Rã Rời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đưa em về thanh xuân được không anh, trao cơ hội được nhấm nháp chút hương vị của tách trà tuổi trẻ mà năm tháng đó ta chưa kịp dứt môi, nhắm nghiền đôi mắt biếc và níu giữ hương hoa cúc thoảng nơi đầu mũi.

Đưa em về thanh xuân được không anh, cái thời son trẻ ấy chẳng ngại ngần gì nên ta đặng lòng nắn nót cho nhau, dấu chân niên thiếu in trên nền cát vàng mềm mại len lỏi qua từng kẻ chân.

Đưa em về thanh xuân được không anh, cho em thoải mái mỉm cười giòn tan, cho em vô tư oà khóc nức nở và cho em dũng khí để tự mình chắp vá những vết thương còn sót lại.

Đưa em về thanh xuân được không anh, nắng say cuối hạ chợt ghé trên mái đầu nâu hạt dẻ, xoa dịu đôi ba phần cuồng nộ trong cuộc sống, dìu dắt em đến chốn có muôn loài hoa thơm, có thềm cỏ lành, thác đồi xanh mát...tuy hoang dại, nhưng nó đối đãi với em nhẹ nhàng như vòng ôm từ mẹ, chậm rãi rót vào tâm trí giai điệu thương yêu mang ca từ tự do.

Đưa em về thanh xuân được không anh, dừng lại giây phút chia ly và ngoảnh mái đầu cho một cuộc hội ngộ ta đã bỏ lỡ biết bao điều, hàn gắn từng mảnh vỡ tình cảm vốn dĩ đã nhỏ lớn hỗn loạn, cho em thêm lần nữa, vuốt ve dáng vẻ nhiệt huyết thuộc về người.

Đưa em về thanh xuân được không anh, gieo rắc vào mảnh tâm hồn em vệt tình miên man như xưa cũ ta cùng nhau nốc cạn vài ly rượu, ẩn hiện tầng nước sóng sánh trong ánh mắt, em sẽ không đánh mất dấu trang "tình đầu" mình dành trọn tâm tư chắp bút và bao dung cho nó một khoảng trống rộng rãi ngay ngực trái, chẳng kẻ nào có mười phần dũng cảm chạm tới, chẳng một ai có khả năng nắm giữ chiếc chìa khóa mở cửa vào trái tim."

Lee Minhyung cầm chặt lá thư đã hoen ố ngay góc phải, tay run rẩy đến mức chẳng thể giữ nổi tâm mình vững vàng, không thể hiểu rõ vì sao nước mắt nóng hổi lại lăn dài trên đôi gò má, trái tim tự giác co thắt đến nghẹn ngào cứng họng.

Năm đó, cậu ta cùng em bước vào độ tuổi đôi mươi, mối tình của cả hai chớm nở tựa như loài hoa oải hương xen lối ta về, thơm ngát và trong trẻo, mộc mạc và chân thành, chỉ có ánh dương không tồn tại mặt tối.

"Minhyungie, anh thương em bao nhiêu thế?"

"Em hỏi gì vậy chứ, tình cảm sao lại phải đong đếm"

"Thế anh trả lời em đi mà, bao nhiêu đó"

Ryu Minseok tựa đầu vào lòng người lớn hơn liên tục hỏi chuyện, cứ đơn thuần ma sát mà tạo ra hơi ấm giữa cả hai tự lúc nào, em ngước đôi mắt sáng ngời lên nhìn vào góc hàm của cậu ấy, râu vừa mới cạo mất nhưng mỗi khi Lee Minhyung cúi xuống hôn em, nụ hồng nhẹ như lông vũ rơi trên bờ môi mềm, em sẽ luôn cảm nhận được sự va chạm khăng khít từ gốc rễ da thịt, khiến em bật cười vì ngứa ngáy, khiến em say mê vì mùi mẫn, khiến em đắm chìm vì dây dưa.

Lee Minhyung ôm lấy vòng eo em, đẩy người em về phía mình càng dính, mũi không cách nào rời khỏi mái tóc thơ, từng chút từng chút mang hương thơm ngọt ngào từ em ấn chặt vào trong lòng.

Cậu ta không trả lời những gì em nói, vì cậu ta hiểu thấu...nếu giây phút này trả lời em dù rằng chỉ một chút, cũng sẽ trở thành thứ chấp niệm tàn nhẫn nhất mà họ từng dành cho nhau.

Năm đó, vì bốn chữ "công danh sự nghiệp" mà cậu ta trốn chạy khỏi cuộc đời em một cách nhanh chóng nhất, nhưng cậu ta không can đảm nói cho em biết hết tất thảy sự thật, chỉ bảo là em hãy đợi, cậu ta nghĩ bản thân mình thừa dũng khí đương đầu trước gió bão tham lam, đủ to lớn xoay chuyển guồng quay của số phận, cậu ta vô tình tiêm nhiễm vào trái tim người nhỏ hơn một chất kịch độc không thuốc giải, ăn mòn từng tế bào tới những năm tháng sau, tới lúc em già cỗi và hao gầy.

Em vẫn luôn ở đây, chờ đợi người không còn xem nơi cả hai từng gửi trao ái ân là chốn quay về.

Em cố chấp bao biện cho sự tù túng.

Em nuông chiều bản thân cho sự dối lừa.

Em đối đãi tử tế cho sự phản bội.

"Em hãy đợi" cứa sâu vào chân tâm Ryu Minseok đến nhường nào, em chưa bao giờ quên lãng câu nói ngày ấy, em miệt mài tìm kiếm thứ chân tình người ta đã dứt khoát vứt bỏ, chẳng hề hay bản thân mình đang trong quá trình nuôi dưỡng mầm mống của những đau thương, em dại khờ thật đấy.

Cho đến cuối đời, em vẫn chưa nhận ra giữa em và cậu ấy chỉ là vay mượn nhau một đoạn tình không tên gọi.

Mùa tàn, cảnh tan, người mai táng
Dù về, dù khóc, cũng còn chi?
Vội vàng, lầm than, thời quá vãng
Nắng chang, chạng vạng, rũ hồn hoang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro