Vợ ơi!Em có nghe

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh xin lỗi nếu anh đem chuyện của mình lên nói trên mạng như thế này. Nhưng anh mong một ngày nào đó em có thể đọc được những suy nghĩ của anh dù là trong... muộn màng.

Anh nhớ!

Đã lâu rồi anh không nhớ cho đến ngày mình im lặng như thế này đây. Anh và em cả hai ta đã vô tình quên mất điều quan trọng nhất. Anh thật yếu đuối phải không em? Cứ mãi tha thứ cho em, cứ mãi bao dung cho em, dù e sai anh vẫn cứ tha thứ. Một lần rồi lại hai lần và sẽ còn nhiều lần nữa. Tối qua anh vô tình xem cái clip đang hot trên mạng, quay người chồng bắt quả tang vợ mình đang hôn sếp cô ta trong xe hơi. Cô ta nói với chồng mình "em đi công tác". Anh ta đã tin nhưng không ngờ... anh ấy mếu máo khóc òa như con nít. Anh ta khóc to đến nỗi anh cũng mếu máo khóc theo. A nghĩ trong cái lúc éo le thế này vẫn có một người đàn ông đang giống mình. Thôi thì cùng khóc cho có bạn! Anh luôn cho rằng chỉ có con gái khóc mới sưng mắt nhưng giờ anh mới biết đàn ông cũng sưng mắt đó em.

Anh nhớ những ngày đầu tiên hẹn hò em đạp xe ra công viên. Chiếc xe đạp tồi tàn chỉ còn thiếu chút nữa là rớt luôn cái bánh trước ra ngoài. A thương lắm. Thế là tối đó anh dắt chiếc xe đạp đưa em về. Em kể rằng những ngày đầu em mua được chiếc xe đạp em thích đạp nó lắm. Thích đến nỗi e đi phụ bán hàng trên Gò Vấp ngày nào em cũng đạp nó từ Quận 5 lên đó thay vì đi xe bus. Đi như thế xe đạp nào mà chịu nổi phải không em? Bà xã của anh lúc nào cũng xài đồ hao vậy đó. Anh nhớ hai vợ chồng mình thích xem tivi mà không có tiền mua. Thế là bà xã đi dọ hỏi ở đâu trên Bình Thạnh được cái TV năm trăm ngàn. Hai vợ chồng bắt xe bus lên đó mua về cái thùng TV to nặng khủng bố, anh và em trầy trật lắm mới đem được nó về, còn phải vác lên tới tận tầng 3 nữa đấy. Hồi đó nghèo sao mà em thương anh quá vậy! Em bảo "anh phải làm có tiền đi mới nuôi em được". Vậy là anh về quê tìm được một công việc tốt nuôi hy vọng sẽ xây dựng tổ ấm với em. Anh để em lại Sài Gòn một mình vì em còn chưa hoàn thành xong việc học. Anh về đây kiếm tiền nuôi em, chắc chiu từng đồng gửi lên đó cho em ăn học .Nhưng giờ anh đã có tiền sao em lại bỏ anh mà đi?

Anh nhớ những ngày tháng anh còn đi học, vì anh sĩ với vợ nên anh luôn phấn đấu môn nào anh cũng dành điểm 10 tròn trĩnh về khoe em. Bà xã xoa đầu khen anh giỏi anh vừa mừng vừa nở lỗ mũi. Sao lúc đó vợ thương anh quá vậy... vợ ơi anh đau.

Anh nhớ mỗi lần anh chở em ngồi sau xe, lúc nào em cũng líu lo sau lưng anh. Những lúc mà em im lặng anh biết chắc là vợ đang ngủ gục sau lưng anh. Vợ lớn rồi mà em cứ như con nít ấy. Lúc nào anh cũng kêu em ôm anh đi! Ôm anh đi anh mới chạy được. Có lúc em lười anh lại bảo "em ơi nắng quá kìa, ôm anh đi", hay "em ơi mưa rồi kìa ôm anh đi". Em bảo anh hay viện "lý do lý trấu" gì mà kỳ cục vậy hở. Em cười và em cũng ôm anh. Em nhớ không? Giờ e đi sau xe người khác, em ôm người khác em có biết a đau lòng? Lúc đó em có nhớ tới anh không? Có nhớ tấm lưng còng đi đâu cũng muốn vác vợ theo cùng không?

Anh thật cay đắng lắm. Anh đọc từng dòng tin nhắn của em với người ta mà anh đau đớn... ngày ngày em nhớ nhung em nhắn cho người ta, còn anh em bỏ anh qua một xó. Anh nhắn bao nhiêu tin em cũng chỉ trả lời qua loa đại khái một tin là cùng. Giờ đây có lẽ vì em nghĩ anh sẽ thứ tha và anh không thể thiếu em nên em đã không trân trọng hai tiếng "ông xã" dành cho anh. Em có biết hai tiếng đó nó ý nghĩa với anh biết dường nào. Nỗi đau này anh biết khi nào mới nguôi ngoai. Năm năm ròng vun đắp đợi em tới ngày ra trường, anh nhận từ em câu xin lỗi. Cũng chỉ đơn giản có thế thôi là em nói em đi. Sau bao năm anh chờ em ra trường để sum họp anh đâu ngờ tất cả trong phút chốc tiêu tan mất. Em bảo chỉ cần vài hôm là anh quen được người khác ngay em có biết a tổn thương như thế nào. Tình cảm bấy lâu anh dành đâu phải là trò chơi.

Anh xem em là tất cả để rồi mất em cũng không còn gì cả.

Chỉ vì một người em quen vài tháng mà em đã chấp nhận đánh đổi tất cả bỏ rơi anh. Anh xây bao nhiêu em đạp đổ bấy nhiêu. Em bảo em muốn học tin học nhưng không có laptop em lười ra tiệm lắm! Anh vội mã lấy tiền dành dụm mua cho em. Cái máy ấy mua về em đâu có học tin học em dùng nó để chat với người tình của em. Anh đau. Em nói rằng dạo này em mụn lắm em muốn uống nước ép cho dưỡng da. Anh vội mua ngay cho em một cái để về em ép dưỡng da cho đẹp cũng để cho người ta nhìn ngắm. Anh chua xót lắm. Những thứ anh mua cho em không chỉ bằng tiền mà bằng cả tấm lòng của người chồng dành cho người vợ dù ta chưa cưới. Bao nhiêu tâm tư, bao nhiêu lần gác tay lên trán suy tính tiền bạc thế nào để chu cấp cho em trên ấy. Em có biết cái áo anh mặc đã tròn ba năm rồi? Và anh nhớ là hình như chưa bao giờ vợ mua cho anh dù chỉ là một cái áo. Anh tủi thân lắm nhưng anh vẫn không trách em.

Làm sao anh có thể yêu thêm ai nữa trong đời.Em đã làm anh đau như thế! Như thể anh chẳng còn biết anh sống trên cõi này liệu có đang là địa ngục. Chỉ mới qua một đêm khi anh nhận được lời chia tay ấy, anh đã không thể nào chợp mắt. Tối đêm nay về anh không biết làm sao để chợp mắt.Đếm những tháng ngày địa ngục đến bao giờ mới hết? Nhắm mắt lại anh biết anh mất em anh lại không ngủ được. Cho đến bao giờ em mới thôi tổn thương anh? Đến bao giờ em mới cho anh cái quyền một lần được tổn thương em để e biết nỗi đau này không bao giờ là dễ chịu.

Bà xã của anh làm gì cũng hậu đậu, anh luôn phải lo lắng cho em. Bà xã à liệu không có anh ai có thể cho em hạnh phúc không? Người ta có chịu nổi tính khí của em như anh? Người ta có quen thuộc thói quen của em như anh? Em năm nay chỉ mới 24 tuổi mà răng đã lung lay gần hết rồi. Khi già rụng hết răng, xấu rồi có chắc người đó sẽ hôn em, thương em. Còn anh anh chắc chắn là có đó. Anh vẫn sẽ gọi em một tiếng em như ngày nào. Bà xã liệu em có đang đọc được những điều anh nói trước khi quá muộn không? Anh sợ một ngày khi anh đã lập một gia đình mới thì ta mới tìm thấy nhau. Lúc đó anh chắc sẽ khóc hu hu cho mà xem. Anh khóc vì sao em về với anh trong muộn màng vậy? Sao em lại không biết anh luôn thứ tha và chờ đợi em về?

Anh mong rằng điều đó chỉ tồn tại trong giấc mơ vì anh vẫn rất cần và yêu em. Anh nhu nhược quá phải không em?

���Ȼ^s�P&�


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro