Ông già rồi và ông yếu đi
Ông lặng nhìn quanh ông thay đổi
Khi ông nhớ những gốc cây trăm tuổi
Khi lại nhớ những phố dài mưa bay
Những ngày chân bước vội , bước hoài , chẳng mỏi .
Nay lưng ông còng rồi ,
và chân đau chống gậy .
Ông vẫn lom khom từng ngày trên phố ấy
Cầu cũ thay sơn , cửa kính đã đã thay màu
Còn lối đi xưa nay đong đầy ...
vệt sầu năm tháng.
Ông già rồi và ông yếu đi
Ông chứng kiến bao con người cũ
Trên dòng đời lận đận mưu sinh
Những gã bạn năm nào ông nhớ
Còn nay đâu? hay tít tắp cùng trời ...
Dòng đời ông đi qua
Tháng năm và những hối hả
Người bạn thân chung đôi
Ngoảnh lại thấy bóng tà
Hương xưa còn , người xưa sao đã vội đi xa .
Chỉ còn lại cuộc đời chút vấn vương thoảng mùi thuốc lá
Một thủa nào chung bàn cờ châm lửa cho nhau
Còn nay đâu hay chỉ có nấm mồ cỏ dại
Ông thở dài bóc nắm hương trầm
Nhìn tấm bia trắng gửi lại vài lời thương tiễn ...
Ai cũng già và cũng sẽ yếu đi ,
Ông bảo rằng : cuộc đời là thế
Thằng cháu nhỏ ngây ngô :
"Lạ nhỉ"
Ông ơi
Con người nối chân nhau những chặng dài
tiếp mãi.
Ai cũng có tuổi trẻ và cũng có tàn phai?
"Một mai khi cháu lớn,
Nếm trải những đắng , bùi
Và hiểu thêm "cuộc đời" bên ngoài nơi "nhân thế"
Rằng già đi để trải
Những bao la , rộng dài
Bước đi vững trãi và thấm nhuần điều ông truyền lại :
"Cuộc đời ta đẹp lắm
Hãy cứ sống và đi! "
Con người ở trên đời .
Bao nỗi niềm cá biệt .
Bao câu chuyện không hệt.
Ta biết họ và nghe
họ kể những chặng đường , còn ông kể cho ta
một chân lí tuyệt vời , rằng :
Cuộc đời ta đẹp lắm
Hãy cứ sống mà đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro