51-55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

51.

Bạch Ân tìm thấy đồ câu ở sau cốp xe. Chẳng hiểu sao Trịnh Hòa vẫn dính lấy ông, rõ ràng rất mệt lại không muốn đi nghỉ.

Bạch Ân nhéo mũi Trịnh Hòa, dắt cậu tới bên hồ.

"Em thích câu cá không?" Ông hỏi.

Trịnh Hòa lắc đầu, nói: "Không thích, chán lắm, phải ngồi đợi mấy tiếng liền."

"Đâu phải thế, " Bạch Ân mở ghế dựa ra, dạy Trịnh Hòa từng bước từ buộc dây, đến gắn mồi, Trịnh Hòa nhìn nhưng không tập trung, một lúc sau lại ngồi yên trên ghế, chơi di động. Bạch Ân thở dài, nói: "Đừng nhìn di động mãi thế, không tốt cho mắt."

"Chơi một chút thôi, ngài xem, " Trịnh Hòa dịch cho ghế của mình và Bạch tiên sinh ghé vào nhau, người cậu tựa vào ông, Trịnh Hòa chỉ vào game câu cá trên màn hình: "Ngài câu cá, em cũng câu cá, hai ta cùng cố gắng!"

"Ha hả." Bạch Ân đẩy nhẹ Trịnh Hòa ra xa, vứt lưỡi câu vào nước, liếc nhìn thấy từ cửa có hai thanh niên đi tới, cách ông và Trịnh Hòa không xa cũng có một cần câu đang buông.

Hai người kia ngồi xuống, ra hiệu một cái với Bạch Ân, Bạch Ân gật đầu rất kín đáo.

Trịnh Hòa chơi mệt, vừa câu được câu không nói chuyện, vừa thò tay vào nước, nguấy qua nguấy lại. Bạch Ân cảm giác được cần câu trong tay giật giật, ông có thể tưởng tượng cảnh cá bị Trịnh Hòa dọa sợ, cười hỏi: "Em làm gì đấy ?"

"Rửa tay." Thực ra Trịnh Hòa đang cúi đầu nhặt đá ở mấy chỗ nước nông.

Bạch Ân đi qua , kéo cậu, nói: "Sao em cứ như cậu nhóc mãi không lớn thế, nước bẩn, đừng nghịch."

"Không sao, em mang khăn ướt mà." Trịnh Hòa quệt quệt lau tay ướt vào quần, lấy khăn ướt đưa cho ông: "Cho ngài này, lau đi."

"Để em lau cơ mà." Bạch Ân không nhịn được cười.

"A? Em á, em không cần." Trịnh Hòa trả lời rất lưu loát, chạy đi nhặt đá tiếp.

"Tôi thấy rồi." Bạch Ân nói xong, xắn quần, cũng ngồi xổm xuống, nhìn Trịnh Hòa nghịch. Ông không cất mồi câu mà đặt lưỡi câu ở giá bên cạnh.

Trịnh Hòa cọ cọ về phía Bạch Ân, Bạch Ân cũng thuận tay ôm qua.

Hai người ở cạnh nhau lúc nào cũng thế, da thịt không dán vào nhau không chịu được, giống như người mắc chứng skin hunger, chỉ cần tách ra, trong lòng sẽ cảm thấy khó chịu như da mình cào xé.

Bạch Ân đặt cằm lên vai Trịnh Hòa, thấy Trịnh Hòa đang rửa một viên đá hình chữ nhật, nhân tiện hỏi: "Nếu em thấy chán thì chúng ta về thôi."

"Đâu chán đâu, " Trịnh Hòa vẫn rửa đá rất chuyên chú: "Vui lắm mà."

Bạch Ân không hiểu nổi, ngồi nghịch đá ở chỗ nước không được trong như thế này, vui chỗ nào? Bệnh ưa sạch sẽ của ông khiến Bạch tiên sinh chỉ nghĩ thôi đã khó chịu, muốn đi tắm một lượt.

Hai thanh niên khi nãy đi tới, lễ phép nói: "Chào hai người, tôi là Kiệt Tử, còn kia là Trần Minh."

Bọn họ là chính là hai vệ sĩ của Bạch Ân.

Trên đường tới, Bạch Ân nhận được tin, lưu lượng khách gần đây của nhà vườn này không hiểu sao lại giảm dần, ông đoán mấy kẻ đó muốn mình đi vào bẫy đây, liền nói trước với đám người của Candy, bảo họ ẩn ở một nơi bí mật gần đó để bảo vệ, Trần Minh và Kiệt Tử có tác dụng tung hỏa mù, đương nhiên phải giả bộ không biết.

52.

Kiệt Tử kéo Trịnh Hòa tới bên mình, Trần Minh thì cầm cần câu ngồi cạnh Bạch tiên sinh, nhỏ giọng nói: "Chủ tịch, máy theo dõi đã lắp đặt xong rồi."

Bạch Ân nhíu mày: "Sao lại là máy theo dõi, đang thắc mắc nguyên nhân gì các cậu chi nhiều thế, ra là dùng ở phương diện này."

Trần Minh lộ vẻ xấu hổ, hắn cũng biết lần này bọn họ hơi làm biếng, cúi đầu không nói.

Bạch Ân nhấc cánh tay, cá bay lên khỏi mặt nước, quẫy quẫy vài cái trên không trung rồi rơi xuống trước mặt ông. Trần Minh đi lên, bắt cá, thả vào xô, lại gắn mồi vào lưỡi câu. Bạch Ân hỏi: "Trần Minh, cậu sẽ nhiệt tình như thế với người mới gặp lần đầu sao ?"

Tay Trần Minh khựng lại, rụt về.

"Thôi, " Bach Ân phất tay: "Giờ không tiện nói, tối tôi đi tìm cậu."

"Dạ." Trần Minh đứng bên cạnh ông, trầm giọng nói.

Bạch Ân không để ý đến hắn, lại quăng lưỡi câu vào hồ, nói: "Trịnh Hòa, lại đây."

"Ai nha." Trịnh Hòa vui vẻ chạy đến, Kiệt Tử cũng đi theo, Bạch Ân nhận ra thái độ né tránh của Trịnh Hòa đối với Kiệt Tử, ông nhìn Kiệt Tử, gương mặt xinh đẹp của cậu ta đầy nghi hoặc.

Hai người này, đúng là....Bạch Ân nhíu mày.

Trịnh Hòa ngửa đầu, đặt hai ngón tay giữa hai hàng lông mày của Bạch Ân, nghiêm túc nói: "Nhíu mày không tốt."

"Biết." Bạch Ân nắm chặt tay Trịnh Hòa, đặt lên môi, hôn nhẹ: "Nghe lời em."

53.

Đợi lúc hai người Kiệt Tử và Trần Minh đi, Bạch tiên sinh thu cần, mang theo Trịnh Hòa đi ăn sáng.

Để hội viên có thể cảm nhận được môi trường một cách tự nhiên nhất, nhân viên phục vụ của nhà vườn không xuất hiện, chỉ có biển tên của những nơi công cộng được treo trên tường.

Bạch Ân từng tới nơi này, dễ dàng tìm thấy nhà ăn, trái ngược với Trịnh Hòa, suốt dọc đường đi, cậu mải ngó trái ngó phải, suýt lạc đường.

Nhà ăn là một phòng thủy tinh được dựng ở trung tâm hồ, nối với bờ bằng một cầu gỗ, mặt hồ xanh rực rỡ, trong như phỉ thúy. Trịnh Hòa chọn một chỗ gần cửa sổ, ngó xung quanh, cậu có chút sợ hãi hỏi Bạch tiên sinh: "Sao ở đây chỉ có hai người chúng ta nha?"

"Nơi này chỉ có hội viên mới tới được, giá rất đắt, nên ít có người tới." Bạch Ân che giấu sự thật, ông không muốn Trịnh Hòa biết quá nhiều tin tức, bởi cậu khiến ông cảm thấy thoải mái, ông muốn giữ gìn sự thuần túy này.

"Vậy sao, " Trịnh Hòa yên tâm, chọn hai đĩa lớn nhất, đưa cho Bạch tiên sinh: "Nè."

Bạch Ân thực hoài nghi: "Lấy đĩa to thế, em ăn hết được sao ?"

"Đừng coi thường em." Trịnh Hòa rất tự tin với khả năng ăn uống của mình.

54.

Bạch tiên sinh chọn một bát canh trắng ngà, đặt vào đĩa của Trịnh Hòa. Cậu ngửi ngửi, hỏi: "Đây là gì thế ? Có mùi lạc."

"Loại canh đặc chế ở đây. Làm từ lạc, cũng không tệ lắm." Nhận được đánh giá 'không tồi' của Bạch tiên sinh, nghĩa là món này ngon cực kỳ.

Trịnh Hòa tỏ vẻ chán ghét: "Làm từ lạc, vậy sẽ có nhiều dầu nha, uống được sao?"

Bạch Ân có chút ngạc nhiên: "Ra cũng có món em ghét cơ đấy, hiếm thật."

55.

Trịnh Hòa ăn nhanh hơn Bạch tiên sinh rất nhiều. Bạch Ân mới uống xong nửa cốc sữa, Trịnh Hòa đã xử lý xong hai bát cháo. Bạch Ân dựa vào ký ức, giới thiệu cho cậu mấy món ăn, Trịnh Hòa ăn rất vui vẻ, cuối cùng bụng no kềnh, ghé vào bàn, nhìn Bạch tiên sinh ăn cơm.

Ánh sáng ngập tràn căn phòng thủy tinh, Trịnh Hòa phơi nắng liền thấy uể oải. Bạch Ân thấy cậu như thế, cũng có chút buồn ngủ. Bọn họ xuất phát từ 4 giờ, chưa ngủ đủ.

Bạch Ân bỏ bát đũa xuống, đẩy đẩy Trịnh Hòa: "Tỉnh tỉnh, đi về ngủ nào."

Trịnh Hòa nhắm mắt lại , giống như động vật nhuyễn thể, quấn từ cánh tay, lần đến ngực Bạch tiên sinh, không chịu buông ra.

Bạch Ân đẩy cậu: "Dậy nào."

Trịnh Hòa hé mắt rồi lại nhắm lại, cứ thế vài lần, Bạch Ân thấy cậu ngủ thật, không có người xung quanh cũng khó, ông ôm ngang lấy cậu, bấm chuông điện bảo phục vụ chút nữa mang đồ câu để cạnh bàn ăn về phòng. Mới đi vài bước, ông bị cửa chặn.

Ông cố gắng dùng đầu gối đẩy, chưa bước ra khỏi cửa, nó đột nhiên đóng lại, chật vật mãi, mồ hôi lấm tấm trên trán ông.

"Sao không phải cửa cảm ứng chứ." Bạch Ân nhìn cánh cửa thủy tinh, lầu bầu.

"Hì hì ——" Trịnh Hòa vẫn giả vờ ngủ nãy giờ, rốt cuộc không nhịn được mà cười, cười đến độ vai run rẩy. Thực ra cậu cũng buồn ngủ lắm, nhưng từ lúc Bạch tiên sinh ôm đã dần tỉnh lại, trộm híp mắt nhìn hết các hành động của ông, không ngờ lại thấy được hình ảnh buồn cười này.

Bạch Ân buông Trịnh Hòa xuống, hỏi: "Em tỉnh từ bao giờ ?"

Từ lúc không nhịn được cười, cậu cũng đoán được Bạch tiên sinh nhất định sẽ không vui, cậu rụt vai lại, nói: "Mới, mới thôi...."

Bạch Ân khoanh tay nhìn Trịnh Hòa.

Trịnh Hòa càng co dúm người lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro