From Hong Chanhyun

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hong Changhyun thắc mắc – liệu thằng nhóc Jeong Jihoon có biết là nó đang hành động rất kì lạ không?



Ánh đèn dưới đường được bật lên, Hong Changhyun thầm cảm thán trong lòng về việc đây đã là lần thứ ba liên tiếp anh bắt gặp được cảnh đèn đường bật khi đứng ở ban công hút thuốc. Giơ tay dập đi điếu thuốc đã cháy hết, trong lúc còn đang phân vân không biết có nên hút thêm một điếu nữa hay không thì bóng dáng cao lều khều sau cánh cửa đã khiến anh quyết định cất bao thuốc lại vào trong túi quần.

"Bị sao đấy?"

"Anh...à không có gì. Anh có yêu ai bao giờ đâu."

Trong một khoảnh khắc, chỉ trong một khoảnh khắc thôi, anh đã nghĩ mình có thể gọi điện cho tất cả những người bạn gái cũ của mình đến đứng trước mặt thằng nhóc láo lếu này và in ra hết đoạn tin nhắn của anh và bọn họ, xếp chồng chúng lên rồi đứng trên đống giấy đó và anh sẽ liếc nhìn thằng nhóc này từ trên xuống.

"Ít nhất là biết nhiều hơn mày. Sao, đang để ý ai hả?"

Tựa như một người bệnh nhân không tin tưởng vào tay nghề của vị bác sĩ sắp phẫu thuật cho mình nên cố gắng tìm một lý do để được đổi người nhưng rồi lại nhận ra vị bác sĩ kia là người duy nhất có khả năng ( hoặc sẵn lòng ) chữa trị cho căn bệnh của bản thân. Jeong Jihoon nhìn anh từ trên xuống, thở ra một hơi dài bất lực rồi kéo lấy một chiếc ghế để ngồi vào.

"Vâng, em đang thích một người."

"Ai thế? Xinh không? Anh mày có quen không?"
"Xinh lắm, anh có quen, là con trai."

"..." Anh có thể xem việc thằng nhóc Jeong Jihoon này huỵch toẹt mọi thứ ra như thế là một cách để khiến anh ngưng lải nhải không nhỉ? Nếu đúng thật thì nó thành công rồi.

Để chọn ra một lý do cho việc hẫng một nhịp tim của bản thân thì Changhyun có lẽ sẽ đổ hết tội lỗi cho điếu thuốc ban nãy anh đã hút và kiên quyết chối bỏ tội trạng của sự ngỡ ngàng mà ngay bây giờ đây đang thiêu đốt đại não anh.

"Bất ngờ lắm đúng không? Khi em biết em thích người đó em cũng như thế đấy."

"Cũng...hơi bất ngờ thật."

Cổ họng của Hong Changhyun bỗng khô khốc, anh bỗng nhiên thèm thuốc, nói đúng hơn là thèm hút thuốc. Bởi cái sự bất ngờ tột độ bây giờ đã tấn công sang sự hèn nhát sâu thẳm trong con người anh - sự hèn nhát của một người con trai hai mươi tuổi, nó như đang đau đớn thét gào anh hay tìm cách chối bỏ sự việc trước mặt đi, bây giờ đã chẳng còn người anh lớn Hyukkyu để anh bấu víu vào nên hãy như mọi lần là tìm cách trốn ra ban công để hút thuốc đi.

Tất cả những câu nói anh muốn nói ra đều bị xáo trộn nơi cuống lưỡi của anh - một câu trấn an, một câu hỏi, một lời chỉ trích.

Nhưng tất cả cuối cùng chỉ gói gọn lại ở cái đặt tay của anh lên vai người em thân thiết trước mặt.

Hong Changhyun cười khổ trong lòng, bây giờ chẳng biết ai mới là người cần lời khuyên nữa?

"Rồi sao? Em lo người ta không thích em à?"

"Anh biết mà..."

"Là tuyển thủ à?"

"..."

"Khó rồi đây...Từ nãy đến giờ là em lo lắng việc này đúng không?"

"Vâng, em cũng chẳng biết nên làm gì với thứ tình cảm này nữa."

"Định giữ trong lòng luôn không nói ra chứ gì?"

"Phải thế thôi anh ạ."

Hong Changhyun nghĩ có lẽ trận cuồng phong của của xúc ban nãy đã không còn khi anh nhìn thấy nụ cười bất lực trên môi em trai mình.

"Ban đầu anh vốn định khuyên nhiều thứ lắm đấy, nhưng bây giờ thì anh mày chỉ muốn nói rằng hãy làm những điều để sau này mày không hối hận."

"Người ta cũng là tuyển thủ, nghĩ đến tương lai đi, nếu tin tưởng vào khả năng kiềm chế của bản thân thì giữ trong lòng, không thì cứ nói ra, bị từ chối thì chỉ đau một chút rồi xong mà thôi."

"Còn nếu được đồng ý thì có lẽ nó nằm ngoài khả năng của anh mày rồi, tìm người lớn tư vấn đi."

Anh ngả người ra đằng sau ghế, không biết những lời mà anh vừa nói ra có giúp ích được gì cho thằng nhóc ngồi cạnh hay không nhưng trước hết nó đã khiến anh thoải mái hơn rất nhiều.

"Sao mà đồng ý được chứ."

"Nhưng đó là ai mới được?"

"Là Minseokie, em thích Minseokie."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro