Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Nếu như anh chết, cả đời này em sẽ không hạnh phúc

Nếu như người đó, cái người mà đã không còn một chút quan hệ nào với cô chết đi, thì cô sống còn có ý nghĩa gì nữa? Giây phút ấy, cô bất chợt hiểu rằng, nếu như anh vẫn còn sống, đang hạnh phúc đi yêu người khác, thì tất cả sẽ không liên quan gì đến cô. Nhưng nếu như anh chết đi, cô sẽ không bao giờ hạnh phúc mà sống tiếp trên thế gian này nữa.

Hứa An Ly vừa đến Bắc Kinh, sự ngọt ngào đang dâng trào trong lòng cô. Tần Ca cho cô một sự bất ngờ thú vị, anh lái chiếc xe mới mua đến bến xe đón cô. Ca khúc đơn của anh phát hành rất thuận lợi, công ty đang chuẩn bị xuất bản cho anh đĩa riêng. Hứa An Ly vui mừng đến mức lấy hai tay vòng qua cổ Tần Ca nói: "Em bây giờ phải yêu anh nhiều hơn mới được, nếu như anh thật sự trở thành ca sĩ nổi tiếng, đến lúc đó mới yêu thì đã muộn rồi."

"Biết thế thì tốt, cẩn thận không những fan hâm mộ sẽ yêu anh đấy." Tần Ca gạt vào mũi cô một cách âu yếm: "Nói đi, em muốn đi đâu, anh sẽ tình nguyện làm tài xế cho em, cho em chơi thoải mái ở Bắc Kinh."

"Cố Cung, Trường Thành, Thiên Đàng, Bắc Hải, ...đâu cũng muốn đi."

"Được thôi."

Buổi tối hôm trước, Tần Ca và các anh em trong công ty tổ chức buổi tiếp đón tẩy trần cho cô. Trên bàn tiệc, mọi người đều gọi cô là chị dâu, mặt Hứa An Ly ngại đến mức đỏ nhừ như quả táo đỏ. Mấy người họ làm sao có thể tha cho cô? Họ lần lượt đến chúc rượu cô, còn yêu cầu cô và Tần Ca uống rượu giao bôi.

Ngồi đối diện với Tần Ca là một cô gái vừa thanh nhã vừa nhiệt tình, tóc dài, mắt nâu, tên cô là Thanh Tuyết.

Cả buổi tối, cô không nói không cười, dường như có tâm sự gì vậy. cứ uống hết cốc này đến cốc khác.

"Hứa An Ly." Thanh Tuyết là người duy nhất không gọi Hứa An Ly là chị dâu, nhưng lại thích uống rượu với cô: "Cô hiểu Tần Ca đến đâu?"

Hứa An Ly nhìn Tần Ca một cái, lại nhìn Thanh Tuyết, cười một cách nhạt nhẽo: "Thanh Tuyết, chị uống nhiều rồi."

"Hơ!" Thanh Tuyết cười nhạt một tiếng.

"Không, tôi hiểu rõ mình nhất mà."

"Vậy được, tiền chủ hậu khách, chị muốn uống thế nào thì uống."

Thanh Tuyết nhìn về phía Tần Ca, rồi lại uống một cốc, Tần Ca đỡ thay cho cô.

"Thanh Tuyết, con gái uống nhiều không tốt đâu."

"Anh thật lòng quan tâm em sao?" Câu hỏi và ánh mắt của Thanh Tuyết đều hiện lên vẻ muốn ép buộc người khác.

"Thanh Tuyết, em uống nhiều rồi, chúng ta là bạn tốt của nhau mà, tất nhiên là anh thật lòng quan tâm em rồi."

"Anh không sợ cô ấy ghen với anh sao?" Ánh mắt Thanh Tuyết hướng về phía Hứa An Ly.

Tần Ca xoa xoa vai của Hứa An Ly, nói một cách nghiêm túc với Thanh Tuyết: "An Ly sẽ không như vậy đâu, cố ấy là người bạn gái yêu và hiểu anh nhất."

Mọi người thấy cảnh tượng như vậy, thì cũng ùa theo tâng bốc lên. Bắt họ uống rượu giao tay vợ chồng, Tần Ca dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Hứa An Ly trưng cầu ý kiến của cô. Hứa An Ly lại một lần nữa đỏ mặt xấu hổ. Tay Tần Ca luôn luôn ấm áp ôm lấy bờ vai cô, Hứa An Ly co gọn trong lòng anh. Sau cái nhìn thật lâu, cuối cùng cô cũng nâng ly lên và luồn tay vào cánh tay Tần Ca...

Khi họ trở về nhà ở của Tần Ca đã là mười giờ đêm. Hứa An Ly muốn đi ngủ sớm, vì ngày mai cô muốn Tần Ca đưa cô đi chơi Cố Cung. Tần Ca chuẩn bị các đồ dùng để tắm, anh bảo Hứa An Ly vào tắm trước. Hứa An Ly đã rất mệt rồi, tắm nước nóng là cách giải trừ mệt mỏi tốt nhất đối với cô. Tần Ca là người cuối cùng tắm xong, lúc từ trong phòng tắm bước ra, Hứa An Ly đang dùng máy sấy tóc để sấy tóc.

Tần Ca đứng dựa vào khung cửa, lặng lẽ nhìn Hứa An Ly, nhìn cái vẻ đẹp vô cùng e thẹn lúc cô quấn khăn tắm, ánh mắt trong sáng như sao, con mắt đen láy hút hồn người. Cảnh đêm tối và tâm trạng như vậy, khiến máu huyết trong anh không thể chảy một cách yên bình được...

Nhịp tim đập nhanh dần, chỉ cảm thấy có một dòng nóng bỏng từ trong mạch máu không ngừng tuôn vào lồng ngực, tuôn vào mỗi tế bào trong cơ thể anh. Bỗng chốc, da thịt anh trở nên nóng ran, dường như đã đợi cô ở đây lâu lắm rồi vậy.

"Ly.." Tiếng gọi nhỏ nhẹ cất lên.

Anh bước lại gần, ôm cô từ sau lưng, dùng tay nắm chặt lấy mái tóc còn chưa khô của cô, nhẹ nhàng kề vào cằm anh. Dường như chỉ có như vậy mới có thể cảm nhận được hơi thở, nhịp tim, và mùi da thịt mềm mại của cô, giống như hơi thở đầu tiên của Hứa An Ly vậy.

Cô đã là của anh. Trong cơ thể anh mãi mãi có dấu vết và mùi hương mà cô lưu lại. Những hành động gần gũi của anh đã đủ cho anh nghe thấy được hơi thở và nhịp đập trái tim của cô...

Ánh mắt Hứa An Ly khẽ rung lên, rồi chìm đắm trong cảm giác hạnh phúc và ngọt ngào bất tận. Cô tình nguyện để anh vuốt ve như thế, cô tình nguyện chấp nhận tất cả sự hiến dâng của anh. Trong khoảnh khắc ấy, anh muốn bất cứ điều gì, cô cũng đều cho mà không chút oán hận gì.

Anh là của cô.

Cô tình nguyện dùng cơ thể mình và cơ thể anh để giao thoa với nhau. Hình như chỉ có vậy, cô mới không cảm thấy sự trống trải và cô đơn trong lòng, cô mới có thể sống lại với cảm giác mới...

Cô tình nguyện là của anh.

Hứa An Ly quay mặt lại. Như thế, Tần Ca mới có thể dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt bầu bĩnh của cô. Nhẹ nhàng vuốt ve....Cô cảm nhận được tình yêu mãnh liệt trong cái khoảnh khắc này, cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của anh đã xuất hiện sự gấp gáp và loạn nhịp.

Môi anh hôn lên trán cô. Nồng ấm mà nóng ran.

Cơ thể Hứa An Ly có chút ngỡ ngàng. Chỉ cảm thấy có một cảm giác tê tê từ trong mạch máu chảy vào trong từng tế bào của cơ thể, bất chợt môi anh từ trên trán trườn xuống áp vào môi cô, bắt đầu từ nhẹ nhàng và chậm chạp rồi đến gấp gáp vội vàng. Anh ôm cô thật chặt, thật chặt, mặc dù cô đã ở sâu trong cơ thể anh, sâu trong da thịt anh, nhưng vẫn cảm thấy yêu chưa đủ mãnh liệt và nồng đậm. Cô cũng hôn lại anh, cô cúi người xuống, hai người như đang vùng vẫy trong vòng cuốn, hoàn toàn không khống chế được bản thân, hòa vào trong cơ thể của nhau.

Miệng Hứa An Ly phát ra những tiếng rên rỉ nhè nhẹ. Cô ngây ngất hạnh phúc mà nhắm mắt lại. Cơ thể rạo rực, nóng ran.

"Ly..." Anh vừa hôn cô say đắm, vừa khẽ gọi tên cô.

"Ơ?" Nụ hôn mãnh liệt khiến cô khó có thể phát ra tiếng nói rõ ràng được.

"Chúng mình sống chung nhé."

"Ừm." Cô dường như chẳng cần suy nghĩ, mà đồng ý luôn.

Đôi môi có khe trống, họ lại lao vào hôn nhau say đắm.

Kể từ lần đầu tiên ấy đến nay, giờ đã hơn một tháng rồi, họ chưa được ở bên nhau. Lúc tỉnh lúc mơ, cơ thể nửa khô nửa ướt của cô nép trong lòng anh. Không kiềm chế được, cô khẽ rên lên những tiếng rên của hạnh phúc và khoái lạc...

"Anh sẽ lấy em chứ?"

"Em chẳng phải muốn là người yêu anh nhất thế gian này hay sao?"

Lại một lần nữa, anh không kiềm chế nổi để đâm sâu vào trong cơ thể cô, đó là chốn dừng chân mãi mãi của một người đàn ông, là ngôi nhà của tình yêu.

Anh nguyện sẽ ở trong đó mãi mãi, làm chủ nhân của cô.

"Ngoài em ra, anh sẽ không bao giờ yêu người khác nữa."

"Chúng mình cùng nhau sống đến già em nhé." Anh hôn đôi môi đỏ mọng của cô.

"Còn sinh thêm cho anh một baby giống hệt anh nữa."

Hứa An Ly tưởng rằng cuối cùng cô cũng có thể yêu hết mình, cuối cùng có thể bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới một cách vui vẻ và hạnh phúc.

Ngày hôm sau, họ dậy thật sớm, Tần Ca xin nghỉ làm để dẫn cô đi Cố Cung chơi. Cũng may, trời cũng làm duyên, nắng lên rực rỡ, thời tiết như vậy rất hợp để đi chơi.

Họ nắm tay nhau bước ra cửa, ánh nắng chiếu rõi lên cơ thể của hai người trẻ tuổi. Họ vừa đi vừa hát, vui vẻ giống như những chú chim vậy...

Ở Cố Cung, du khách đông như nêm cối. Tử Cấm Thành cố kính tỏa ra mùi mục nát của các đô phủ của các bậc đế vương từ hàng nghìn năm trước, xen lẫn những hơi thở của cuộc sống mới. Nhiều Hoàng đế như vậy, cả tình yêu và thù hận không ngừng diễn ra xung quanh cuộc đời những người đàn bà của họ đã thu hút được những ánh mắt của rất nhiều du khách.

Ha ha, thật đúng là được mở rộng tầm mắt, Hứa An Ly luôn có một sự tôn sùng đối với cuộc sống của các Đế vương Cổ đại. Cô thích lịch sử, thích tìm hiểu chân tướng sự việc. Gần trưa, khi bọn họ đi từ trong Cố cung ra với bộ dạng vừa mệt vừa đói thì điện thoại của Tần Ca vang lên...

Sau khi tắt máy, Tần Ca chỉ cảm thấy, cả người như bị moi móc đến trống rỗng vậy. Trước mắt là ánh sáng ban ngày trắng xóa. Quay cuồng đến mức anh không thể mở được mắt ra, hai chân mềm nhũn không còn sức lực, suýt chút nữa thì quỵ xuống đất.

Giọng nói của Tần Ca nhỏ đến mức không thể nào nhỏ hơn được nữa, Hứa An Ly vẫn còn cảm thấy như có tiếng sét đánh ngang tai. Cô ngẩn người ra nhìn Tần Ca ra sức lay cánh tay anh.

"Anh khônng lừa em đấy chứ?"

"Anh nói cho em biết, đây không phải là sự thật."

"Không phải!"

"Anh nói cho em biết đi."

Đã từng hận chính bản thân mình.

Tại sao lại nhẹ dạ tin vào những lời bộc bạch thề thốt thành khẩn chứ. Mình đã trưởng thành đến mức không còn tính khí trẻ con nữa. Lời thề sẽ theo gió bay đi, ngay cả tháng năm cũng bị thời gian mang đi mất, không hề để lại một chút dấu vết nào. Tình yêu đã qua cũng đã sớm tan thành mây khói.

Thất vọng và đau khổ, vui cười và ngọt ngào, nhất định sẽ không vì tình yêu mà hăng hái quên mình, nhưng...

Mấy tiếng sau, máy bay hạ cánh ở Thanh Đảo.

Đường Lý Dục đã hôn mê trong bệnh viện hai ngày rồi, nếu như không làm phẫu thuật, có thể sẽ bỏ mất cơ hội chữa trị tốt nhất.

Đường Lý Dục bị tai nạn, tạm thời chưa thông báo cho mẹ anh biết, đây là quyết định của mấy anh em trong kí túc xá sau khi bàn bạc thương lượng với nhau. Sức khỏe mẹ anh không tốt, lại không có công việc, cuộc sống rất khó khăn. Bệnh viện yêu cầu nộp năm mươi nghìn tệ làm tiền đặt cọc viện phí, họ đã lấy số điện thoại từ trong máy điện thoại của anh rồi gọi đi và người nghe điện chính là Tần Ca.

Tần Ca đau xót nhìn Hứa An Ly đang vì quá lo lắng, hoảng sợ và đau khổ mà bối rối không biết phải làm sao. Anh không có cách nào để an ủi cô, đau thương từ trong lồng ngực dâng lên mạnh mẽ, không biết nói từ đâu. Sự việc quá bất ngờ và tàn nhẫn! Hứa An Ly đẩy Tần Ca ra, đi xuyên giữa đám đông, chạy thẳng ra đường, chạy...như điên vậy.

Nếu như người đó, cái người mà đã không còn một chút quan hệ nào với cô chết đi, thì cô sống còn có ý nghĩa gì nữa? Giây phút ấy, cô bất chợt hiểu rằng, nếu như anh vẫn còn sống, đang hạnh phúc đi yêu người khác, thì tất cả sẽ không liên quan gì đến cô. Nhưng nếu như anh chết đi, cô sẽ không bao giờ hạnh phúc mà sống tiếp trên thế gian này nữa.

Làm sao mà để ý đến trật tự nữa? Lúc đó, trong đầu cô liệu có thể chứa được hai từ đó nữa không? Không thể!

Đó là một ngã tư. Đèn đỏ liên tục sáng lên, nhưng trong mắt cô màu gì cũng không còn quan trọng nữa, quan trọng là người ấy. Nếu như bây giờ anh ấy chết đi, cô hy vọng có thể nhìn mặt anh lần cuối, tiễn biệt anh một đoạn đường...

Anh ấy liệu có chết không? Cô liệu có ngay cả trước khi anh chết cũng không thể nhìn thấy anh không?

Nếu như anh ấy chết...

Từ đằng sau cánh tay của Hứa Ly An bị ai đó kéo lại. Nghe tiếng phanh kêu, cô cố gắng dùng sức để vùng vẫy ra, dưới tác động của quán tính, cơ thể cô nghiêng đi một chút. Tiếp đó, một cánh tay khác tát vào mặt cô một cái.

Bốp! Bốp! Tiếng kêu giòn giã!

"Em điên à?"

Đúng vậy, cô điên thật rồi, nếu như anh ấy chết, thì cũng để cô chết đi cho xong, chứ điên đã là cái gì?

Quả nhiên vẫn không thể ngăn được! Cô tiếp tục lao đi về phía trước giống như vận động viên chạy ma ra tông đang xông lên để hướng về cái giải quán quân thế giới vậy. Đường rộng như thế, xe nhiều như thế, tất cả đều là đối thủ của cô, cô phải tăng tốc, liên tục tăng tốc, vượt qua xe, lại tiếp tục vượt qua xe...chỉ như vậy cô mới có thể nhìn thấy hy vọng.

Tiếng phanh xe kêu xé lên ở bên tai, cô đều chẳng buồn để ý. Chạy tiếp, xe dừng lại ngay sát cạnh người, anh tài xế hoảng hồn, há miệng ra, thở hổn hển, sau khi định thần lại, muốn mở miệng ra để chửi, nhưng người đã biến mất rồi.

Tần Ca dừng lại, không ngừng xin lỗi.

Khi Tần Ca giữ được tay cô lại, cô ngã vào trong lòng anh, vẫn không quên vùng vẫy: "Anh nói cho em biết Đường Lý Dục có phải là...rất nghiêm trọng không? Anh nói cho em biết, Lý Dục anh ấy có phải sẽ...chết không?"

Lo lắng như vậy, đau khổ như vậy, buồn phiền như vậy, tự trách như vậy...

"Thế còn Thẩm Anh Xuân?"

"Đã trở về Mỹ rồi."

Cổ họng không phát được ra tiếng, nhắm mắt lại đều có thể tưởng tượng ra, cái cảnh tượng lúc bị xe đâm là một cảnh tượng bi thương đến thế nào. Tần Ca kể, chảy rất nhiều máu trên đường, nhuộm đỏ cả một vùng, giống như là "hoa sen" máu vậy. Sau đó, Hứa An Ly bịt tai lại, không muốn tiếp tục nghe nữa!

Luôn tưởng rằng, Đường Lý Dục là người không còn một chút quan hệ nào với mình nữa. Luôn tưởng rằng, hỉ nộ ái lạc của Đường Lý Dục đều không có chút liên quan nào đến mình nữa. Luôn tưởng rằng, Đường Lý Dục bị thương, thì người đầu tiên ở bên cạnh anh phải là Thẩm Anh Xuân...

Taxi chạy như bay trên đường. Cây cối hai bên đường không ngừng lùi lại đằng sau, các tòa nhà lùi lại đằng sau, xe đang lưu thông trên đường cũng lùi lại phía sau, con người cũng lùi lại phía sau, lùi lại...Cảnh vật cũng trở nên mơ hồ. Trong mắt cô, đường phố bỗng biến thành một đường kẻ trắng. Trái tim Hứa Ly An cũng đang bay lên.

Tại đại sảnh của bệnh viện, Hứa An Ly xuyên qua đám đông, gấp gáp chạy, những người đang đi đằng trước đều lần lượt dẹp ra, đứng về một bên nhìn theo bóng cô mà thì thầm nói chuyện. Có người không kịp tránh đã suýt nữa bị đụng vào. Chẳng thể để ý được nhiều đến thế, trong đầu của Hứa An Ly chỉ có một suy nghĩ là phải nhanh chóng gặp được Đường Lý Dục, xem anh ấy thế nào rồi? Vẫn chứ hôn mê chưa tỉnh lại hay sao? Nếu như anh ấy tỉnh lại rồi, phát hiện bên cạnh mình chẳng có ai, thì chắc sẽ cô đơn lắm?

Cửa một căn phòng bị đẩy mạnh ra, Hứa An Ly nắm chặt lấy bàn tay của cô y tá mặc áo trắng, vội vàng hỏi điều gì đó. Cô y tá mặc áo trắng lắc lắc đầu, cô buông tay cô y tá ra, xông lên cầu thang lên tầng. Tiếp tục đi lên, cô lờ mờ cảm thấy mình đụng vào một người nào đó nhưng cũng chẳng kịp xin lỗi. Những người trong hành lang đều nhìn theo cô.

Chạy đến mức chẳng kịp thở, vẻ mặt nhợt nhạt. Suýt nữa ngã ở góc cầu thang. Hứa An Ly cuối cùng cũng lảo đảo ở trước căn phòng có dán số 502, cô dừng lại thở hổn hển.

Bỗng nhiên, cửa phòng bật mở, từ trong đi ra là một cô y tá trẻ tuổi.

"Bác sĩ." Hứa An Ly vội vã xông tới.

"Có bệnh nhân nào tên là Đường Lý Dục nằm ở đây không?"

"Cô có quan hệ thế nào với bệnh nhân?"

"..." Hứa An Ly ngây người ra nhìn cô y tá, lầm bầm một tiếng, quan hệ gì? Đúng vậy, cô là gì của anh chứ? Cho dù là quan hệ gì với anh, cô đều muốn nhìn thấy anh, đều muốn biết tình hình của anh.

Thấy cô không nói gì, cô y tá bổ sung thêm một câu: "Là bạn gái anh ấy chứ gì? Anh ấy vẫn chưa qua khỏi giai đoạn nguy hiểm, mong cô đừng làm phiền anh ấy." Nói xong, cô y tá quay người bước đi.

Trong hành lang bệnh viện, ánh đèn điện chiếu lên trên bức tường hơi bẩn trông có vẻ hơi nhợt nhạt.

Hứa An Ly chỉ có thể đứng ngoài cửa, qua ô cửa kính nhìn Đường Lý Dục đang nằm trên giường bệnh, khắp người anh được cắm các loại ống, mắt nhắm, nằm im bất động, nét mặt trắng bệch, chụp máy thở, yên lặng nằm ở đó, không biết là đang ngủ hay là hôn mê.

Hứa An Ly trầm lặng đứng ngoài cửa, không động đậy nhìn vào người đang nằm trên giường, nhìn vào gương mặt trắng bệch của anh, nhìn vào đôi môi khô nứt nẻ của anh, nhìn vào dung mạo quen thuộc của anh...

Tim cô đập mạnh đầy hoảng loạn, hơi thở gấp gáp, thế giới dường như cũng trở nên đen tối vô thanh vậy. Lúc đó, Đường Lý Dục nằm im bất động trên giường, giống như một đứa trẻ vừa mới sinh ra, anh không biết một cái gì, không biết cô đã đến, đang đứng ở thế giới bên ngoài cách anh chỉ mấy bước chân chờ đợi anh tỉnh lại, không biết sự chờ đợi và tuyệt vọng đã sắp khiến cô sụp đổ.

Nếu như, Đường Lý Dục cứ thế mà ngủ, ngủ mãi mãi, anh sẽ không biết Hứa An Ly đã vì anh mà đau, đã vì anh mà khóc, đã vì anh mà cầu nguyện. Cứ coi như anh ấy tỉnh lại, nếu như trở thành người thực vật, thì sẽ phải làm thế nào? Bác sĩ không phủ nhận cái khả năng trở thành người thực vật! Anh vẫn chưa thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, có nghĩa là bất chuyện gì đều có thể xảy ra!

Hứa An Ly cứ nhìn ngẩn ngơ như thế. Cuối cùng không kìm được đau xót và tuyệt vọng, cô thất thanh bật khóc.

Cô tưởng rằng, cô trao cái quý giá nhất của đời mình cho người đàn ông khác rồi, thì việc hạnh phúc hay không hạnh phúc của Đường Lý Dục đều không liên quan gì đến cô nữa. Nhưng...hình bóng của sự cô đơn in chiếu trên mặt đất. Khuôn mặt lo sợ và tiều tụy khiến Hứa An Ly bỗng chốc trở nên già nua đi nhiều.

A Phong, Căn Bậc Hai, Tần Ca đã lặng lẽ đứng phía sau Hứa An Ly. Từ cái biểu cảm mệt mỏi của họ có thể thấy, họ đã bao đêm không ngủ, ngồi túc trực trên chiếc ghế dài trong hành lang bệnh viện. Đặc biệt là A Phong và Căn Bậc Hai, tuy công việc không được tốt lắm, lại đang chuẩn bị thi ngiên cứu sinh, nhưng họ vẫn vứt bỏ tất cả công việc trong tay để đến với anh.

Tất cả mọi người đều cúi đầu buồn bã. Không biết nên an ủi Hứa An Ly như thế nào, Tần Ca chầm chậm bước tới, nắm lấy bờ vai đang không ngừng run lên vì quá đau buồn của cô. Có lẽ là quá bất lực, có lẽ là quá lo lắng, Hứa An Ly đã ngả vào lòng Tần Ca bật khóc.

Tần Ca ôm chặt lấy Hứa An Ly, cùng những ngón tay nhẹ nhàng lau sạch những giọt nước mắt trên mặt cô, không ngừng vuốt lưng cô như đang dỗ dành một đứa trẻ bị sợ hãi quá mức vậy. Rất lâu sau, Hứa An Ly mới cầm được nước mắt: "Anh ấy liệu có..." Hứa An Ly đánh một cách bất lực vào vai Tần Ca với vẻ mặt buồn bã mà hỏi anh.

Liệu có chết không? Liệu có trở thành người thực vật không? Liệu có...Nước mắt trên mặt Hứa An Ly cứ tuôn ra mà không hề có một âm thanh nào phát ra. Những ngày này, ngoài nước mắt ra, vẫn là nước mắt, cứ như muốn để cho nước mắt cả đời chảy hết sạch vậy, muốn ngăn nhưng không ngăn lại được.

Tia nắng chậm rãi đi qua trước cửa sổ, hoàng hôn dần đến gần. Ánh sáng trong phòng cũng tối dần, in bóng họ trải dài trên mặt đất. Thời gian và ngày đêm cứ lặng lẽ đan xen nhau như thế, tối rồi lại sáng, sáng rồi lại tối.

Trong hành lang, luôn có những bệnh nhân và người nhà bệnh nhân đi đi lại lại. Luôn có những khuôn mặt vội vàng gấp gáp trông nom, chờ đợi tín hiệu vui tỉnh lại và bình an trở về nhà của người thân.

Đường Lý Dục vẫn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, vẫn hôn mê bất tỉnh. Bác sĩ sợ bị nhiễm trùng nên không cho phép người nhà tùy tiện vào thăm, tất cả mọi vấn đề của anh ấy đều có y tá chuyên môn phụ trách. Trong màn hình của máy điện tim đồ hiện lên những đường gấp khúc, cùng với những tiếng kêu tít tít theo tiết tấu.

Ánh mắt thất thần mà trống rỗng của Hứa An Ly không hề rời khỏi anh. Nhìn vẻ mặt lo lắng và tiều tụy của Hứa An Ly trong lòng Tần Ca đau tới mức không biết nên làm thế nào mới được. Anh khuyên cô về nhà nghĩ ngơi một chút, cho dù là một đêm thôi, nhưng Hứa An Ly cũng không chịu.

"Em phải nhìn thấy anh ấy tỉnh lại."

"Đã có anh ở đây rồi."

"Nếu như anh ấy tỉnh lại mà không nhìn thấy em, anh ấy sẽ thất vọng lắm!"

Tần Ca không biết phải nói thế nào nữa, nhưng dường như lại có lời đang nghẹn trong lòng mà không nói ra được.

Thời gian từng giây, từng phút trôi qua.

Hứa An Ly không chịu rời khỏi chiếc ghế băng dài ở hành lang, buồn ngủ thì ngồi đó ngủ gật, đói thì ăn tạm gì đó để đối phó. Trước đây, cô là người sợ bóng đen, sợ vào bệnh viện, vì bóng đen khiến cho người ta sợ hãi, còn bệnh viện bao phủ đầy hơi thở của sự chết chóc. Nhưng bây giờ, cô chẳng còn sợ gì nữa.

Từ ban ngày đến đêm tối. Từ đêm tối lại đến bình minh. Một ngày, hai ngày, ba ngày...

Hứa An Ly cũng không biết là đã trải qua bao nhiêu ngày rồi, cô đã không còn khái niệm sớm tối nữa. Có lúc đang là sáng sớm, nhưng cô đã ngủ say rồi. Có lúc đang là đêm khuya, nhưng cô vẫn đứng ở trước cửa kính nhìn vào bên trong, hy vọng Đường Lý Dục có thể nhanh chóng tỉnh lại. Anh ấy sao vẫn chưa tỉnh lại thế, lần ngủ này, đã quá dài rồi, có phải là do anh ấy quá mệt, muốn ngủ thêm một chút, giống như hồi còn học cấp ba vậy, trêu đùa mà.

Mãi cho đến tận mười ngày sau, cô bỗng kinh ngạc kêu lên, rồi chạy vội đến phòng y tá: "Bác sĩ, anh ấy động đậy rồi, mau đến xem đi!"

Y tá vội vàng chạy đến phòng của Đường Lý Dục.

Tay anh động đậy một chút. Sau đó, rất lâu sau đó. Lông mày của anh cũng bắt đầu động đậy...

"Anh ấy tỉnh rồi, anh ấy thực sự tỉnh rồi." Hứa An Ly lay lay tay Tần Ca muốn anh nhìn: "Anh ấy thực sự đã tỉnh lại rồi đấy!" Sự bất ngờ và kích động như vậy, ngay cả Hứa An Ly cũng không thể nào tưởng tượng và dự đoán trước được.

Anh ấy tỉnh rồi, anh ấy sẽ không chết, cũng sẽ không trở thành người thực vật. Anh ấy sẽ sống lại, sẽ lại giống như trước đây, sống một cuộc sống hạnh phúc...

Hứa An Ly rót nước nóng cho Đường Lý Dục, dùng khăn lau mặt, tay và người cho anh, anh giống như một đứa trẻ yên lặng, mặc cho cô lau.

Một chậu nước bẩn, lại chạy vào nhà vệ sinh, thay chậu nước khác. Khăn mặt sạch sẽ, thơm mùi thơm nhẹ của xà phòng.

Cô không sợ mệt, không sợ bẩn, cô chỉ cần anh sống hạnh phúc trên cõi đời này.

"Em nghỉ một chút đi, để anh chăm sóc anh ấy." Tần Ca xót xa khuyên Hứa An Ly.

Hứa An Ly cũng chẳng ngẩng lên nhìn Tần Ca, cúi đầu chỉnh lại góc chăn cho Đường Lý Dục, cô sợ anh bị nhiễm lạnh, bị ốm.

"Không cần đâu, các anh cứ về cả đi, ở đây có một mình em là được rồi."

A Phong và Căn Bậc Hai thực sự buồn ngủ đến không thể cưỡng lại được nữa, học vào trong hành lang, nằm trên dãy ghế dài ngủ say sưa.

Hứa An Ly ngồi bên giường, mắt nhìn Đường Lý Dục giống như nhìn một đứa trẻ luôn cần sự chăm sóc vậy.

Từ từ, mắt Đường Lý Dục từ từ mở ra, chăm chú nhìn tất cả mọi thứ ở trước mắt. Khóe môi khô nứt dường như đang nhoẻn cười.

Từ từ, môi của Đường Lý Dục dường như cũng động đậy.

Rất từ từ...

"Này, anh nhận ra em không? Em là Chuột gạo, cái anh Đường lão vịt này ngủ giỏi thật đấy, hễ ngủ là ngủ tận mười mấy ngày liền." Hứa An Ly nhẹ nhàng búng mũi anh.

"Chú heo lười biếng này, anh mau tỉnh dậy đi, lại ngủ nữa sẽ biến thành heo thật đấy."

"Ông già, nhìn xem em là ai?"

Hứa An Ly kéo Tần Ca đang đứng cạnh lại gần, thích chí nói.

"Anh ấy nghe hiểu những điều em nói đấy."

"Anh xem, anh ấy đang nhìn em mỉm cười đấy."

"Môi cũng mấp máy rồi, có phải là có điều gì muốn nói với em không?"

"Anh ấy cứ nhìn em, dường như đang giận em vậy!"

Bệnh viện mời đến một chuyên gia từ Bắc Kinh tới làm một ca phẫu thuật hộp sọ cho Đường Lý Dục. Tất cả đều diễn ra rất thuận lợi, chỉ có điều, bác sĩ nó anh ấy tạm thời sẽ bị mất trí nhớ. Đường Lý Dục cuối cùng cũng thoát ra khỏi cánh tay tử thần, nửa tháng sau anh đã có thể tháo bỏ máy thở oxy và các loại dây ống trên người.

Đường Lý Dục của lúc đó đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại trở lại từ trong sự hoảng loạn của sợ hãi và lo lắng, anh không biết đã xảy ra chuyện gì, sao lại ở đây, cô gái xinh đẹp đang mỉm cười trước mắt mình là ai, tại sao lại ở đây với anh. Và anh cũng không biết những người đàn ông đối xử với anh rất tốt kia là ai, tại sao lại ở đây với anh. Tuy nhiên, cũng không phải hoàn toàn giống như anh tưởng tượng, anh luôn cảm thấy cô gái đang đứng trước mặt mình cùng với quá khứ và nguyên nhân nằm trong bệnh viện của anh chắc chắn có liên quan mật thiết với nhau.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro