#62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Xin cho tôi thêm dũng khí để kiên cường vì em. Nỗi đau hay điên dại, sẽ thấu được bao nhiêu hay căn bản là nhìn không tới. Công bằng rồi sao nữa, bất công liệu có nhuốm đôi mắt em thôi không còn đạm bạc. Xấu xa liệu có vẩy lên em những mảng màu tăm tối.
Bị thương, tự lui vào một góc liếm láp xót xa.
Mệt mỏi, tự dựa lưng vào bức tường thành nhỏ kiên cố phía sau.
Rồi tôi liệu có thể vì em mà níu giữ, liệu có thể vì em mà có thêm sức mạnh, hay chính mình lại yếu đuối gục ngã trước em.
Kiên cường đến cô độc, cô độc đến đớn đau.
Hầu tử, đến khi nào tôi mới đủ sức mạnh mà phá vỡ ngọn núi kia, để nó không thể đè lên cơ thể nhỏ bé gầy gò đó.
Cứ nghĩ bản thân có thể bảo hộ em rồi, vậy mà từng đêm vẫn chìm trong tự trách.
Em đối với thế giới này bằng thái độ cẩn trọng và tốt đẹp nhất, chỉ hy vọng thế giới này đáp trả cho em bằng một phần nhỏ dụng tâm, khiến em vẫn tin thế giới này chỉ có tốt đẹp, khiến đôi mắt em chỉ ngập tràn tinh quang.
Tôi không hy vọng sau này em ngạo nghễ với những kẻ không biết trân quý bùn đất là em, mà chỉ một lòng chà đạp.
Em nhé, cứ khiến tôi tin rằng một ngày em sẽ kiêu ngạo đứng trên cao, đáp trả những kẻ kia bằng nụ cười khoan dung nhất.
Vì em, là Tiểu Hoàng Tử độc nhất vô nhị trên Thế Gian này, là Hoàng Tử Nhỏ dùng tốt đẹp mà đối xử với vạn vật xung quanh, là bảo bối mà chúng tôi luôn trân quý.
Cầu xin, chỉ còn biết cầu xin, không thể thương em thì xin đừng tạo thêm cho em thương tổn. Đôi vai em tôi nhỏ gầy run rẩy giữa đêm lạnh Bắc Kinh, đôi vai nhỏ gầy gánh vác cả bầu trời nóng nực của Trùng Khánh. Bầu trời phương Bắc hay ngọn gió phương Nam đã sớm thành thói quen, có đôi khi đọng lại nụ cười vui vẻ nơi em. Cầu xin đó, vì em cứ để tôi nhục nhã nhún nhường, xin người, đừng khiến cậu bé ngốc của tôi thêm mệt mỏi, xin người hãy xem em như đứa trẻ tuổi 15 mà đối xử, chẳng cần xem em như trân bảo vì đã có chúng tôi, chỉ cần bình bình dị dị với em là ổn rồi. Nếu không thể thì hãy nói không, không có người, sẽ còn có chúng tôi.

Ngẩng đầu lên và mỉm cười em nhé. Xin em, nhớ lấy điều này, em chỉ là một đứa nhóc của tuổi mười lăm.
Chào em, nhóc con kiên cường nhất. Nhớ nhé, tôi lại vì em mà đau lòng, em nợ tôi nước mắt, em nợ tôi nỗi đau, phải tận lực dùng hạnh phúc của chính mà mà trả lại toàn bộ cho tôi.
Yêu em.

♡Grace♡
Dành cho em toàn bộ dịu dàng bấy lâu nay tích cóp.
Xin em đó chàng trai, xin em thay tôi ôm lấy cậu bé của tôi khi em ấy quá mệt mỏi, khi em cô đơn hay khi em muốn khóc. Xin em, nói cho em ấy biết em ấy là cả Thế Giới của tôi, nói cho em ấy biết với tôi em là người quan trọng. Xin em thay vòng tay tôi vỗ về em ấy.
Thiếu niên của tôi, sớm đã bay trọn một vòng Thế Giới.
Đứa nhỏ ngốc, chị mệt rồi, thật đó.
Nhớ em.


Không mang ra khỏi đây dưới mọi hình thức. Cám ơn]  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro