Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạt Mạt nhạy bén phát hiện Cố Vị Dịch bất giác cau mày. Cô thầm ngủ trong lòng, lẽ nào người này thích Phó Phái? Vì sao anh ta nhìn mình lại không thuận mắt như vậy, còn không thích Phó Phái đỡ rượu cho mình? Ôi, con đường này không dễ đi chút nào, gió mưa bão bùng lắm đây. Cô có nhẫn tâm thế nào đi chăng nữa cũng không muốn nhìn thấy cảnh Phó Phái bị người ta "bẻ cong" đâu. Tương lai sau này sẽ khó khăn nhường nào cơ chứ?
"Phó Phái, tôi muốn ăn thịt bò áp chảo." Mạt Mạt ghé vào tai Phó Phái nói.
Phó Phái đột nhiên đỏ mặt, đứng lên với tay về phía bên kia bàn. Đĩa thịt bò ngay ở trước mặt Cố Vị Dịch. Trong lúc Phó Phái đang gắp thịt bò vào bát cho Mạt Mạt, cô đã tranh thủ tặng Cố Vị Dịch ngồi đối diện một ánh mắt thách thức.
Cố Vị Dịch sững sờ, vờ như không thấy thông điệp từ mắt của Mạt Mạt, tiếp tục chạm cốc với Anh Chàng Đeo Kính. Trong lòng anh thêm phần coi thường: Đúng là đồ lăng nhăng! Mới vài giây trước xong ghé sát tai Phó Phái nói lời tình ý, giây sau đã liếc mắt đưa tình với mình.
Nhạc chuông điện thoại đã cắt đứt tia nhìn mà Tư Đồ Mạt tự cho là đầy tính thách thức kia. Cô nhanh chính bắt máy, thì ra là Vương San.
"Mạt Mạt, cậu đang ở đâu thế?"
"Đang đi ăn. Cậu ăn chưa?"
"Chưa. Bạn mình đi chơi với một người đàn ông khác rồi. Chiều này cho mình đi chung với cậu được không?" Vương San bắt đầu ấp úng.
"Được thôi." Nếu lúc trước Phó Phái không kể cho cô nghe về cô bạn kia, chắc cô sẽ nghĩ đây chỉ là một cái cớ do Vương San bịa ra. Trong lòng Mạt Mạt có chút thông cảm,"Cậu đang ở đâu? Mình tới đón cậu qua đây cùng ăn cơm."
Vương Sna nói ra tên một địa điểm nhưng Tư Đồ Mạt không rảnh khu này lắm nên đưa luôn điện thoại cho Phó Phái nghe.
Năm phút sau, Vương Sna đã có mặt. Đám sói đói chuyên ngành tự nhiên đều là những "chủ nhà" có mới nới cũ ai nấy đều quay sang dồn hết sự tập trung vào Vương San.
   "Vương San, ăn thử Hà cay đi. Món này là đặc sản ở đây đấy." Anh Chàng Đeo Kính gắp một miếng gà cay đặt vào bát Vương San.
   "Vương San, tôi múc cho cô một bát canh nhé?" A Khắc nói.
   "Tôi nói này, bảo bối Mạt Mạt, cô đúng là người tốt. Ban nãy chúng tôi vừa mới đề cập đã thực hiện ngay rồi. Nhưng mà mỗi một người thế này thì khó cho anh em chúng tôi quá." Lão Mập nháy mắt với Mạt Mạt.
Mạt Mạt tiện tay lấy một chiếc đũa phi về phía Lão Mập, "Biến, không có phần cho anh đâu."
"Bảo bối Mạt Mạt, cô độc ác quá." Lão Mập cố gắng cử động thân thể mập ú của mình để tránh chiếc "đũa bay" kia. Cậu ta còn đang đắc ý, nào biết rằng đao thương dễ tránh, ám khí khó lường, một chiếc "đũa bay" khác đã lao về phía cậu ta, trúng ngay giữa trán.
"Đã bảo không được gọi là bảo bối Mạt Mạt cơ mà." Phó Phái phủi tay, đòi trang công với Mạt Mạt, "Có chuẩn không?"
Mạt Mạt khẽ xoa đầu cậu ta, "Không tồi, có thể đưa vào rạp xiếc được rồi."
Cả bàn ăn được tràn cười vui vẻ.
Vương San chẳng biết họ nói gì, chỉ biết ngơ ngẩn ngắm nhìn nụ cười tươi của Phó Phái, cảm thấy vô cùng đáng yêu. Trái tim cô nàng sắp tan chảy đêm nơi rồi.
Giải quyết xong bữa trưa, cả đam tiếp tục cùng nhau chụp ảnh kỷ yếu. Tới lúc này, Mạt Mạt mới phát hiện, Vương San đã sớm có sự chuẩn bị rồi mới tới đây. Cô nàng dúi ngay một chiếc máy ảnh vào tay Mạt Mạt, nói: "Mạt Mạt, cậu chụp cho mình đi." Và thế là, Mạt Mạt từ người mẫu bất đắc dĩ suốt cả buổi trưa biến thành nhiếp ảnh gia. Có điều, cô thích chụp ảnh cho mọi người hơn, dễ thở hơn việc phải đứng đằng kia cho người ta chụp rất nhiều, lại còn có thể điều khiển tư thế của người này người kia.(chị hiền lắm :v)
   "Cố Vị Dịch, cười lên nào." Rất không thuận mắt với cái kiểu ra vẻ thâm trầm, lạnh nhạt của Cố Vị Dịch, Mạt Mạt quyết định phải trêu chọc anh, "Bảo anh cười, anh bày ra bộ mặt như người chết ấy làm gì?"
   Cố Vị Dịch không thèm điểm ý đến cô, quay sang lườm Phó Phái.
   Phó Phái đâu có rảnh mà để ý tới hai người họ. Tay của cậu ta bị Vương San mạnh mẽ giữ chặt, muốn thu tay về nhưng ngại. Thật không ngờ sức lực của cô gái này lại lớn tới như vậy , khi về phòng có khi phải thoa thuốc mỡ.
   "Cố Vị Dịch, nhìn vào ống kính." Mạt Mạt vừa thấy anh ta dồn toàn bộ sự chú ý về phía Phó Phái với ánh mắt thâm tình liền cảm thấy tức giận. Anh ta không thể đi tìm một người có chung sở thích với mình à? Sao cứ phải "bẻ cong" một người vốn "chuẩn man" cơ chứ ?
   "Biết rồi." Cố Vị Dịch bất đắt dĩ dời mắt về ống kính máy ảnh trong bộ dạng lười nhát. Để thu hút sự chú ý của anh, cô gái này cũng đã dốc toàn tâm toàn sức.
   "Anh vẫn chưa cười." Mạt Mạt vẫn không thoải mái........
___________________________
<3 <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro