Anh ơi, ...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh ơi, Anh có biết cười không?
Sao nụ cười của Anh em chưa từng bắt gặp?
Vì Anh chất chứa bao nỗi buồn trong lòng nên Anh không thể cười vui như bao kẻ khác?
Hay vì em chẳng hài hước nên chẳng thể mang lại nụ cười cho Anh?
Hay vì một điều gì khác khiến Anh chỉ có thể nhếch môi cười xả giao không mang theo ý vị?

Anh ơi, Anh có hạnh phúc không?
Sao em chưa bao giờ nghe Anh kể về những long lanh đong đầy trong ý niệm?
Thật lòng em chưa hề nhìn thấy đôi mắt sáng của Anh khi nói về một điều gì, trừ khoảng khắc Anh được bung thỏa đam mê khi đứng bên bếp lửa, với chảo, với nồi, với hương thơm tỏa ngào ngạt.
Có thể không, cho em một lần bạo dạn mong ước bản thân mình sẽ mang lại hạnh phúc cho Anh?

Anh ơi, Anh có thích em không?
À thôi, câu này em chẳng hỏi... Vì hỏi làm gì khi đã biết câu trả lời, và câu trả lời ấy sẽ khiến lòng mình buồn hơn.
Cuộc sống này lắm nỗi buồn rồi, việc gì mình phải tự làm bản thân mình buồn hơn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro