54.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa thu năm đó, Bá Viễn đột ngột phát tin giải nghệ, thông tin lan ra như một cơn gió thoảng, chỉ để lại cho dư luận một chút bàn tán sau đó lặng lẽ biến mất không còn được ai nhớ tới nữa. Bá Viễn lui về hoạt động ở sau hậu trường, đối với việc ganh đua hào quang ở giới giải trí khốc liệt này anh đã không còn cố chấp nữa.

Sau khi đọc được tin tức trên weibo, Lưu Vũ không tỏ thái độ gì, chỉ lặng người nhìn mục tiêu đề của bài viết lâu hơn một chút rồi quẹt tay lướt qua. Quyết định này của Bá Viễn có lẽ đã là phương án tốt nhất  cân nhắc cho sau này. Người ấy không phải không có tài hoa, chỉ là năm ấy đã đi sai một bước. Anh tới Thượng Hải mở một phòng dạy nhảy, hoàn thành ngần ấy năm chật vật nhưng mờ mịt không rõ điểm cuối.

Trong số các thành viên nước ngoài, chỉ còn Tiểu Cửu vẫn còn ở Đại Lục làm việc. Thi thoảng Patrick sẽ nhắn tin tới hỏi thăm Lưu Vũ mấy câu. Còn những người khác thì Lưu Vũ không còn kết nối nữa, có lẽ cũng quên rồi. Mà Lưu Vũ cũng không mong chờ điều gì hơn thế cả, cậu chỉ hy vọng có thể cùng với người trân trọng mình thực sự trải qua năm tháng bình yên phía trước. Sương mai gió tuyết còn đó, luyến tiếc chi một chùm pháo hoa trên bầu trời.

Từ sau khi xác định thái độ với Trương Gia Nguyên và Tiểu Cửu, Lưu Vũ cũng dần dần buông lỏng tinh thần của mình, tiếp tục trở lại hoạt động nghệ thuật như trước. Nhưng lần này cậu không muốn trở thành tâm điểm của ngàn vạn ánh đèn chớp nhoáng nữa. Cậu nắm chặt tâm nguyện của mình, kiên trì vững vàng ở trên sân khấu, tận hưởng ánh sáng của sân khấu. Cậu sinh ra đã thuộc về nó thì sẽ mãi mãi tồn tại với nó, không thể phân tách. Còn Tô Kiệt vẫn luôn ở phía sau làm hậu phương cho em ấy. Cùng ngắm hoàng hôn, đón bình minh, chiêm ngưỡng những dấu vết mỹ lệ muôn hình vạn trạng của năm tháng dài rộng. Cùng nhau song hành trong khoảng đời của đối phương.

Đời này thiếu niên đã chiêm ngưỡng rất nhiều kết cục. Cậu đã từng thấy đỉnh cao huy hoàng,đón nhận hết thảy vinh quang và chào đón ca tụng của thế giới này, cũng đã từng hứng chịu muôn lời cay đắng và kết cục vạn kiếp bất phục dìm xuống vực sâu trong thời đại thái bình hưng thịnh nhưng lòng người phụ bạc. Thế nhưng tất cả đều đã qua rồi, Lưu Vũ không còn giữ lại điều gì trong lòng nữa.

Trung thu năm ấy, Lưu Vũ không nhận lịch trình, cậu ở trong phòng tập ở công ty bình thản trôi qua một ngày. Bên cạnh kê một cái bàn nhỏ, chứa một vài chiếc hộp to nhỏ tinh xảo khác nhau vẫn còn chưa được tháo niêm phong. Phòng làm việc bên cạnh vẫn đang lạch cạch tiếng gõ bàn phím đều đặn và tiếng máy lạnh ù ù xoay đều uể oải. Cửa sổ mở lớn, bên ngoài trăng đã lên.

- Kiệt ca đi đâu rồi? 

- Có việc cần làm, đã đi cùng Tiểu Xuyên ca rồi.

Lưu Phong kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, ánh mặt hiếu kỳ nhìn vào những vật phẩm bày trên bàn. Lưu Vũ cảm thấy tối nay có lẽ người đón trăng cùng cậu không cần tìm kiếm chờ đợi thêm nữa, chính là người này đây. Tối nay người có thể hàn huyên cùng cậu cũng chẳng được mấy ai nên bảo với Lưu Phong cùng nhau xem đống đồ này là gì. Đây đều là quà trung thu từ các bằng hữu quen  gửi tới. Năm nay không gửi tới nhiều nên chuyện đáp lễ cũng bớt đau đầu hẳn.

- Lưu Chương gửi qua một hộp bánh quế hoa. Còn có viết thiếp nữa, cậu xem....

Lưu Vũ ngẩng đầu ngó mắt qua nhìn rồi vươn tay nhận lấy. Nét bút mềm mại thanh mảnh. Lưu Chương vậy mà biết viết thiệp, anh ấy rất ít khi viết thiệp tặng cho người khác. Bình thường đều chỉ gửi thẳng đồ rồi nhắn một cái tin qua, phong thái vô cùng nhanh gọn thẳng thắn.

Lưu Vũ đọc xong tấm thiệp, nhoẻn miệng mỉm cười rồi cất tấm thiệp cẩn thận vào một góc, quay ra lắc đầu nói.

- Mình còn nghĩ rằng anh ấy sẽ viết cả tình ca làm lời chúc cơ. Qủa nhiên đúng là vậy thật. Lần này còn dùng thơ cổ nữa chứ. Mình hoài nghi tấm thiếp này là của mẹ Lưu Chương viết, có khi nào gửi nhầm rồi hay không.

Hai người tủm tỉm cười với nhau. Lưu Chương quả nhiên gửi nhầm thiệp thật. Tấm thiệp đó vốn dĩ là mẹ Lưu định gửi cho bố Lưu đang đi công tác xa, không biết bây giờ đã bị tráo thành gì rồi.

Lưu Vũ nhìn qua căn phòng một hồi, đột nhiên hướng tới người đối diện hỏi

- Phong Phong, không phải Tử Minh có gửi đồ qua sao?

Lưu Phong nhìn quanh một chốc rồi sau đó nhớ ra túi đồ ở phòng bên cạnh chưa ai mở. Y dứng dậy lấy cái túi đó sang sau đó lôi trong đó ra một cái đèn lồng tinh xảo.

- Đây này, một cái đèn lồng nhỏ. Minh Nhân đi công tác ở Hà Bắc. Ở đó có một làng chuyên sản xuất đèn lồng nên cậu ấy mới nhờ người ta làm riêng mấy cái, gửi cho chúng ta một cái. Cậu nhìn xem, cũng không tệ.

Lưu Vũ đưa tay sang đón lấy ngắm nghía một lát, thích thú xoay xoay vài vòng nhìn quanh rồi háo  hức cẩn thận đặt sang một bên.

- Đợi Kiệt ca trở về bảo anh ấy treo lên trước cửa.

Các hộp quà được bằng hữu gửi tới không có quá nhiều, một lát sau thì cũng đã mở xong. Ngoài các loại bánh truyền thống ra thì cái đèn lồng của Trần Tử Minh là có sức thu hút nhất. Mấy năm nay cậu ấy lăn lộn trong giới truyền thông, mỗi lần đi tỉnh đều tranh thủ lượm lặt vài chuyện thú vị đem về. Năm nay là đèn lồng, không chừng năm sau lại là con rối gỗ, hoặc diều cánh, đèn kéo quân.

Bánh trung thu được chia hết cho mọi người ở trong văn phòng. Lưu Vũ chỉ giữ lại cho mình khay bánh quế hoa mà Lưu Chương đưa tới. Từng khối bánh vuông vức trong suốt màu hổ phách điểm hoa tinh xảo như khối pha lê tinh tế một cách diệu kỳ. Lưu Vũ vui vẻ ngắm nhìn mãi không thôi. Một lúc sau, Lưu Phong lôi ra một bình rượu nhỏ không biết ở đâu ra, nhỏ giọng thủ thỉ.

- Rượu hoa quế ủ của Bạch Trúc Lâu ở phố Vương Phủ Tỉnh.  Dương Triều Dương nói mẻ này là thời điểm ngon nhất của bọn họ nên đưa cho mình một bình nhỏ làm quà trung thu. Nhân lúc lão đại còn chưa về, có muốn uống không?

Lưu Vũ bịt miệng trộm cười nắc nẻ, không do dự gật đầu :- Uống!

Men rượu hoa quế ủ nồng nàn sánh đượm. Lưu Vũ uống được hai chén đã đỏ ửng cả hai má hây hây như đào tới mùa chín rụng. Thiếu niên đã ngà ngà say chống tay tựa đầu, thân thể ngả ra bên cạnh dáng vẻ tùy tiện buông thả, mắt đăm đăm nhìn về vầng trăng sáng tròn ở phía xa xa. Cơn gió thu thanh mát phảng phất đi qua, vậy mà Lưu Vũ vẫn chưa buồn ngủ. Lưu Phong ở bên cạnh tỉnh táo hơn còn chưa say hẳn, ánh mắt y long lanh trìu mến ấm áp phủ lên người đối diện. Mỗi người đều đang cất giữ suy nghĩ của riêng mình. Bọn họ đã đi qua một nửa tuổi hai mươi rồi.

Một nửa tuổi hai mươi đã qua, một nửa thanh xuân, một nửa đau đớn chật vật và điên cuồng.

Một nửa hai mươi còn lại còn ở phía trước là một nửa sương gió chờ đợi họ tự vẽ lên khung cảnh diễm lệ tuyệt trần thuộc về chính mình. Và em, và tôi, hai người chúng ta song hành bên lề thế giới,  vạn dặm không gian mênh mang phía trước tỏa khói mờ. 

Lưu Phong bất giác ngẩn người, hờ hững vươn tay ra chạm vào gương mặt như hòn ngọc sáng của người đối diện. Người ấy say thật rồi, nhưng vẫn chưa loạn trí hẳn. Ít nhất em ấy vẫn đủ tỉnh táo để nhận thức được xung quanh đang xảy ra chuyện gì. Thiếu niên cảm nhận được gương mặt của mình rơi vào lòng bàn tay của người nọ, ánh mắt mơ màng chìm vào chốn đào nguyên ngạt ngào hương sắc, im lặng không nói, cứ thế sóng mắt chạm nhau, tình ý chẳng cần bật thành lời.

Lưu Phong cẩn thận nhìn ngắm gương mặt thiếu niên, bàn tay mảnh khảnh đẹp đẽ như bạch ngọc nâng niu không rời. Tưởng như đã cầm trong tay vầng minh nguyệt độc nhất vô nhị của thế gian. Vô thức thốt lên suy nghĩ thành lời.

- "Nguyệt minh nhân ỷ lâu"

[Trường tương tư - Bạch Cư Dị]

Lưu Vũ bật cười khúc khích thành tiếng, ngả đầu vào lòng bàn tay đối phương rũ mắt trêu ghẹo.

- Người xưa vì tương tư nên mới một mình ngắm trăng. Nhưng chúng ta không phải hai người sao?

- Một người mới tính là tương tư? Hai người thì không tính?

- Tính....nhưng tính là lưỡng tình tương duyệt.

Bên tai văng vẳng tiếng gió vi vu , loáng thoáng có tiếng tấu nhạc ở nhà bên cạnh vọng tới. Người trước mắt vẫn như thuở hoa niên lần đầu gặp gỡ dù cho năm tháng đã cải biên thế sự rất nhiều. Hoa đào phảng phất tựa mưa, cúi đầu khóa lại nỗi trăn trở, ngẩng đầu lên vẫn mãi là hiện diện của người.....tri kỷ.

Trăng sáng tỏ lòng. 

---------------------Hoàn----------------------

Cảm ơn mọi người đã đồng hành với fic suốt hai tháng qua. Hãy để lại một chút cảm nhận của bạn sau khi bộ truyện kết thúc nhé. Nhiệt liệt đón chờ!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro