12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đừng có cản tớ, tớ vì Taehyungie nên mới tha thứ cho cái mông của tên khốn đó, nhưng đó thực sự là một ý kiến ​​tuyệt vời khi tớ đá vào mông cái tên làm cho cậu khổ sở thế này mà?" Hai ngày sau, giọng của Seokjin oang oang cả phòng ăn. Taehyung đã đồng ý đi ăn trưa vào cuối tuần với Jimin và bạn bè của cậu ấy nhưng anh bắt đầu hối hận vì cuộc trò chuyện lại bàn nói anh. Anh đang cố gắng bắt chuyện khác và giả vờ như anh ổn nhưng rõ ràng mọi người không nhìn thấy vậy. Thay vào đó, họ đã ở đây để phán quyết những án tử hình tàn bạo nhất dành cho Jungkook.

"Tớ ... Tớ không biết."

"Taehyungie quý giá như vậy. Jeon Jungkook và lũ bạn khốn khiếp chết tiệt của hắn..."

"Cậu ta cũng đã không còn chơi với những người đó nữa " Yoongi nói sau đó. Taehyung quên rằng Yoongi làm việc tại một quán ăn bình dân, nơi có rất nhiều sinh viên lui tới, và đó là cách anh ấy phát hiện ra hầu hết những câu chuyện phiếm xung quanh khuôn viên trường. "Tôi đã nghe họ nói chuyện vớ vẩn về Jungkook, cậu ấy không thèm trả lời tin nhắn của họ và thậm chí còn đấm vào mặt anh chàng Yugyeom vào ngày hôm trước."

Taehyung gần như đánh rơi cái nĩa của mình khi nghe điều đó. "Gì cơ?"

"Ý tôi là, bọn chúng xứng đáng với điều đó" Yoongi nhún vai, lén nhìn sang Jimin. "Thật là một lũ khốn nạn."

"Ừ, thật đấy," Namjoon thở dài trước khi đâm chiếc nĩa của mình vào miếng rau diếp như thể nó đã làm gì nên tội với anh ấy.

"Đúng vậy, nếu bây giờ cậu ghét Jungkook thì ít nhất cậu cũng nên biết rằng cậu ta không còn bạn bè nữa, có lẽ cậu ta đang trả giá đắt cho việc lợi dụng lòng tin của người khác" Yoongi kết luận, nhưng điều đó không khiến Taehyung cảm thấy tốt hơn một chút nào. Anh không muốn Jungkook phải khổ sở, vì anh mà đau khổ hay bị bỏ mặc. Bất chấp mọi thứ có thể đã xảy ra, anh biết Jungkook không phải là người xấu, không hẳn vậy.

"Không phải... cậu ấy không xứng đáng với điều đó" anh thì thầm.

"Cậu ta đã lợi dụng cậu-" Jimin nói, nhưng Namjoon đã ngắt lời cậu ấy trước khi có thể tiếp tục về việc lên kế hoạch giết Jungkook.

"Tớ nghĩ cậu ta cũng không phải là người xấu xa đâu. Mặc dù cậu ta đến gần Tae với những lí do riêng. Nhưng nếu đó là tất cả những gì cậu ta quan tâm thì chắc chắn cậu ta sẽ tiếp cận Taehyung tại tiệc cắm trại để có cớ ở bên cạnh và trò chuyện với Jimin. Nhưng thay vào đó cậu ta đã đưa Tae vào rừng và hôn cậu ấy "Namjoon giải thích. Mọi người nhìn anh ấy ngạc nhiên trước khi nhún vai và nói "Ngạc nhiên cái gì? Tớ là sinh viên chuyên ngành tâm lý học đó, tớ luôn quan sát mọi người. Và anh chàng đó đã nhìn Tae như thể cậu ta đã phải lòng cậu nhiều nhất vậy. "

Seokjin gật đầu, mím môi và vuốt cằm suy nghĩ trước khi nói "Cậu ấy trông thật tàn tạ sau khi cậu bỏ chạy ... Ý tớ là, không phải tớ theo phe với Joon hay gì cả nhưng tại sao Jungkook lại xin lỗi nhiều như vậy nếu cậu ấy không thực sự quan tâm đến cậu? "

"Có lẽ cậu ta chỉ cảm thấy áy náy" Yoongi chỉ ra.

"Tất nhiên là cậu ấy sẽ áy náy, bất cứ ai có nửa lương tâm đều sẽ cảm thấy vậy" Jin trợn mắt trả lời. "Nhưng nếu cậu ấy không có ý gì với Taehyung thì bây giờ cậu ấy đã mặc kệ nhưng rõ ràng là cậu ấy đã không làm thế."

Taehyung thở dài. Toàn bộ cuộc trò chuyện này đang làm anh kiệt sức. Anh biết tất cả họ đều có lý, và thực tế là tất cả họ đều quá đầu tư vào hạnh phúc của anh khiến anh nghĩ rằng họ có thể thực sự là bạn của anh... anh quá mù quáng để nhận ra.

Tuy nhiên, khi nghĩ về đêm đó, người mà dường như đã cố hết sức đuổi theo anh vào rừng, anh có thể nhớ rất rõ nét mặt suy sụp của Jungkook, sự tuyệt vọng và ăn năn trào ra từ đôi mắt ẩm ướt của cậu.

Anh lắc đầu. "Chúng ta có thể thay đổi chủ đề được không?"

"Ừ, xin lỗi, gấu con" Jimin nói, vươn tay qua bàn để nắm chặt tay của anh. "Chúng ta không cần phải nói về cậu ấy nữa. Cậu ấy chỉ là một phần quá khứ không đáng nhớ. "

Taehyung gật đầu, nhưng khi anh nghịch nghịch với món xào của mình và mọi người bắt đầu nói về điều gì đó khác, anh tự hỏi liệu đó có phải là sự thật không.

Anh nghĩ về Yoongi và tất cả những gì anh ấy nói.

Jungkook đang khổ sở, cũng giống như anh. Điều đó có nghĩa rằng cậu cũng thật lòng thích anh. Đúng không?

***

"Này, đó không phải là bạn trai của Jungkook sao?"

Taehyung cảm thấy cơ thể đông cứng lại. Anh đang trở về ký túc xá của mình sau khi ăn trưa với bạn bè. Jimin không ở bên anh vì Yoongi đã quyết định giải thoát những phiền muộn của cậu bằng cách hẹn cậu ấy đi chơi. Họ sẽ đi tới rạp chiếu phim để xem một bộ phim truyền hình nước ngoài kỳ lạ nào đó mà cả hai đều yêu thích. Taehyung cá rằng họ sẽ chính thức hẹn hò vào cuối tuần này.

Nhưng vâng, điều đó có nghĩa là anh phải một mình đi bộ qua khuôn viên trường và những giọng nói anh đang nghe thấy từ phía sau anh quá quen thuộc để anh biết chúng đến từ ai. Anh thở dài, cố gắng tăng tốc và hy vọng mất dấu chúng, nhưng tất nhiên, anh không có được may mắn như vậy.

"Chờ đã!"

"Để tôi yên-" anh nói, thậm chí không quay lại đối mặt với họ, nhưng những người này lại có vẻ không muốn bỏ qua. Anh cảm thấy có ai đó đang giật túi xách của mình để khiến anh dừng lại và khi anh quay lại để đẩy người đó ra, anh nhìn thấy một trong những người... bạn cũ của Jungkook , đang nhìn chằm chằm vào anh và gần như bất ngờ trước phản ứng của anh.

Hắn giơ cả hai tay đầu hàng và nói "Bình tĩnh đi anh bạn. Chúng tôi chỉ muốn xin lỗi. Hãy nhìn xem, tất cả chúng tôi đều đã làm một số chuyện ngu ngốc trong bữa tiệc nên xin lỗi nếu chúng tôi đã xúc phạm anh. "

Taehyung quá tức giận và lo lắng nhìn xung quanh họ. Anh có thể thấy ba người còn lại đang quan sát anh từ vài mét phía sau, cứ như thể Taehyung là một con thú hoang nào đó sắp bị săn mất.

"Mấy người còn khiến chúng nghiêm trọng hơn là một sự xúc phạm" anh trả lời khi kéo túi lại qua vai. Họ có chút lo lắng khi nói rằng họ không có ý xúc phạm anh khi họ gọi anh là kẻ thất bại theo đúng nghĩa đen và ngụ ý rằng anh chỉ là sự lựa chọn thứ hai của Jungkook.

"Chúng tôi biết, bây giờ Jungkook ghét chúng tôi lắm. Cậu ta thậm chí đã đấm Yug-" anh chàng nói, chỉ tay vào một trong những người khác. Taehyung muốn phì cười khi nhìn thấy đôi mắt thâm đen của anh chàng nhưng anh đã kịp kiềm nén lại.

"Tôi đã nói với cậu ấy rằng tôi xin lỗi vì tôi đã làm hỏng bất cứ thứ gì mà hai người có nhưng cậu ấy lại nói rằng chính cậu ấy đã tự làm hỏng nó nên tôi không biết, anh bạn à" Yugyeom nhún vai nói.

Taehyung thở dài. Anh thực sự không muốn biết bất cứ điều gì trong số này, không muốn nghĩ về Jungkook nữa, không muốn cảm thấy bối rối hơn. Nhưng anh không thể không tự ngăn bản thân mình, anh vẫn tò mò, anh vẫn còn tình cảm với Jungkook cho đến tận bây giờ, kể cả sau tất cả mọi chuyện. Trái tim của anh đã không theo lý trí của mình nữa rồi.

"Cậu ấy ... vẫn ổn chứ?" anh hỏi.

"Chúng tôi không biết, cậu ấy không nói chuyện với chúng tôi nữa. Cậu ta chỉ đi loanh quanh và thẩn thờ, thậm chí còn không đi tiệc tùng. Cậu ta giờ cứ như người mất hồn vậy". Một trong những người bên cạnh Yugyeom lên tiếng.

"Anh bạn, điều đó là sự thật" Yugyeom đảo mắt nói.

Taehyung suy nghĩ thật lâu, và quyết định làm một việc mà anh cho rằng là can đảm nhất trong những việc từ trước tới giờ anh có thể làm. "Nghe này, tôi phải đi-"

"Được rồi, cứ thử nói chuyện với Jungkook. Cậu ấy thích anh là thật" một trong những chàng trai đã im lặng cho đến bây giờ nói, ánh mắt chân thành. Taehyung không chắc tại sao họ lại hành động như thể họ đang chuộc lỗi sau tất cả những gì họ đã làm, nhưng anh sẽ không buồn bận tâm đến chuyện đó.

Ngày hôm nay trôi qua thật dài...

Anh đang băn khoăn, tâm trí quá rối bời bởi những suy nghĩ về Jungkook và anh tự hỏi liệu có lẽ, có lẽ, cậu ấy đã nói sự thật từ lâu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro