Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi tiễn Phó Phái và Trần Tiểu Hy ra về, Mạt Mạt cùng Cố Vị Dịch đều lười biếng ngồi ì trên sofa không ai chịu đi rửa bát.

"Tư Đồ Mạt, em rửa bát đi. Đêm nay anh sẽ mặc em chà đạp."

"Với thân hình mong manh này của anh, chị đây không nỡ giẫm đạp một cách mạnh mẽ mà vô tình. Thôi anh ngoan ngoãn rửa bát đi, em tha cho anh một mạng."

"Không sao, Anh đây đã dám đến thế giới này thì sẽ không nghĩ tới chuyện sống mà quay về."

"Sao trước mặt em anh lại miệng lưỡi trơn tru thế hả? Không được rồi, em không thích đàn ông độc miệng đầu.".

"Sao trước mặt anh em lại lười biếng thế hả? Không được rồi, anh không thích phụ nữ lười biếng đâu."

Mạt Mạt hét lên rồi nhào tới căn Cố Vị Dịch. Cô cắn không hề lưu tình, khiến anh kêu la ầm lên.

Cố Vị Dịch xoay người đè lên cô nhưng cô lại lần mất tiêu, vừa chạy vừa nói: "Lão gia, tiểu nhân sẽ đi rửa bát. Xin ngài đừng tức giận."

Cổ Vị Dịch nghe thấy tiếng nước chảy vọng ra từ trong bếp nhìn đồng hồ nhẩm tính thời gian.

Mạt Mạt úp chiếc bát cuối cùng lên tủ. Cùng lúc tiếng của tủ đóng vang lên, cánh cửa phòng bếp cũng "tạch" một tiếng bị người ta đóng lại.

Mạt Mạt quay người, thấy Cố Vi Dich đang đứng dựa vào chiếc cửa khóa chặt. Anh cười, "Đây chính là cá lọt lưới trong truyền thuyết."

Anh từng bước, từng bước ép sát tới khi cô không còn đường lui, dân ngả người về sau, ngả mũi, ngả mãi, tới mức sắp thành biểu diễn uốn dẻo tới nơi rồi.

Chính vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, Mạt Mạt đột nhiên nhớ ra mình có một thứ vũ khí vô cùng uy lực, đó chính là đôi tay ướt lạnh. Cô vô cùng thích thú bôi hết nước lên mặt anh.

Kỳ lạ là, bạn học họ Cố có bệnh ua sạch sẽ lại để mặc cho cô xoa bàn tay còn nguyên mùi nước rửa bát lên mặt mình. Rất ướt hơn nữa còn có cảm giác dính dop. Anh không thấy bẩn, chi cam thấy nụ cười đắc ý trên khóe môi cô đẹp không ai sánh bằng

Chẳng thấy anh phản kháng gà, Mạt Mạt không còn hứng thủ nữa. Cô đang định thu tay lại thì Cố Vị Dịch đột nhiên giữ lấy tay cô, đưa ra sau lưng rồi ghìm chặt. Sau đó anh liên áp mối xuống...

Sáng hôm sau, lúc Mạt Mạt thức dậy, ra khỏi phòng chuẩn bị đi làm liền đỏ mặt nhặt đống quần áo vương vãi từ ngoài cửa phòng vào tới tận bên trong. Nhất là khi nhặt chiếc áo đang vất vuông ở cửa phòng bếp, cô chỉ muốn dựng cái tên khốn kiếp trên giường kia dậy đi thu dọn hiện trường,

Giờ nghỉ trưa, Mạt Mạt gọi điện cho Cổ Vị Dịch, giọng anh | vẫn còn khàn khàn vẻ ngái ngủ, "Tư Đô Mạt, em nhớ anh đến thế cơ à?

Mạt Mạt nghe mà tức điên. Tại sao cô phải bôn ba kiếm kể sinh nhai, còn anh cứ như đại gia nằm lì trong nhà ngủ nướng thế?

Cô nghiến răng nói: "Cố Vị Dịch, tối nay em muốn ăn canh sườn om ngô. Anh phải tách từng hạt ngô ra cho em ăn."

Cổ Vị Dịch chỉ "Ừm" một tiếng, chẳng có phản ứng gì cả,

Mạt Mạt lại càng tức hơn, tìm một góc vắng người rồi nâng cao âm lượng: "Cố Vị Dịch! Dậy đi!"

"Anh đang trên xe, em hét cái quái gì thế?" Mạt Mạt thấp giọng: "Anh đang trên xe? Trên xe gì?" "Xe khách đường dài."

Mạt Mạt không hiểu, "Anh ngồi xe khách đường dài lần gì? Anh định đi đâu?"

"Tới nhà em, chào hỏi bố mẹ em. Em xin nghỉ mấy ngày đi Anh đặt vé lúc sâu rưỡi cho em rồi, để ở ngăn thứ hai trong ví em ấy."

Mạt Mạt vội vàng lục lọi vị tiền, quả nhiên bên trong có một tấm vé xe. Cô cầm vé xe trong tay, nhất thời không biết phải nói gì.

Cô Vị Dịch đợi một lát rồi nói: "Không nói với em nữa Anh ngủ đây. Anh sẽ nói với mẹ em là em muốn ăn canh sườn ôm ngô."

Mạt Mạt nhìn chằm chằm vào điện thoại, thất thần hồi lâu. Tới khi định thần, cô mới vội vàng gọi điện cho mẹ. Điện thoại vừa có người bắt máy, mẹ cô đã cười sảng khoái,"Mạt Mạt đấy à, mấy giờ con về? Cố Vị Dịch nói hai giờ hơn là nó tới nơi."

Mạt Mạt im lặng hồi lâu, mãi mới đành lên tiếng: "Dạ, Con đi chuyến sáu rưỡi."

Cô đặt điện thoại xuống rồi tới gõ cửa phòng làm việc của Phó Phái.

"Vào đi."

Mạt Mạt dãy cửa nói, "Tôi muốn xin nghỉ hai ngày."

"Sao lại xin nghi?"

"Có việc."

"Tôi muốn hỏi là nghỉ vì việc gi?" Mạt Mạt híp mắt nhìn cậu ta, "Về quê."

Mặt Phó Phái không có biểu cảm gi, "Đã đưa về nhà gặp bố me roi day à?"

Mạt Mạt thoải mái thừa nhận, "Đúng vậy. Rốt cuộc cậu có cho nghỉ hay không?"

Phó Phái miễn cưỡng nở nụ cười, "Thích nghi thế nào thì nghỉ. Lúc kết hôn đừng mời tôi làm phủ rể là được. Tôi không chịu nổi đâu."

Mạt Mạt gật đầu đồng ý, "Được. Đến lúc đó cậu không tới cũng không sao, có gửi phong bì là được."

Phó Phái xua tay ý bảo cổ ra ngoài, sau đó cúi đầu và như chăm chú đọc tài liệu,

Mạt Mạt nhẹ nhàng đóng cửa, trước khi đi còn thì thầm một câu, "Cảm ơn."

Cửa khép lại, Phó Phải chậm rãi ngẩng đầu, thở dài rồi tự lẩm bẩm: "Tôi mới phải cảm ơn cậu chứ."

Để bắt kịp chuyến xe mà Cố Vị Dịch đã mua săn vé, Mạt Mạt vội vàng đến choáng váng cả đầu óc mới kịp lên xe vào phút chót. Còn chưa kịp ngồi xuống đã nhận được điện thoại của Cố Vị Dịch, giọng nói của cô không mấy vui vẻ: "Gì thế?".

"Em có bắt kịp xe không?" Cố Vị Dịch hỏi. "Không kịp."

"Sao lại thế? Anh đã tính toán kỹ rồi, em tan làm, dị. đường cũng vẫn bắt kịp chứ?"

"Anh chưa nghe câu người tính không bằng trời tính à?" "Em lại đang giận dỗi đấy à?" Mạt Mạt chu môi, "Thế thì sao?"

Cố Vị Dịch cười, "Chẳng sao cả. Cho em biết một chuyện càng khiến em tức giận hơn, đó là canh mẹ em nấu quá ngon. Anh với em trai em ăn hết mất rồi."

Mạt Mạt nghiến răng "Về nhà em sẽ băm vằm anh ra nấu thành canh để ăn."

Mạt Mạt và Cổ Vị Dịch đấu khẩu vài câu, sau đó nghe thấy giọng mẹ cô vọng ra từ đầu bên kia điện thoại. "Vị Dịch à, ra đây ăn đi. Di làm cánh gà rán cho con đây này." - Cố Vị Dịch đáp: "Dì ơi, con đang nói chuyện điện thoại với Mạt Mạt. Di có muốn nói vài câu với cô ấy không?"

"Có gì mà nói đâu, bảo nó về nhanh lên. Con đừng để ý tới nó, mau ra đây ăn đi. Nguội mất ngon đấy.".

Mạt Mạt tức lắm rồi, tức tới run cả tay, liền ngắt luôn điện thoại. Càng nghĩ càng bực mình, đầu óc nhất thời tràn ngập lửa giận, cô nhắn tin dọa anh: Hai người bắt nạt em. Em mà không còn nữa xem hai người làm thế nào"

Chưa tới năm phút sau, điện thoại lại đổ chuông. Mạt Mạt vừa nhận điện thoại đã phủ đầu mắng mỏ: "Anh đủ chưa thế?  Bây giờ em sẽ lập tức xuống xe. Em không thèm về nhà nữa Anh với mẹ em tự chơi với nhau đi."

"Mạt Mạt, nói cái gì thế?" Từ Tiệp Nhi bị mắng té tát mà chẳng hiểu gì. - Mạt Mạt bây giờ mới biết mình mắng nhầm người, có chút ngại ngùng nói: "He he, mình cứ tưởng là bạn trai mình gọi."

"Có chuyện gì thế? Cãi nhau à?" - Mạt Mạt lắc đầu, "Đâu có, chí chóe chút thôi mà. Tự nhiên anh ấy mò tới nhà mình, thế nên giờ mình đang trên đường về."

Giọng nói của Từ Tiệp Nhi phấn chấn hẳn: "Cậu đang về quê à? Mình cũng muốn về thăm quê một chút. Từ sau khi chuyển nhà, mình chưa hề quay về đó. Bây giờ nghĩ lại cũng bao nhiêu năm rồi, nhớ quá đi. Mình vẫn nhớ ngày xưa toàn chạy sang nhà cậu ăn chực. Mẹ cậu làm món cánh gà rán ngon nhất luôn đấy."

Mạt Mạt cười, nhớ lại hồi xưa, cố và Từ Tiệp Nhỉ toàn trốn trong phòng đọc trộm tiểu thuyết. Mẹ cô cứ tưởng hai đứa đang học bài, vì thế liền làm cánh gà rán tẩm bổ cho họ.

Mạt Mạt nói: "Hay cậu về đi. Không có cậu tán dương món cánh cà rán, mẹ mình sẽ thấy cô đơn đấy."

| Từ Tiệp Nhi vô cùng sảng khoái đáp: "Được. Ngày mai mình sẽ lái xe về. Cậu bảo di rán sẵn cánh gà đợi mình nhé, Minh thèm chết đi được ấy."

"Được. Thế ngày mai gặp nhé."

"Ngày mai gặp."

Mạt Mạt tới bến xe đã là hơn chín giờ tối.

Vừa lên xe có liên mơ màng thiếp đi. Lúc tới bên cuối, mơ mất nhin một vòng trong xe mới biết chỉ còn mình có. Tài xế nổi giọng địa phương nồng đậm: "Cô bé à, còn mỗi cô thôi đấy. Tôi không lái vào trong nữa. Cô xuống ở đây đi."

Mạt Mạt lối điện thoại ra định gọi Cổ Vị Dịch tới đón mới phát hiện điện thoại bị tắt nguồn. Chắc là do lúc có ngủ gật không cẩn thận để vào phím tắt.

Còn chưa bước vào sánh bến xe Mạt mạt đã nhìn thấy Cô Vị Dịch đang ngồi ở băng ghế chờ qua tấm kính, chuyên chú bấm điện thoại.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro