GukTae (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeongguk's POV


"Nè nè, mấy cậu xem, hai thầy cô đứng cạnh nhau trông xứng đôi ghê ấy."


"Trai tài gái sắc, lưỡng tình tương duyệt."


"Bậy à, rõ ràng cô Sojein đang theo đuổi thầy Kim mà, chuyện đấy cả trường đều biết đó."


"Ghét quá, thầy Kim chính là nam thần của chúng ta, ai có thể làm bạn gái của thầy ấy thật là hạnh phúc muốn chết."


...
Đúng vậy, đúng là khiến người ta thấy ghét...!
Tôi dùng vẻ mặt tối tăm và ánh mắt lạnh băng nhìn mấy nữ sinh bàn tán đi qua người mình.



Cách đó không xa, có hai con người đang cười nói chim chuột, lần này đã là lần thứ bao nhiêu rồi? 

Đã là lần thứ bao nhiêu tôi nhìn thấy họ thân mật đi với nhau như thế?
Người phụ nữ đáng chết kia!


Tôi cắn chặt môi, máu tươi chảy xuống từ khóe miệng.



Không còn cảm giác được đau đớn, nhưng ghen tị lại chẳng khống chế được trào lên nơi đáy lòng, cơ thể tôi như sắp nổ mạnh.


...

Như bị bệnh suyễn, tôi mở to miệng hít thở, trạng thái tựa kẻ điên nguy kịch mà chẳng có thuốc cứu.

....




Trốn trong góc phòng, tôi cắn mạnh vào lòng bàn tay, kiệt lực áp chế tiếng thét chói tai sắp phá tan cổ họng mình.

Người phụ nữ đó thế mà dám...Dám có ý muốn cướp đi thứ đồ thuộc về tôi !


Không thể tha thứ ! Không thể tha thứ--------

...


Như con rắn độc đang lẳng lặng ngủ đông, tôi nhìn chằm chằm người phụ nữ tên Sojein bằng con mắt độc địa.



Sojein phụ trách dạy tiếng Anh lớp 11 giống người đàn ông ấy, đồng thời cô ta cũng là chủ nhiệm lớp của tôi.

Cô ta không có ấn tượng tốt về tôi lắm nên thường bày ra bộ mặt lãnh đạm.



Nhìn cái dáng lạnh lùng xa lánh người khác vạn dặm của cô ta, tôi khinh thường từ tận đáy lòng.

Mặt ngoài ra vẻ như liệt nữ trinh tiết không tình không dục, song thật ra trong xương cốt là phóng đãng chẳng thể đong đo!
Người phụ nữ đáng ghê tởm đó dám mơ tưởng con mồi của tôi.



Ở một góc không ai nhìn đến, hai mắt tôi sung huyết, lòng thầm suy xét nên giết người phụ nữ đó thế nào cho ổn.


Thật ra tôi hiểu loại tâm lý này của tôi là biến thái.

Tôi không thể không thừa nhận lí do tôi nổi sát ý với người phụ nữ kia chỉ đơn giản xuất phát từ một từ gọi là "ghen tuông".



Tôi ghen tị cô ta có thể quang minh chính đại xuất hiện trước mặt anh, ghen tị cô ta có thể theo đuổi anh mà không hề sợ hãi.

Đúng vậy, hai người họ đứng cạnh nhau là trai tài gái sắc, xứng đôi chẳng ai phản bác nổi.



Vậy dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì tôi chỉ có thể trốn trong bóng tối như con chuột già ngoan độc âm thầm nhìn trộm anh? Rõ ràng, rõ ràng tôi cũng thích anh như thế mà! Vì sao tôi không thể làm vậy!
Lại nhìn hai người đang nói cười với nhau thêm lần nữa, ghen tị dày đặc nơi đáy lòng tôi rốt cuộc không còn chịu khống chế.



Sát ý bạo ngược trong lòng tức thì ngập tràn toàn bộ thể xác và tinh thần tôi.

Như kẻ mất trí, tôi bôi dầu trơn vào đầu cầu thang mà Sojein chắc chắn sẽ đi qua.

----Đi chết đi.



Tôi trốn trong góc tối nhìn người phụ nữ đó rướn cổ như con thiên nga trắng kiêu ngạo với đôi dày cao gót cao tám xen-ti-mét trên chân.

Tâm trạng của cô ta có vẻ tốt lắm, miệng còn khẽ mỉm cười.



Tôi cười lạnh.

Bây giờ cô sung sướng bao nhiêu, thì sau đó cô sẽ đau đớn bấy nhiêu.



Ý cười nơi khóe miệng càng thêm rõ ràng.

...

Giày cao gót đạp lên sàn nhà phát ra tiếng vang "cốp cốp" giòn tai.

Chẳng mấy sau, bỗng có tiếng thét chói tai của phụ nữ vang lên.



Ở lối vào hành lang yên tĩnh, ngoài âm thanh nặng nề của vật nặng rơi xuống sàn, tôi còn nghe thấy tiếng xương nứt giòn tan.

Đúng là âm thanh khiến người ta thư thái, chuyện đã như ý tôi.



Nhưng mà khi người phụ nữ đó cất tiếng kêu rên, sắc mặt tôi lại hóa băng.

Tuy rằng kế hoạch này rất thô sơ, nhưng mục đích của tôi vẫn là khiến cô ta chết, song hiện tại cô ta lại còn sống, tôi đương nhiên phải bất mãn rồi.



Tôi nghĩ vẻ mặt tôi giờ phút này đây phải vặn vẹo lắm.


Tôi phẫn hận nghĩ: 

Vì sao không chết? Vì sao người phụ nữ đó còn chưa ngã chết?! Người phụ nữ đó sống dai hệt như con gián ghê tởm, thật khiến người ta buồn nôn.


Tiếng kêu thảm thiết của Sojein dần yếu đi, cuối cùng im bặt.

Tôi bình tĩnh lau chùi sạch sẽ dầu trơn trên đầu cầu thang.



Phải hủy hết chứng cứ đi mới được chứ, tôi cười dữ tợn nghĩ.

Tôi đứng trên đầu cầu thang nhìn xuống con người ngất xỉu dưới lầu bằng ánh mắt lạnh lùng, âm hiểm và tia điên cuồng hiện lên dưới đáy mắt.



Có vài tiếng bước chân vang lên, âm thanh nghe hơi dồn dập.

...

----Đây chẳng qua chỉ là một bài học nho nhỏ mà thôi, lần sau để tôi nhìn thấy cô quấn lấy người đàn ông ấy nữa, thì tôi tuyệt đối...!Tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy đâu.


Chân Sojein bị gãy, không thể xuống giường được trong vòng hai tháng.

Tuy rằng đấy không phải kết quả làm tôi vừa lòng, song tạm thời cũng đã cho cô ta một bài học thảm khốc rồi.



Nếu sau lần này, cô ta vẫn chấp mê bất ngộ như thế, vẫn cứ quấn lấy người đàn ông ấy như lúc ban đầu, thì tôi thề kết cục cuối cùng của cô ta chắc chắn sẽ thảm thiết hơn ngày hôm nay gấp nhiều lần.

...




Nhưng điều khiến tôi không ngờ được chính là giáo viên dạy thay tiếng Anh lớp tôi lại là người đàn ông ấy – Kim Taehiong.



...



Thật sự là người đàn ông cướp đi trái tim tôi, người đàn ông hại tôi biến thành ác quỷ...!

Đúng là niềm vui ngoài ý muốn mà.



Tôi âm trầm nghĩ: 

Nếu biết trước sẽ có kết quả thế này, thì ngay từ đầu mình nên làm vậy với người phụ nữ kia rồi.



Người đàn ông ấy vẫn cứ dịu dàng như trước, những kẻ làm tôi phiền chán trong lớp đều thấy vui sướng khi anh đến, cả nam lẫn nữ đều dùng vẻ mặt sùng bái nhìn anh.



Dù sao anh cũng là nam thần trong trường mà, có ai không thích anh được chứ?
Nhìn ai nấy đều sáng mắt lên, tôi hận không thể đào tròng mắt của mỗi người ra vứt cho chó.



Tôi nhìn chằm chằm người đàn ông ấy, đố kỵ đến mức run rẩy cả người.

Thật là muốn trói anh lại, trói đến một nơi chỉ có mình mình biết, sau đó dùng xích sắt khóa chặt lấy anh, để trong mắt anh vĩnh viễn chỉ nhìn thấy một người là tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro