gửi "nhớ" nhé...!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

câu chuỵen" mong nhớ

tác giả: mong

đây là một truyện có thật của e, như là một nhật kí ạ.truyện viết là để vơi đi cái buồn thôi ạ, hì. mong mọi người ủng hộ. nếu tốt, e sẽ viết tiếp phần sau ạ . cám ơn nhiều nhiều ạ!

gửi "nhớ" nhé..^^

12h58' mong không ngủ được nhớ ạ, có lẽ vì mong rất nhớ nhớ rồi!1 :((

chả hiểu sao, mong lại thíc nhớ đến 'vậy ý..thíc như kiểu thật thân quen ...

thíc nhớ, vì nhớ lạnh lùng với mong, "nhớ" chỉ biết "nhớ" thôi..

thíc nhớ, vì nhớ mặc đẹp lắm đấy, trông rất ..rất con traii ^^

thíc nhớ, vì nhớ có má lúm-răng khểnh, thứ mà "mong" chả có được rỳ cả

thíc nhớ, vì nhớ hâm, nhớ ngố, nhớ rất khác và riêng và thật đặc biệt...

nhưng đó là thíc, nhưg giờ đây mong chỉ biết mong nhớ "nhớ" thôi..TT

với nhớ, mong chỉ là đứa học cùng, ngồi cạnh, quá bình thường và không có gì nổi bật

nhưg với mong, nhớ lại là [mong nhớ ]to đùng..

để rồi, mong để ý từng li ti bé tẹo, từng bé nhỏ bé xíu của nhớ...

gọi chung là nhỳn ngắm rồi lại ngắm nhỳnnn....

còn nhớ, học là học, đi học thêm là phải có thêm chữ

nhưg còn mong, học là để nhìn nhớ, đi học là chỉ để gặp nhớ thôiii...

vậy nhớ có biết sao mong thíc nhớ k?? 

là vì...

ngày đầu đi học, mong chả biết nhớ, nhớ chả quen mong, cệ nhau

ngày thứ 2,3,4....mong và nhớ vẫn xa lạ ngồi cạnh nhau dù chả cách chả ciếc cái rỳ cả, nhớ lạnh lùg và mong cũg lụng lànhh..:)

nhưg [mong nhớ] là 2 từ đi liền nhau rồi, nào ai buồn lại nói tách đâuuu, nhớ ạ..

"nhớ" nhớ không? "nhớ"  dửng dưng ra mở cửa cho mong, nhớ dắt xe lên, r dắt xe xuống cho mong. dù nhớ chả thíc tẹo rỳ, dù mặt nhớ cứ cau cau có có ..vì dắt lên do cô bảo và dắt xuống do...mới lấy được xe nhớ...đấy dù biết là đều có lý do "chính đáng" nhưg mong vẫn thấy nhớ tốt bụg, đáng iêu nhiều...

và cũg chạnh lòng chả kém khi nhớ dắt xe cho "lạ" mà k dắt xe cho nhớ. đồ trọng nam khinh nữ :((, rồi xấu hổ khi "hâm" biết mong thíc nhớ nên cứ bắt nhớ đèo mong ra đầu ngõ nhưg mog fụg fịu k đèo... buồn lắm đấy, nhưg vẫn cười cười chạy như bayy,ừ, nhớ có khi thuộc về nơi k con gái ý..quá lạnh lùng...

rồi mong để ý từng hành độg be bé, rồi bao nhiêu chuyện lặt vắt siêu bé mà mong vẫn nhớ hết, nhớ lắm đó: nào ngắm nhớ, bắt nhớ phải mở lời mượn sách mong, hay vui vui khi nhớ và mong đều chưa làm xong bài, cười gượng khi cô mắng, rồi mong với nhớ đi đối diện nhau, 2 đứa bước qua nhau mà cứ trùng bên tận 1..2...3..4 lần liền rồi nhường nhau đi..kết quả là 2 đứa chia nhau bên để bước...

và cuối năm ôn thi, lúc đó, mong thíc nhớ nhất vì cách quan tâm riêng của nhớ...

lấy hết dũng khí, mong nhờ nhớ giảng bài cho ^^ nhớ giảng cho mong, mong vui lắm lắm, nhưng mong cứ nhỳn nhớ thôi, và càng vui khủng khiếp khi nhớ cứ nhìn mong làm bài nhớ giảng cho mà không làm bài mình, vì mong nhỳn trộm vở nhớ chả thấy viết thêm...và mong đág iêu hơn vì mong nhìn vở nhớ đờ người k viết rì, tưởng k hiểu, nhớ đưa vở nhớ cho mong xem cách giải..he he, nhưg chữ nkớ xấu quá đấyyy....

đó là kỉ niệm cuối của mong, hết rồi, mong chỉ học cùng nhớ có 4tháng thôiii, nhưg thíc nhớ lắm...

dù là nhớ "nhớ", nhưng mong cũng chỉ nhớ thầm lặng

dù là thíc, nhưng mong vẫn nói cho nhớ biết

dù là sao, dù là vậy, thíc mong vẫn luôn nhớ "nhớ"- đứa con trai siêu lạnh lùng ạ!

chuyện lủng củg và thiếu suy ngĩ lắm ạ, chỉ là nhật kí chuyện tuổi tin thôi, mong mọi người ủng hộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro