Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tư Đồ Mạt ôm một chồng sách cao ngất trong tay dừng chân trước cửa phòng ký túc xá, chẳng biết làm sao để dùng tay gõ cửa, chỉ đành giơ chân đá vài cái, cho tới khi nghe thấy giọng nói, "Tới đây, tới đây" vang lên đằng sau cánh cửa và tiếng bước chân từ tốn thong dong hoàn toàn im bặt.

Vương San vừa mở cửa đã nhìn thấy chồng sách cao quá đầu trong vòng tay của Tư Đồ Mạt, kinh ngạc hỏi, "Ôi, cậu ôm nhiều sách như thế làm gì?".

"Để viết luận văn tốt nghiệp."

"Haizzz, mình còn chưa bắt đầu làm cơ, đang mải lo chuẩn bị để tới hội chợ việc làm", Vương San than thở.

"Hội chợ việc làm chẳng được tích sự gì cả, nhiều doanh nghiệp có thực lòng muốn chiêu mộ nhân tài đâu, chỉ tham gia cho có để quảng bá thương hiệu thôi", Tư Đồ Mạt hờ hững đáp lại một câu, bước tới chỗ của mình đặt chồng sách lên mặt bàn, ngay bên cạnh một chồng sách khác.

"Cậu cũng có chí khí đấy, đi vài hội chợ việc làm là không thèm đi nữa", Vương San đi theo sau Tư Đồ Mạt, vừa đi vừa nói.

Tư Đồ Mạt bật máy tính lên, quay đầu lại nói, "Tại mình lười mà".

Tư Đồ Mạt từng tới hội chợ việc làm khoảng bốn lần, lần nào cũng rơi vào tình trạng mệt mỏi cả về tinh thần lẫn thể xác, vì thế cô quyết định bước vào hàng ngũ những kẻ "năm cuối không thèm thi cao học, ngày ngày vui như Tết".

"Mình nể cậu thật đấy, mình không thể nào có cái nhìn thoáng như cậu được. Mình luôn cảm thấy con người ta cần phải thử tất cả những cơ hội đến với mình trong cuộc đời này, phải thử mới có được tia hy vọng, nếu không thử thì chẳng có chút hy vọng nào cả", trong ngữ khí của Vương San có chút coi thường.

"Thế cho nên sau này cậu có thể trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ thành đạt, mình thì chắc không thể nào rồi", Tư Đồ Mạt cắt đứt lời nói của Vương San, quay đầu tập trung vào màn hình máy tính, không muốn nói thêm nhiều với cô ấy nữa.

Vương San cứ thế đứng bên cạnh bàn của cô một lúc, thấy mất hứng bèn đi ra chỗ khác.

"À, đúng rồi, Mạt Mạt, anh Phó của cậu lại gọi điện tới đấy", Vương San sau khi ra ngoài ban công cất hai bộ quần áo lại quay trở vào đứng bên cạnh bàn của Tư Đồ Mạt.

Tư Đồ Mạt quay sang nhìn cô ấy, "Đã bảo cậu ta không phải là anh Phó của mình rồi, cậu đừng có nói linh tinh".

"Thôi đi, còn ngại ngùng cái gì?", Vương San khẽ huých vào vai cô.

"Cậu ta nói gì?"

"Cậu ấy bảo điện thoại của cậu không liên lạc được, kêu cậu về thì gọi lại cho cậu ấy."

"Ừm", Tư Đồ Mạt lại quay mặt vào màn hình máy tính.

Vương San đứng sau lưng cô một lát, không nhịn được nói, "Cậu không gọi lại cho cậu ấy sao?".

"Không cần đâu, nếu có việc gì gấp cậu ta sẽ gọi lại", Tư Đồ Mạt không buồn quay đầu, nói.

"Mạt Mạt, ừm... hay là cậu cứ gọi lại cho cậu ấy đi, nếu không cậu ấy sẽ tưởng rằng mình không nhắn lại với cậu", Vương San ngập ngừng nói.

Tư Đồ Mạt quay sang nhìn cô ấy bằng ánh mắt sâu xa. Haizzz, cô nàng Vương San này đúng là hết thuốc chữa.

Anh Phó trong lời nói của Vương San chính là Phó Phái, bạn học cùng lớp cấp ba với Tư Đồ Mạt. Từ trước tới nay thái độ của anh chàng này với Tư Đồ Mạt luôn ám muội không rõ ràng. Đã mấy lần Tư Đồ Mạt muốn nói rõ ràng với cậu ta nhưng lần nào cô cũng bị công kích lại một tràng. Nếu như cậu ta không chịu thừa nhận, cô càng nói nhiều lại chỉ càng cho thấy cô đã tự mình đa tình, quá ảo tưởng về bản thân mà thôi, vì thế nên cô chỉ có thể mặc kệ cậu ta, dù sao thì người như cậu ta, xét trên phương diện là một người bạn cũng không tệ chút nào, vừa chu đáo lại vừa nghĩa khí, nhưng nếu là một người bạn trai thì thật sự không được rồi. Cô chỉ cần tính sơ sơ, kể từ khi biết đến sự khác biệt giữa nam và nữ, số bạn gái mà cậu ta từng qua lại có thể gom đủ một bàn mạt chược rồi, mà không phải là số người chơi trên một bàn mạt chược đâu, là số quân mạt chược trên bàn ấy.

Vương San thích Phó Phái, điều này nhân loại toàn cầu đều có thể cảm nhận được, mặc dù cô nàng có chết cũng không chịu thừa nhận. Tư Đồ Mạt luôn cảm thấy trong chuyện này cô cũng phải chịu một phần trách nhiệm, suy cho cùng cũng là vì cô mà hai con người đó mới quen biết được nhau. Vì thế nên những khi rảnh rỗi, cô thương xuyên lôi lịch sự phong lưu đa tình của Phó Phái ra kể với mong muốn có thể giết chết những rung động thiếu nữ của Vương San, nhưng cô không ngờ, càng khuếch đại tình sử lắt léo của Phó Phái thì Vương San lại càng si mê cậu ta.

Phụ nữ ngốc nghếch nhất ở điểm nào? Chính là biết rõ người đàn ông đó là kẻ phong lưu đa tình, thay người yêu như thay áo, nhưng vẫn luôn cho rằng mình có thể thay đổi được anh ta, có thể trở thành một người phụ nữ đặc biệt trong sinh mệnh của anh ta. Thực tế là làm gì có chuyện dễ dàng như thế! Mẹ anh ta đã dạy dỗ anh ta suốt cả một đời còn chẳng thể giáo dục anh ta trở thành con người lương thiện không gây hại cho ai, chỉ dựa vào chút tình cảm dịu dàng của bạn mà đòi biến anh ta từ một thanh sắt cứng rắn trở nên mềm mại hay sao?

"Phó Phái, là tôi, Tư Đồ Mạt đây", Tư Đồ Mạt bấm một dãy số quen thuộc. Số điện thoại của Phó Phái đúng là quá dễ nhớ, một dãy 8, một dãy 9, một dãy 0. Cô thực sự nghi ngờ, ngoài dãy số 13800138000 ra thì không còn số điện thoại nào có thể dễ nhớ hơn số của cậu ta nữa, cũng không biết cậu ta đã tiêu tốn bao nhiêu tiền mới mua được số điện thoại này.

"Mạt Mạt à, vừa rồi cậu đi đâu thế, điện thoại cũng không liên lạc được?" Giọng nói của Phó Phái từ đầu bên kia vọng lại.

"Tới thư viện, sóng hơi kém. Cậu tìm tôi có việc gì thế?" Tư Đồ Mạt có thể cảm nhận được mặc dù Vương San đang quay lưng về phía mình nhưng đang dỏng tai lên chăm chú lắng nghe.

"Không có chuyện gì thì không thể tìm cậu sao? Tôi nhớ cậu thế cơ mà."

"Đừng có khua môi mua mép với tôi nữa, cậu không nói là tôi cúp máy đây." Mấy lời ngon tiếng ngọt của Phó Phái chẳng có chút tác dụng nào với cô cả.

"Được, được, được, thứ Sáu tôi chụp ảnh kỷ yếu, cậu cũng tới nhé."

"Không đi đâu." Suốt bốn năm đại học, Tư Đồ Mạt chưa từng lui tới trường của Phó Phái, lúc nào cũng chỉ thấy Phó Phái lượn qua lượn lại trong trường của cô, cũng vì thế mà Vương San mới quen biết Phó Phái.

"Mạt Mạt, cậu tới đi mà. Tôi chụp ảnh kỷ yếu mà cậu cũng không thèm tới, như thế có phải là hơi quá đáng hay không?" Phó Phái bắt đầu oán than.

"Cậu chụp ảnh kỷ yếu thì tôi tới hóng hớt làm gì?" Tư Đồ Mạt vẫn giữ vững lập trường.

"Mọi người đều có bạn bè từ các trường khác tới chụp cùng, cậu mà không tới thì tội nghiệp tôi lắm!"

"Thì cậu tìm người khác đi."

"Đâu phải cậu không biết, tôi có nhiều bạn bè đâu." Đột nhiên cậu ta hạ thấp giọng.

Điều này thì đúng là thật, tính cách công tử của Phó Phái không phải ai cũng chịu đựng được, vì thế nên thời cấp ba, ngoài số đông bạn gái ra thì cậu ta cũng chỉ có Tư Đồ Mạt là bạn. Nhưng thực ra thì Tư Đồ Mạt làm bạn với cậu ta cũng không phải xuất phát từ lòng tự nguyện.

Từ nhỏ tới lớn, thành tích của Tư Đồ Mạt luôn rất tốt.

Thành tích cao ấy có được không phải nhờ trí thông minh bẩm sinh hay lòng kiên trì cần cù nỗ lực, tư chất của Tư Đồ Mạt vốn cũng không mấy thông minh, tính cách cũng chẳng phải diện chăm chỉ cần cù gì, những nỗ lực của cô là do hoàn cảnh ép buộc.

Từ nhỏ tới lớn, cho dù là giáo viên dạy môn nào, cứ cầm tới danh sách lớp là sẽ nói, "Ồ, lớp chúng ta có học sinh có họ kép à! Tư Đồ là bạn nào, đứng lên tôi xem nào". Và thế là, cô trở thành người đầu tiên mà các bạn trong lớp biết tới. Sau đó, diễn biến của câu chuyện luôn luôn là, "Trò Tư Đồ, bài này em lên làm đi!", "Trò Tư Đồ, em hãy trả lời câu hỏi này đi!", "Trò Tư Đồ, mang vở bài tập của em lên đây xem nào!", "Trò Tư Đồ, em hãy đọc đoạn văn này cho cả lớp cùng nghe!"...

...

Thế nên, cũng coi như cô bị chính cái tên của mình ép thành học sinh giỏi. Mà tiểu học và trung học luôn có một đặc điểm, các bạn học sinh giỏi đều được làm cán bộ lớp, vì thế nên từ nhỏ tới lớn Tư Đồ Mạt đều làm lớp trưởng, rèn luyện cho cô thành phản xạ chỉ cần có người hô lớp trưởng là sẽ quay đầu đáp lại. Tóm lại, năm đó, lớp trưởng Tư Đồ Mạt đã được thầy cô giao phó cho nhiệm vụ kèm cặp phần tử cá biệt trong lớp, đó chính là Phó Phái, rồi sau đó dần dần bị cậu ta liên lụy, trở thành "hồng nhan tri kỷ" của cậu ta trong mắt mọi người.

"Mạt Mạt, sao lại không nói gì nữa?" Giọng nói của Phó Phái cắt đứt những hồi tưởng của cô.

"Được rồi, tôi sẽ tới." Haizzz, thôi bỏ đi, tới thì tới, nếu không cậu ta không có lấy một người bạn thì cũng thật đáng thương, chưa từng thấy ai chụp ảnh kỷ yếu mà lại chỉ chụp có một mình.

"Thật sao? Ôi tôi yêu cậu quá đi. Vậy buổi sáng tôi sẽ tới đón cậu." Cậu ta không ngờ cô sẽ đồng ý nhanh như thế, không dám tin vào sự thật này.

"Không cần đâu, tôi tự đi cũng được." Tên nhãi này đúng là đồ thần kinh, đều đi xe buýt như nhau thì đưa đón nỗi gì.

"Không sao đâu, để tôi tới đón cậu."

"Đã nói là tôi tự đi được rồi, cậu lằng nhằng quá đi!"

"Thôi được rồi, thế khi nào cậu lên xe thì báo với tôi một tiếng."

"Ừm, không còn chuyện gì nữa chứ? Không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp máy đây."

"Sao cậu vô tình thế!" Cậu ta ai oán nói.

"Giờ cậu mới biết à? Cúp máy đây." Tư Đồ Mạt gác điện thoại rồi trở lại chỗ ngồi của mình.

Vương San tỏ ra vô cùng bận rộn, cúi đầu lục lọi gì đó trong ngăn kéo.

"Mạt Mạt."

Tư Đồ Mạt dừng bước, "Sao?".

"À... Vừa nãy mình vô tình nghe thấy cậu nhắc tới chụp ảnh kỷ yếu..." Vương San ấp úng nói.

Đúng là hết sức "vô tình", Tư Đồ Mạt cũng chẳng buồn bóc mẽ cô nàng, chỉ nói, "Đúng thế, thứ Sáu này trường Phó Phái tổ chức chụp ảnh kỷ yếu".

"Mình có một người bạn cũng học trường đó, mấy hôm trước gọi rủ mình tới chụp ảnh kỷ yếu, hay là chúng ta cùng đi nhé?" Vương San chờ mong nhìn về phía Tư Đồ Mạt.

Tư Đồ Mạt khẽ gật đầu, "Ừm, vậy cùng đi đi".

Còn biết làm thế nào nữa? Bấy lâu nay cô đã ngăn cản quá nhiều lần rồi. Nhưng con người ta một khi đã quyết tâm muốn bước qua lửa thì bạn có muốn ngăn cũng chẳng thế ngăn nổi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro