đang làm việc nên lấy di động ra, ngồi trước cửa chơi game. Samoyed chạy tới đòi được vuốt ve, Trịnh Hòa vuốt cho nó mãi cũng mệt, thấy nó nằm trên sàn, vừa mềm vừa trắng vừa đúng cỡ cái gối liền gác đầu lên, ngủ.

Một lát sau, Schnauzer chạy lên tìm Samoyed, nó ngạo kiều phe phẩy đuôi (?) rồi qua ngửi mặt Trịnh Hòa, vòng lông quanh mặt nhìn khôi hài như một đóa hướng dương. Trịnh Hòa cảm thấy ngứa, đưa tay gãi gãi, chân Schnauzer ghé vào bụng Trịnh Hòa, nằm một lúc, nó cũng ngủ luôn.

Ngày nào Husky cũng kiếm Schnauzer để cùng chơi đùa, hôm nay cũng thế, sau khi ăn no, nó lần theo mùi tìm đến chỗ Trịnh Hòa, liếm liếm mặt cậu. Vô xảo bất thành thư, đúng lúc ấy Bạch tiên sinh bận việc xong mở cửa đi ra, liền thấy được cái cảnh chồng người như thế.

Bạch Ân: "..."

Mặt trời ngả về phía Tây.

Trịnh Hòa mở mắt, cậu mờ mịt nhận ra mình đang nằm trên thảm trải sàn, dưới đầu không còn thân mình bé bé ấm áp của Samoyed.

Bạch tiên sinh rút tay ra, cánh tay ông có chút run rẩy, ông nói: "Sắp năm giờ rồi."

Đầu óc trống rỗng, Trịnh Hòa không ngủ thêm được nữa, đứng lên nói: "Trễ vậy rồi sao? Sắp đến giờ cơm tối rồi, nay ông muốn ăn gì."

"Hôm nay em không phải nấu." Bạch tiên sinh nói: "Đi tắm đi rồi tôi bảo Kiệt tử đưa đi ăn."

462.

Đã lâu rồi Bạch tiên sinh và Trịnh Hòa không ăn ngoài, chủ yếu vì cả hai đều thích ru rú ở nhà, tủ lạnh cái gì cũng có, Trịnh Hòa toàn nấu một lần, ăn cả ngày.

Vốn là theo cái tính của Trịnh Hòa, vừa ngủ dậy là không muốn ra ngoài, nhưng cậu mường tượng nhận ra Bạch tiên sinh dường như có chút không giống bình thường, Trịnh Hòa tới phòng thay đồ, hôm nay cậu không chọn thường phục mà lựa một bộ âu phục đen.

"Sao hôm nay em mặc bộ này?" Bạch tiên sinh mở cửa đi tới.

Bạch tiên sinh vốn rất chú trọng riêng tư, nhưng sau bao lần đang tắm thì bị Trịnh Hòa mở cửa xông vào để: rửa mặt, đánh răng, lau sàn rồi tiện thể tắm cho ba con chó, thì cái thói chú trọng riêng tư của ông đã bị ăn mất sạch.

"Không đẹp sao?" Trịnh Hòa làm một động tác rất tự kỷ trước mặt Bạch tiên sinh.

"Đẹp lắm." Bạch tiên sinh nhẹ nhàng mỉm cười, đi tới hôn khóe miệng Trịnh Hòa: "Em muốn ăn gì?"

"Gì cũng được, em không muốn ăn." Dạo này thời tiết nóng nực, Trịnh Hòa không được ngon miệng, cậu làm hai bình nước mơ to uỳnh để trong tủ lạnh, chỉ sợ lúc uống lại hết.

"Sushi?" Bạch tiên sinh thấy món này tương đối thích hợp để ăn vào mùa hè.

Trịnh Hòa lắc đầu: "Của Nhật Bản, phải ủng hộ hàng trong nước chứ."

"Món Quảng Đông?" Bạch tiên sinh hỏi.

"Không muốn ăn." Trịnh Hòa đáp.

"Cứ đi rồi bàn sau." Bạch tiên sinh nói: "Trên đường thấy có gì muốn ăn thì nói với tôi."

Trịnh Hòa cũng tự thấy mình lề mề, cậu cười ngại ngùng, theo ông xuống lầu.

463.

Nhà hàng này nằm ở con đường trung tâm của Tây khu ở thành phố H. Khi Trịnh Hòa đi theo nhân viên phục vụ lên phòng cao nhất, thấy hình trái tim lớn xếp từ hoa hồng đỏ, khóe miệng cậu giật giật, nghĩ, quả nhiên mình đoán không sai.

——— Đôi khi Bạch tiên sinh sẽ dành tặng cho Trịnh Hòa một vài sự lãng mạn bất ngờ, nhưng hiển nhiên là, Trịnh Hòa thực sự không thích hợp với bầu không khí hồng phấn mơ mộng ấy.

Tuy thế, để khiến Bạch tiên sinh vui vẻ, cậu giả vờ như mình rất ngạc nhiên, nhìn bó hoa trong tay lại nhìn Bạch tiên sinh, nói: "Ông chuẩn bị những thứ này cho em à?"

Bạch tiên sinh gật đầu, nhẹ giọng hỏi: "Thích không?"

"Đương nhiên! Đẹp quá! Ông tốn nhiều thời gian lắm đúng không? Cám ơn!" Trịnh Hòa ôm lấy Bạch tiên sinh.

"Em thích là được rồi." Bạch tiên sinh sờ sờ đầu Trịnh Hòa, kéo cậu vào bàn, bấm vang chiếc chuông điện bên cạnh.

Nhân viên phục vụ nối đuôi nhau đi vào, đặt đồ ăn lên bàn sau đó lặng yên đi ra.

Trịnh Hòa nhìn trân trối, cậu thực sự không biết Bạch tiên sinh còn định làm gì, thấy ông không muốn nói ra, thì đành cầm dao nĩa, hít sâu một hơi.

"Bảo bối, em nhớ hôm nay là ngày gì sao?" Bạch tiên sinh đột nhiên hỏi.

Trịnh Hòa cứng người, cậu lặng lẽ loại trừ hết những ngày lễ của Trung Quốc, sau đó là những lễ tình nhân, Giáng Sinh, Phục Sinh mà có thể tặng hoa hồng ở nước ngoài. Nếu không phải ngày lễ, vậy rất có thể là sinh nhật, nhưng sinh nhật của cậu và Bạch tiên sinh đều đã qua, giờ mới tổ chức thì hơi muộn.....

"Nhớ chứ, hôm nay là ngày kỷ niệm." Trịnh Hòa giả vờ bình tĩnh đáp lại. Loại trừ hết rồi, chỉ còn mỗi trường hợp này thôi, nhưng kỷ niệm cái gì nhỉ?

Bạch tiên sinh cười híp mắt, nói: "Tôi còn tưởng em quên mất ngày kỷ niệm lần đầu tiên chúng ta gặp nhau rồi đấy."

Phù...

Trịnh Hòa thở phào nhẹ nhõm, cậu thấy lưng mình thấm đẫm mồ hôi lạnh, liền nói liến thoắng: "Ngày quan trọng thế sao em quên được chứ ông nghĩ nhiều quá rồi."

Một phụ nữ mặc bộ lễ phục đỏ đi tới, cúi chào hai người rồi kéo violin, tiếng nhạc du dương vang lên.

Trịnh Hòa: "..."

Cậu thật sự không ngờ rằng lúc sinh thời mình còn có thể được chứng kiến cái cảnh làm màu thế này.

Bạch tiên sinh buông dao nĩa, hai bàn tay đan vào nhau, đặt trên bàn, ông dùng ánh mắt dịu dàng, say đắm nhìn Trịnh Hòa: "Chúng ta quen nhau đã bốn năm rồi, thời gian trôi qua thật nhanh."

Trịnh Hòa bị Bạch tiên sinh gợi lên những hoài niệm, cậu cũng buông dao nĩa, cười cười: "Em còn thấy như mới quen ông hôm qua, lúc ấy nhìn ông suy sút lắm."

"Vừa ra viện." Bạch tiên sinh nói: "Em có hối hận khi quen biết tôi không?"

"Đó chính là chuyện em không hối hận nhất." Trịnh Hòa nói, đưa tay vuốt ve gương mặt Bạch tiên sinh, dù nhìn bao nhiêu lần nhìn ngắm cậu cũng không thấy chán, dù là đôi mắt sâu thâm thúy hay bờ môi cong cong; chỉ cần Bạch tiên sinh ở bên, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu Trịnh Hòa cũng cảm thấy an tâm.

Có những lời khi nói ra khiến người cảm thấy sáo rỗng. Trong phương diện tình cảm, càng là những lời thật lòng, Trịnh Hòa càng khó mở miệng. Những ngày đầu mới quen, việc đầu tiên cậu làm sau khi tỉnh dậy vào buổi sáng là nói: "Em yêu ngài." với Bạch tiên sinh, nhưng giờ chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đủ khiến cậu đỏ mặt, muốn chạy ra khỏi cửa cho đỡ ngại.

"Tôi cũng thế." Bạch tiên sinh nắm chặt lấy bàn tay Trịnh Hòa đang đặt trên má mình, ông khẽ buông mi, nhẹ giọng nói: "Giá như tôi được gặp em sớm hơn."

Trịnh Hòa nhớ tới cuộc sống của mình trước đây, trái tim cậu bị những tên người yêu khốn nạn đâm thủng lỗ chỗ, gió lùa ù ù hết cả rồi. Cậu cũng thở dài: "Những chuyện đã qua đừng nhắc tới nữa, nếu không có những trải nghiệm đó, chúng ta chưa chắc đã đến với nhau."

Bạch tiên sinh cười: "Vẫn sẽ."

Trịnh Hòa nghĩ nghĩ, hỏi: "Ông nghĩ chúng ta vẫn sẽ bên nhau?"

"Tôi đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên, cảm xúc ấy không thể nào là giả dối." Bạch tiên sinh ôm Trịnh Hòa ngồi xuống chân mình, hôn từ hầu kết hôn lên môi cậu, rồi dừng lại ở giữa hai hàng lông mày: "Dù trải qua bao nhiêu lần, tôi đều sẽ yêu em."

Trịnh Hòa cảm thấy mắt mình cay cay, cậu ôm Bạch tiên sinh, nói: "Em cũng thế."

464.

Bộ phim điện ảnh [Oan gia ngõ hẹp] của Trịnh Hòa được chiếu lại sau đợt Trung thu. Scandal 'ngoại tình' đã qua lâu nên hiện mọi người có thể thưởng thức nó một cách khách quan nhất và đưa ra nhận xét. Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, điểm đánh giá của bộ phim đã tăng từ 3.2 lên 8.9, thậm chí một tạp chí tương đối uy tín và có tầm ảnh hưởng lớn trong giới giải trí cũng review đây là một bộ phim hay. Trịnh Hòa không biết kết quả này có phải do công ty của Bạch tiên sinh làm ra hay không, nhưng quả thật là nó đã trở nên rất nổi tiếng.

Việc tốt thành đôi, sang năm mới, Thành thiếu báo cho Trịnh Hòa rằng [28 giờ sau gặp lại] đã trúng cử.

Trịnh Hòa không còn cơ hội đạt được giải: "Diễn viên mới xuất sắc nhất", cậu nhìn danh sách những bộ phim trúng cử, cố tình xem kỹ từng phim một. Thực ra cậu cũng không chắc phim mình đóng có được đạt giải hay không, dù nó dựa trên câu chuyện có thật trong lịch sử, nhưng có rất nhiều chi tiết được thêm vào để lấy đi nước mắt, nụ cười của khán giả, vậy nên nó còn có vẻ không chân thật bằng mấy câu chuyện được viết ra.

Độ nổi tiếng của Trịnh Hòa tăng lên, công việc của những người phụ trách cậu cũng tăng gấp đôi. Để giữ bí mật, ngày trao giải Trịnh Hòa không tới, cậu nói với đạo diễn Vi rằng nếu cậu được giải thật thì nhờ ông cầm hộ.

Bạch tiên sinh mở đường link xem trực tiếp trên mạng, hai người và ba con chó ngồi quanh màn hình máy tính. Trịnh Hòa hết chịu nổi ba cái còn này, bình thường tranh nhau điều khiển TV cũng hư rồi, đằng này hôm nay cũng qua chiếm chỗ.

"Thôi, kệ chúng nó đi." Bạch tiên sinh quấn thảm quanh Trịnh Hòa, bật nút bắt đầu xem.

Màn mở đầu khá mới mẻ, người ta cắt nối những cảnh trong tất cả những phim trúng cử để tạo thành một bộ phim ngắn, rồi kết hợp với âm nhạc và vũ đạo.

Trịnh Hòa chăm chú xem, bỗng nhiên Bạch tiên sinh nói: "Giải 'Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất' hình như đã được quyết định trước rồi, gọi là Nhiên gì đó."

"Trần Băng Nhiễm?" Trịnh Hòa nói.

"Hình như thế." Bạch tiên sinh hỏi: "Em biết cô ta à?"

"Bọn em từng diễn chung trong [Xuân Kiếp] mà, nhưng sau đó không liên lạc với nhau nữa, dạo này cũng có thấy cô ấy đóng bộ nào mới đâu." Trịnh Hòa đáp.

"Phim cũ, có người mua tin tức từ chỗ tôi nên tôi mới nhớ." Bạch tiên sinh nói.

Trịnh Hòa bỗng nhiên nắm chặt lấy tay Bạch tiên sinh, cậu bồn chồn: "Thế ông có biết em có nhận được giải gì không?"

Bạch tiên sinh nói: "Giải đã được định trước thì tôi biết, nhưng không có mấy giải em để ý, tôi cũng không bảo người điều tra, hay giờ tôi bảo họ làm?"

"Thôi, thôi! Quên đi, " Trịnh Hòa chuyển tầm mắt về phía màn ảnh, nói: "Chút nữa là biết thôi mà, không cần rắc rối thế."

Bạch tiên sinh nhướng mày, nhìn góc phải của màn hình: "Còn mười bảy phút nữa, bộ phim của em nhận được giải 'Đạo diễn xuất sắc nhất' và 'Nhạc phim hay nhất'. Đó là những giải ở nước C, những cái khác tôi không điều tra, nhưng có lẽ cái giải tổ chức vào tháng 6 năm sau cũng có thể vào tay."

"Xem ra đạo diễn Vương lại sắp làm ầm lên rồi." Trịnh Hòa nói không chút để tâm, vừa lúc đến thời điểm công bố giải 'Nhạc phim hay nhất', cậu nhìn MC mỉm cười, dùng tiếng Anh nói ra cái tên [28 giờ sau gặp lại].

"Bạch tiên sinh, ông giỏi thật đấy!" Trịnh Hòa nói.

Bạch tiên sinh nhìn xuống mặt Trịnh Hòa, trong lòng mềm nhũn: "Thôi, không trêu em nữa, giải em muốn nhất là 'Nam diễn viên chính xuất sắc nhất' phải không?"

"Bạch tiên sinh, đừng bảo là...." Trịnh Hòa mới nói đến một nữa, Bạch tiên sinh đã nói ra đáp án: "Em nhận được."

Trịnh Hòa: "..."

Cậu bỗng nhiên cảm thấy mình sắp 'nước mắt chảy thành sông' đến nơi.

465.

BEACHER của Bạch tiên sinh rốt cuộc cũng bán cho người khác.

Chuyện này thực hiển nhiên. Trước đây Bạch tiên sinh thành lập BEACHER để rửa tiền, năm kia ông quyết định chỉnh đốn và hồi phục những cửa hàng khác ở Tây khu là đã có ý này rồi, hiện Hán Tân Đường đã phát triển có quy mô, nên rút tay lại thôi.

Trịnh Hòa rất luyến tiếc, nơi này chất chứa bao kỷ niệm của cậu và Bạch tiên sinh. giờ chỉ cần nhắc tới BEACHER cậu liền liên tưởng đến ông. Nhưng cậu từng trải qua việc bị bắt cóc, biết rằng hoài bích kỳ tội (1), chỉ cần Bạch tiên sinh còn kinh doanh [Kho tin] thì họ sẽ không thể trải qua cuộc sống bình thường. Ngày cuối cùng nơi này hoạt động, cậu cùng ông dạo quanh BEACHER, chụp rất nhiều ảnh. Bạch tiên sinh cười nhìn cậu: "Về sau nó vẫn giữ nguyên như thế, em muốn tới thì tới."

"Em không thích chơi mấy trò này, ông không ở em còn tới làm gì." Trịnh Hòa liếc xéo.

Hai người đi thang máy lên tầng cao nhất, văn phòng của Bạch tiên sinh đã được dọn sạch, giờ nơi làm việc của ông được chuyển tới một căn phòng hiện đại rộng chừng 200m2 nằm ở lầu một của sơn trang, bốn phía đều dùng kính thủy tinh, hoàn toàn tương phản với phòng làm việc ở BEACHER. Đôi khi Bạch tiên sinh thực sự rất cực đoan.

______________

Ngáo:

(1) Câu đầy đủ của thành ngữ này là: Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội: là người bình thường thì không sao, nhưng khi trót có những điểm hơn người thì sẽ bị chú ý, thậm chí là gặp nguy hiểm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro