66-70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

66.

Lần này, Bạch Ân cũng tới một gian phòng không người, trên bàn cũng có một chiếc di động, chỉ là, người ở đầu bên kia đổi thành Candy.

Ông đi đến bên cửa sổ, nhìn ao cá chép sâu chừng nửa mét dưới hòn non bộ phía xa xa, trên mặt ao nổi một người đàn ông, mặt úp sấp xuống nước, tay chân dạng ra, không nhúc nhích. Từ phía sau hòn non bộ, vài bóng đen xuất hiện, nhanh chóng dọn dẹp, không để lại một chút dấu vết.

"Chủ tịch," Candy dường như đang rất vui vẻ: "Ngày nghỉ của ngài như thế nào?"

"Tốt lắm, " Bạch Ân nói: "Cơ thể Trịnh Hòa càng ngày càng hợp với tôi."

"Thật sao?" Candy ngạc nhiên: "Cậu ta còn sống? Không, ý tôi là, cậu ấy chưa gặp chuyện bất trắc?" Candy hỏi thật cẩn thận, hắn cũng không rõ Bạch tiên sinh muốn đối xử thế nào với Trịnh Hòa. Bạch Ân là người đàn ông mà người khác không thể nào hiểu rõ được.

Bạch Ân bật cười vì câu hỏi của Candy.

Ông bỗng nhiên nhận ra, kế hoạch lần này có một điểm thiếu sót.

Trịnh Hòa mang thân phận tình nhân của ông, ông để cậu làm bình phong giống như Kiệt Tử và Trần Minh. Đáng nhẽ ra, sau khi câu được những kẻ đó, Trịnh Hòa là người đầu tiên bị thủ tiêu. Thân phận của cậu, vị trí của cậu cùng với những điều cậu có thể vô ý biết được đều bất lợi với ông, không cần biết tốt hay không, nhân tố có tính uy hiếp đó, không nên tồn tại.

Nhưng ông cứ như cố tình lảng đi chuyện đó, không chỉ bảo vệ cậu, để cậu nép dưới cánh tay của mình, tránh cho việc những kẻ đó hướng mục tiêu vào cậu.

Thâm tình không sống lâu được.

Bạch Ân quyết định tốt nhất vẫn nên diệt trừ Trịnh Hòa, hoặc dùng morphine khống chế cậu? Ông nghĩ thế, nhưng miệng lại nói: "Candy, giữ lại Trịnh Hòa, đừng để kẻ nào đụng tới cậu ấy."

"Vâng, tôi đã biết." Candy đáp rất dứt khoát, hắn tin tưởng  bất cứ quyết định nào của Lão đại của bọn hắn đều có nghĩa lý.

Nghe Candy trả lời nhanh như thế, Bạch Ân cảm thấy, giờ rút lại câu nói vừa rồi thì không được tốt lắm.

Thực ra, cũng đâu nhất thiết phải hạ thủ với Trịnh Hòa, nhỉ? Chỉ cần về sau không gặp cậu, hoặc tiêm một mũi thôi miên là được.

Không, không, vừa nghĩ đến phương án đó, Bạch Ân liền phủ định.

Hiện ông vẫn không muốn phải rời xa Trịnh Hòa, ít nhất là trong khoảng thời gian này. Mà cái 'trong khoảng thời gian này' đó kéo dài bao lâu? Chính Bạch Ân cũng không rõ.

67.

Cảnh 60 cái camera theo dõi cùng phát sóng sẽ như thế nào?

Bạch Ân đang chứng kiến cảnh đó.

Trong màn ảnh, mọi người đều đang làm những việc bình thường của họ, đại đa số là cảnh nhân viên nhà vườn công tác. Bạch Ân bảo người dùng kỹ thuật 3D, phục chế lại gương mặt của những kẻ không phải nhân viên nhà vườn, chưa nói xong, ông phát hiện một bóng người rón ra rón rén, đáng lẽ không được xuất hiện vào thời điểm này.

"Trịnh Hòa?" chỉ cậu mới có thể khiến Bạch Ân ngạc nhiên thế: "Cậu ấy xuất hiện ở đó làm gì?" lời này coi như hỏi người bên cạnh.

Candy lắc đầu, chiều cao 1m9 gần 2m của hắn khiến động tác này có vẻ rất....sung mãn (?)

"Thế thì cậu còn biết cái gì?!" giọng điệu Bạch Ân trở nên chua chát.

"Chủ tịch, ngài cần phải khống chế cảm xúc."

"Sao? Chẳng nhẽ tính tình tôi không tốt?" Bạch Ân bắt đầu lôi ra cái cách nói chuyện không thèm quan tâm tới đạo lý của nhà họ Bạch.

Candy nói: "Khi bình thường, ngài sẽ không nhận xét chỉ số thông minh của tôi, theo tôi thấy, ngài bắt đầu thực hiện hành vi tấn công. Tôi yêu cầu được tăng lương." Trong tình huống này, Candy vẫn  canh cánh về số tiền lương gầy còm của mình.

"Chỉ số thông minh? Chỉ số thông minh..." Bạch Ân lẩm nhẩm, hai tay khoanh trước ngực: "Bao giờ Trịnh Hòa mới có thứ đó chứ? Cậu ấy dám đi ra? Dám đi lung tung lúc không có tôi bên cạnh."

Căn phòng trở nên lạnh lẽo, nặng nề bởi cơn giận của Bạch Ân.

Candy rất muốn nói với Lão đại rằng, từ đầu chí cuối, Trịnh Hòa không biết gì cả, nhưng thấy vẻ mặt ông như thế, hắn tự động nuốt xuống cái câu rất dễ khiến mình bị trừng phạt này.

68.

Bạch Ân nhìn Trịnh Hòa đi tới phòng tắm suối nước nóng, ở trong, Kiệt Tử và Trần Minh đang mải mần nhau – ông nhìn Candy đầy vẻ khó chịu.

Candy vội vàng nói: "Chỉ lần này thôi! Tôi thay họ xin lỗi ngài."

Bạch Ân không nhìn hắn nữa, lúc này, Trịnh Hòa giấu mình phía sau tấm bình phong, ông thấy cậu che miệng, vẻ mặt bàng hoàng.

Có gì mà bàng hoàng? Bạch Ân khó hiểu, cậu ấy cũng là đồng tính luyến ái, chẳng nhẽ chưa thấy người khác quan hệ bao giờ?

Sau đó, Trịnh Hòa thất thểu quay về phòng, may mà trên đường về, cậu không gặp những kẻ đó.

Bạch Ân nhìn một loạt hành động của Trịnh Hòa, nhíu mày. Trịnh Hòa thực bất thường, bất thường nghĩa là có chuyện. Bạch Ân cảm thấy, Trịnh Hòa không phải vì nhìn thấy người khác trần truồng nên mới thể, manh mối hẳn nằm ở Kiệt Tử và Trần Minh. Bạch Ân quay lại cảnh vừa rồi, phóng to, dừng hình. Bạch tiên sinh tưởng tượng mình là Trịnh Hòa, ông đứng ở vị trí của cậu để nhìn cảnh đó.....hình xăm đặc biệt của nhà họ Bạch trên lưng Trần Minh khiến ông hiểu ra.

Ra là thế.....

Bạch Ân cảm thấy Trịnh Hòa là liều thuốc kích dục khiến 'ông' không thể nào hết cương được, giờ ông thực muốn thay đổi vị trí của mình với hai người kia, nhìn cậu khóc, nhìn cậu cầu xin dưới thân mình.

Trịnh Hòa ghen. Ông thích.

69.

Bạch Ân nhẹ nhàng mở cửa, đi vào phòng ngủ.

"Trịnh Hòa, em ngủ chưa?" hỏi thế nhưng Bạch Ân biết cậu không ngủ, bởi mới năm phút trước, khi ông rời khỏi căn phòng chiếu hình ảnh hơn 60 cái camera ghi được, Trịnh Hòa vẫn còn điên cuồng đập gối của ông.

Trịnh Hòa quay lưng về phía ông, không nói gì.

Bạch Ân cũng không để ý, ông cảm thấy có chút buồn ngủ, thời điểm này quả là giờ ngủ.

Hôm sau, Bạch Ân tỉnh dậy trong tiếng lạch cạch, lục cục của Trịnh Hòa.

Cậu mặc bộ áo ngủ caro bình thường, ngồi xổm trước vali, xếp sắp gì đó, bờ eo trắng nõn cùng nửa cái mông tròn lộ ra, thực hấp hẫn.

Bạch Ân quét mấy lượt trên người Trịnh Hòa, mãi đến khi ông cảm thấy mình đã 'làm' hết mọi tế bào của cậu, mới hỏi: "Trịnh Hòa, em làm gì thế?"

Trịnh Hòa nói: "Không có gì, em xem kịch bản, ngài cứ ngủ đi."

Bạch Ân cảm thấy mình sắp cười thành tiếng đến nơi, Trịnh Hòa nói dối mà sao lại thú vị thế chứ? Xem kịch bản, cậu ấy nghĩ thế nào mà lại bịa cái lý do đó ra. Ông xốc chăn lên, nói: "Thế lên đây xem, giường lạnh."

Trịnh Hòa ngoan ngoãn lên giường, nằm trong lòng ông.

Bạch Ân nghĩ, mình có thể bao dung Trịnh Hòa như thế, phần lớn là vì sự ngoan ngoãn của cậu.

Rất nhiều người trong đám bạn của ông đều thích tình nhân có vẻ ngoài xinh đẹp, có cá tính. Bạch Ân cũng từng như thế, nhưng chỉ kéo dài một đoạn thời gian, đã lâu không kiếm được một người hợp ý khiến ông trở về cuộc sống 'ăn chay', ông luôn cảm thấy mình thiếu điều gì đó, và giờ, 'điều gì đó' của ông được Trịnh Hòa thỏa mãn.

Đó là quyền uy tuyệt đối. Bạch Ân cho rằng, bạn đời của mình phải ngoan ngoãn, nghe lời mình. Không phải người đó cố tình hạ thấp bản thân, mà là sự phục tùng toát lên từ sâu thẳm tâm hồn.

Bạch Ân cho rằng, người đàn ông đã bị ông 'làm' nên giống như một người phụ nữ, cúi đầu xưng thần, cả thân xác và trái tim đều phải thuộc về ông.

Đương nhiên, ông sẽ không yêu cầu đối phương làm thế.

Bạch Ân ủ lấy tay Trịnh Hòa, đặt lên miệng hôn. Ông nhớ rõ, hôm qua Trần Minh đã chạm vào chỗ này, ông không thích có người đụng tới đồ của mình, nhất là đụng tới Trịnh Hòa.

Bạch Ân nhớ lại rất nhiều, bỗng dưng, ông có chút mềm lòng, cảm thấy bộ dạng Trịnh Hòa bây giờ thực khiến người ta yêu thương, vì thế nói: "Đúng rồi, hôm qua đi phòng tắm suối nước nóng, tôi phát hiện Trần Minh có hình xăm giống hệt mình."

70.

Bạch Ân vừa quay về thành phố H đã bị đứa bạn 'khốn nạn' Vương Thư Hoa kéo tới bàn rượu.

Trong giới này, sự tồn tại của ông khá kỳ quái. Đầu tiên, Bạch gia sau lưng ông là một thế lực không ai dám đắc tội. Tiếp theo, những người có quan hệ thân quen với ông (cầm đầu là Vương Thư Hoa), đểu tỏ ra lấy lòng nhiều hơn là gần gũi, thân thiết. Điều này khiến người ta đề cao thân phận của Bạch Ân. Người cùng thế hệ đều gọi ông 'Bạch tiên sinh', hậu bối càng phải gọi thế.

Nhóm thủ trưởng ngồi một bàn, nhóm thư ký ngồi một bàn. Bạch Ân tới lúc nửa chừng bữa tiệc, còn đoạt vị trí của một vị thương nhân nổi bật trong giới của năm nay, đương nhiên, người có thể mặt dày nói ra từ 'nhường ghế' chắc chắn không phải Bạch tiên sinh.

Cục trưởng Tống vừa thấy Bạch Ân tới, hai mắt sáng lên, nhìn Vương Thư Hoa cũng 'dịu dàng' hơn. Phản ứng này giống hệt tần phi bị đẩy vào lãnh cung nhiều năm được hoàng thượng lâm hạnh. Bạch Ân không muốn gặp cái ông cục trưởng Tống đang nhìn mình say đắm kia, ông tạm dừng bước, sau đó – đi vòng qua chỗ cục trưởng Tống, khiến người ta đã kéo ghế ra rồi lại phải trống vắng cô liêu.

Vương Thư Hoa vỗ vỗ bả vai Bạch Ân, giọng nói đầy vẻ trêu tức: "Lão Bạch, ông nỡ lòng nào lại dày vò Tống Lão đại của chúng ta như thế ?"

Bạch Ân không nói gì. Màn 'giả heo ăn thịt hổ' này của cục trưởng Tống đã diễn nhiều lần rồi, hồ ly dù giấu đuôi cũng sẽ không thể thành mèo. Bạch Ân nghĩ, cục trưởng Tống chắc chắn đã biết ông ta đang ở thế hạ phong, về chuyện ông có rút lại mọi hành động của kế hoạch không, còn phải xem kế hoạch 'Khai thác Nguyên thạch' đó quan trọng đến mức nào đã.

______________

Ngáo:

Bạch Ân muốn giết Trịnh Hòa lần 1 =v=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro