45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Họ đi ra một giờ sau đó.

Taehyung vui vẻ vung cái vali với nguyên vẹn số tiền còn trong đấy. Đúng, cậu lại nói dối. Cậu hứa sẽ đưa tiền cho nhà họ Do để xóa tên Kyungsoo khỏi tài sản của Park gia, nhưng Taehyung đã làm ngược lại và không cho họ gì cả. Họ định làm gì cậu? Kiện cậu chắc?

Sau sự cố 'nho nhỏ' đó, dượng của Taehyung bị đột quỵ và phải nằm liệt giường. Taehyung không để tâm đến chuyện đó, cậu xoay chiếc vali và ngâm nga một bài hát trong khi ôm lấy cánh tay của Jeongguk.

Jeongguk nhìn cậu, nụ cười rất trìu mến. "Em vui đến thế sao?"

"Tại sao lại không? Em đang tiến gần hơn một bước tới kế hoạch của mình. Ngoài ra, Gukie, vì chúng ta đã loại bỏ tên của Kyungsoo khỏi tất cả tài sản của Park gia. Chúng ta có thể lợi dụng chuyện này để chống lại các trưởng lão."

Jeongguk gật đầu một cái. "Được."

"Anh có hiểu ý của em không? Anh không định hỏi em làm cách nào hay tại sao hả?" Taehyung ngừng lại và bĩu môi.

"Em đã gạch tên Kyungsoo. Nhưng em cũng đã làm giấy tờ để hợp pháp hóa số cổ phần đó. Các gia tộc đã để mắt đến tài sản của Park gia trong nhiều thập kỷ. Bây giờ chúng ta đã có nó, em có thể dễ dàng mua chuộc các trưởng lão ”. Nói xong, Jeongguk liền lấy vali khỏi tay Taehyung để cậu không phải mang nặng.

Taehyung không tranh cãi nữa mà vòng tay qua người Jeongguk để lấy hơi ấm cho cơ thể. "Gukie."

"Anh nghe?"

"Vỗ mông em được không?" Taehyung yêu cầu.

Jeongguk cười khúc khích. "Ngay đây hửm?"

Taehyung không thấy có vấn đề gì khi làm chuyện này ở đây. "Đúng vậy."

"Từ khi nào mà em bạo quá vậy." Jeongguk vừa nói vừa nhéo cái má phúng của omega.

Taehyung lắc đầu để thoát khỏi nó. "Em xứng đáng để nhận thưởng trong kế hoạch khó nhằn này. Ý em là, em đã lấy được đất của nhà Park gia, ai có thể chiếm được nó ngoài em chứ?"

Không thể phủ nhận điều đó. Jeongguk vỗ nhẹ vào mông Taehyung và thậm chí còn xoa để làm nó ấm lên. "Em đã làm rất tốt." Anh khen ngợi.

"A~ thích thật đấy Gukie. Vậy bước tiếp theo, chúng ta đến gặp bà Park và sau đó kết thúc kế hoạch với các trưởng lão?"

"Ừm."

"Vậy chúng ta về nhà ăn tối trước?"

"Ừm."

"Anh và em đều cần phải tắm rửa nữa. Vậy tranh thủ chúng ta sẽ làm vài nháy trong nhà tắm nha?"

"Ừ... Chờ đã, cái gì cơ?" Lông mày của Jeongguk nhíu lại và đôi môi mỏng đẩy ra theo thói quen khi anh bối rối.

"Em rất vui vì chúng ta đã đạt được thỏa thuận chung. Sếp Jeon, tối nay phải phiền ngài tăng ca rồi."

"Đợi đã Taehyung—"

"Chúng ta phải nhanh lên thưa sếp Jeon. Chúng ta không thể trì hoãn lịch trình quan trọng được". Taehyung không cho Jeongguk cơ hội phản bác. Cậu kéo anh đi trước; alpha loạng choạng ngay sau Taehyung, nhưng cuối cùng, một nụ cười bắt đầu nở trên môi Jeongguk.

Taehyung thực sự đã quay lại với anh rồi.

***

Kể từ khi Seojoon nhận tội và khai người đứng sau mọi chuyện là mẹ hắn, bà Park cũng không còn gì để chối cãi. Tuy nhiên, Taehyung và Jeongguk biết rằng các trưởng lão đang tìm chứng cứ để không khởi tố bà ta.

Căn biệt thự của Park gia hiện đang bỏ trống, tất cả những người giúp việc đều bị chuyển đi. Bà Park đang bị tạm giam tại đây. Cả hai đi về phía căn phòng cuối cùng và mở cửa. Mẹ của Seojoon đang ngồi trên chiếc ghế dài; bà ấy trông nhợt nhạt hơn trước rất nhiều.

"Cả hai người đều đến rồi." Bà ta không có vẻ gì là giật mình hay bối rối. Nụ cười của bà thật dịu dàng khi nhìn chằm chằm vào bông hoa hồng đang tàn trên bàn trang điểm, một mình héo úa trong chiếc bình cổ quý giá.

"Tôi hi vọng đã không để Park phu nhân đợi lâu." Jeongguk lên tiếng trước.

Bà Park ậm ừ.

Taehyung nhìn theo bình bông mà mẹ  của Seojoon đang nhìn chằm chằm vào. Cậu nắm lấy và di chuyển nó đi để bà không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tập trung vào cậu. "Bà Park. Alpha của tôi đang nói chuyện với bà đấy."

Người phụ nữ vẫn im lặng; mắt bà cứng đờ.

"Vì bà đã từ chối trả lời câu hỏi của Jeongguk. Vậy thì thay vào đó tôi hỏi bà sao?" Taehyung bí mật nhìn Jeongguk từ trong góc. Alpha đưa cho Taehyung chiếc túi đựng viên sapphire bị vỡ tan tành. Cậu đưa nó về phía trước, cho bà Park xem 'chất độc tội lỗi' đó. "Bà có nhớ cái này không?"

Người phụ nữ vẫn khăng khăng không phản ứng, Taehyung muốn xé nát khuôn mặt của bà ta. Chiếc túi hạ xuống, Taehyung bẻ các khớp ngón tay kêu răng rắc rồi dúi chiếc túi vào ngực Jeongguk trước khi đi tới và tát mạnh vào má bà Park.

Tiếng chát vang lên khắp cả phòng. Đầu bà quay lệch sang một bên, vùng má đỏ ửng in hẳn năm dấu ngón tay của omega.

Jeongguk nắm lấy cổ tay Taehyung. Anh cũng bị sốc trước hành động của cậu. Lời cảnh báo của cha anh rằng Taehyung sẽ còn đáng sợ hơn cả anh đang văng vẳng bên tai. Sau đó, một bàn tay nhỏ bé đặt lên người anh, Taehyung đang siết chặt tay Jeongguk, trấn an anh. Jeongguk có chút bất đắc dĩ, nhưng anh quyết định tin tưởng Taehyung nên đành buông tay.

Taehyung ngẩng đầu, nhếch mép. "Bà Park, chúng tôi không ở đây để chơi mèo vờn chuột với bà. Bà hoàn toàn biết rằng chúng tôi đến đây để làm gì mà. Vì vậy, hãy trả lời trong khi tôi vẫn còn kiên nhẫn."

Người phụ nữ chửi rủa thành tiếng và cố gắng bò về phía trước. "C-cứu tôi với!" Bà gọi những người bảo vệ sau cánh cửa.

Taehyung bước đi khỏi phía Jeongguk và đứng ngay trước mặt người phụ nữ đang nằm dài trên sàn. Chiếc giày vừa mới đánh bóng hôm qua giẫm lên tay bà ta, âm thanh của các khớp ngón tay kêu vang và rõ ràng cho mọi người nghe. Junghwa khóc không thành tiếng khi Taehyung tăng thêm lực lên đôi chân.

"Chúng tôi có rất nhiều câu hỏi dành cho bà, bà Park. Hãy bắt đầu với câu đầu tiên. Bà từng là tình nhân của Jeon Yong phải không?"

Bà Park lắc đầu. Nước dãi chảy xuống miệng bà ta - Đau quá - Đau quá.

Giày của Taehyung ép mạnh hơn. Bà Park hét lên một cách chói tai. "Bà đã làm quá nhiều việc xấu. Làm hại Jeongguk và mẹ anh ấy, bà Jihan. Tất cả chỉ vì muốn bên cạnh cha của Jeongguk", cậu nhấc giày ra và nhìn xuống, "Chính xác thì bà đã làm gì trong đám cưới của họ?"

Người phụ nữ cuộn tròn, vừa ôm tay vừa khóc không trả lời cậu. Vì vậy, Taehyung đã đá vào bụng bà ta; một lực chỉ đủ để khiến Junghwa khóc lóc và nói ra tất cả sự thật.

"Đúng, ta đã hạ độc Jihan!" Bà Park hét lên.

"Chỉ có chiếc nhẫn này thôi sao? Bà có hạ độc trà của bà ấy không?" Taehyung tra hỏi thêm.

Bà Park lắc đầu nguầy nguậy. “Ta chỉ động thủ vào chiếc nhẫn .... Ta biết Yong sẽ tặng chiếc nhẫn đó cho cô ấy... Vì vậy ta đã bỏ thuốc độc vào nó."

"Bà còn sai khiến mẹ của tôi đến bắt cóc Jeongguk nữa đúng không?"

"Đúng ... Đúng, là ta đã làm." Junghwa thú nhận.

"Được rồi. Câu hỏi tiếp theo." Taehyung chỉnh đốn lại bộ vest đen của mình. "Điều gì đã xảy ra với những người giúp việc năm đó, tại sao họ lại biến mất sau đêm tân hôn?" Câu hỏi đó dành cho Jeongguk. Thành thật mà nói, Taehyung không nhìn thấy số phận của những người hầu đó trong giấc mơ của Jihan. Nó rất mơ hồ, nhưng cậu đã phần nào biết rằng họ đều đã bị sát hại.

"Không... không liên quan đến ta. Ta không ra lệnh giết họ."

Đôi mắt của Jeongguk tối sầm lại khi anh bước tới. "Vậy thì ai? Cha tôi? Mẹ kế của tôi?"

Junghwa hít vào một hơi run rẩy. "Là .. Bà của ngươi đã làm. Bà ấy đã ra lệnh giết tất cả bọn họ..."

"Tại sao?" Jeongguk hỏi, giọng anh khàn khàn khi nắm đấm cứng lại. "Nói cho tôi biết mọi chuyện." Bà Park hét lên khi một cú đá khác được giáng vào bụng bà. Tuy nhiên, lần này là do Jeongguk làm, cú đá của anh có lực hơn omega nhiều.

"Ta-ta sẽ nói... Dừng lại... Làm ơn..." Bà nghẹn ngào cầu xin.

Jeongguk dừng lại và chăm chú nhìn mẹ Seojoon. "Nói."

"Ngươi thậm chí còn không biết mẹ của mình là người như thế nào... Jihan là một con điếm, cô ta không vô tội như ngươi nghĩ đâu. C-cô ta có qua lại với một người đàn ông khác."

"Hắn là ai?" Rất nhiều suy nghĩ lướt qua đầu Jeongguk. Anh xem qua từng cái tên một, cố gắng liên kết lại với nhau. Hắb có thể là ai được chứ?

"T-ta không biết. Không ai nhìn thấy hắn bao giờ. Ta chỉ ... nghe lỏm."

“Còn gì nữa?” Jeongguk gầm gừ.

Bà Park đang khóc lóc trên sàn nhà và Jeongguk đang mất kiên nhẫn. Anh nắm chặt tóc và giật mạnh cổ bà ra sau. "Trả lời tôi."

Người phụ nữ lớn tuổi đang run rẩy khi nuốt nước bọt một cách khó khăn. "Bà của ngươi ... Bà Jeon đã ra lệnh giết tất cả những người giúp việc. Y-Yong nói với ta rằng có ai đó trên gác mái - Mẹ của ngươi, Jihan, cô ta đã ở đấy với ai đó - Những người giúp việc đã nhìn thấy."

Đôi mắt của Jeongguk bùng cháy vì mất kiên nhẫn.

Bà Park mở to mắt khi cố nhớ chuyện cũ, một ký ức chợt lóe lên. "Là J..." Trước khi bà có thể nói thêm một lời nào, một tiếng súng lớn vang lên. Viên đạn xuyên thẳng qua não người phụ nữ, máu bắn lên khắp bộ đồ của Jeongguk. Alpha chửi rủa khi cơ thể bà Park mềm nhũn ra khỏi tay anh. Jeongguk nắm lấy cánh tay Taehyung và kéo cậu sang một bên, đúng lúc trước khi hai viên đạn khoan vào bức tường phía sau họ.

Cả hai đang trốn dưới gầm bàn, Jeongguk tìm thấy khẩu súng của mình ở sau túi. Kẻ thù của họ vẫn đang nổ súng, Taehyung và Jeongguk cũng bắn trả. Tiếng đạn bắn nghe như tiếng bom hạt nhân thả từ thời chiến tranh khốc liệt. Taehyung hết đạn quá nhanh, cậu rủa thầm và hoảng sợ. Cậu chưa quen dùng súng, một khẩu dự phòng được ném qua sàn và nó trúng gót chân của Taehyung. Taehyung nhìn xuống khẩu súng được đưa cho mình và sau đó liếc nhìn bóng lưng của Jeongguk. Ngay cả khi không nói lời nào, Jeongguk vẫn rất bình tĩnh. Taehyung bặm môi dưới và thu khẩu súng mà Jeongguk đưa cho cậu. Đạn của họ sắp hết, Taehyung đang tuyệt vọng tìm kiếm một giải pháp thay thế. Cậu điên cuồng quét hết căn phòng. Ống dẫn khí! Taehyung quay đầu lại và tìm thấy một tủ quần áo làm bằng thép; cậu đã nghĩ ra cách.

Taehyung trườn về phía Jeongguk, alpha cúi đầu xuống đúng lúc trước khi một viên đạn có thể xuyên qua đầu anh. "Chết tiệt thật." Alpha càu nhàu. Họ đang bị dồn vào đường cùng, bọn sát thủ phải ít nhất trên hau người, họ không thể trụ lại được nữa.

“Jeongguk—” Taehyung thì thầm.

Họ có thể ngửi thấy mùi bột súng nồng nặc, kẻ thù của họ đang đến gần.

Jeongguk nhìn Taehyung và omega chỉ tay về phía đường ống phía trên trần nhà.

Được ăn cả ngã về không.

Không có thời gian để chần chừ nữa.

Jeongguk gật đầu và sau đó cả hai định vị lại bằng cách trườn qua sàn nhà và mở chiếc tủ kim loại gỉ sét . Mẹ kiếp, nó chỉ đủ cho một người. Thân hình của Jeongguk quá lớn, Taehyung biết anh muốn cậu làm gì, cậu nắm lấy cánh tay alpha và cầu xin anh, "Đừng bỏ rơi em." Có một nỗi đau trong mắt Jeongguk. Họ không có lựa chọn nào khác. Cách duy nhất mà họ có thể thoát ra là bắn vỡ ống khí cho khói thoát ra mù mịt, nhân lúc đó họ sẽ trốn thoát bằng ống thông gió vì cửa chính và cửa sổ đều bị kẻ thù bao vây.

Jeongguk có thể nghe thấy tiếng bước chân nặng nề lách cách trên nền gạch gỗ.

Jeongguk lao vào hôn mạnh vào môi Taehyung lần cuối — anh muốn omega sống sót.

Đôi môi rời nhau là lời tạm biệt của họ.

Jeongguk nhét Taehyung vào tủ rồi hướng súng về phía đường ống dẫn khí. Anh quỳ xuống sau chiếc ghế dài và đếm lại số lượng đạn trong súng. Cánh cửa rung mạnh hơn, báo hiệu sự xuất hiện của kẻ thù. Những ngón tay của Jeongguk uốn cong chắc chắn trước cò súng.

Bốn tên sát thủ xông qua cửa. Jeongguk bắn viên đạn và nhắm chính xác vào nắp, một luồng khí rò rỉ khắp căn phòng, bốc ra một làn khói trắng.

"Cái đéo gì thế?" Một trong số họ đã chửi bới và công khai nổ súng.

Thảm họa xảy ra ngay lập tức.

Cả căn phòng bùng cháy thành ngọn lửa.

Taehyung bịt tai lại khi vụ nổ xé toạc không khí, khiến tai cậu ù đi vì tiếng ồn. Taehyung cảm thấy chóng mặt. Cậu không thể đứng thẳng, áp trán vào cánh cửa kim loại, miệng khô khốc khi rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Đầu lắc đầu nguầy nguậy; cậu cần phải tập trung.

Cánh cửa tủ từ từ có tiếng kêu cót két. Những tên sát thủ đều trúng đạn mà chết. Tất cả chỉ là một cái xác cháy rụi, cháy hết cả xương ngón tay. Taehyung yếu ớt loạng choạng bước ra, bước đi thận trọng khi tiến về phía trước rồi ngã xuống sàn khi nhìn thấy Jeongguk. "Gukie ..." Cậu thở ra nhẹ nhõm khi nhìn thấy alpha vẫn còn sống. Jeongguk run rẩy, môi anh run lên khi Taehyung cố gắng hết sức để kéo alpha của mình lên. “Gukie chúng ta phải đi—” Câu nói của cậu bị cắt ngang và thay vào đó là một tiếng thở dốc nặng nề. Máu, rất nhiều máu. Nó thấm ngay qua chiếc áo khoác đen của Jeongguk. Taehyung hiểu rằng họ không thể ở lại đây. Tòa nhà có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Taehyung cố gắng kéo Jeongguk đi. Mỗi bước đi của alpha lại khiến vết thương của anh chỉ càng chảy nhiều máu hơn. Các lính canh đều bị bắn chết, xác chết của họ là nguyên liệu cho những ngọn lửa cháy lớn hơn. Máu của Jeongguk tiếp tục nhỏ giọt trên cỏ, khuôn mặt của anh rất nhợt nhạt.

Họ đã đi sâu vào rừng. Cuối cùng Jeongguk cũng chịu thua và anh ngã quỵ xuống đất. Taehyung hoảng loạn đến mức bắt đầu khóc. Tay cậu đang sờ soạng chiếc áo sơ mi, xé vải và cố gắng hết sức để cầm máu bên hông phải của Jeongguk.

"Không sao... Không sao... Anh sẽ không chết được đâu." Jeongguk rên rỉ khi cố gắng ngẩng đầu lên và nhìn vào vết thương của mình.

"Anh đang nói gì vậy? Anh bị mất máu nhiều lắm đấy!" Taehyung lau nước mắt một cách thô bạo rồi đưa cả tay lên tấm vải.

Trên trán Jeongguk đổ mồ hôi lạnh. Nhiệt độ cơ thể anh đang giảm xuống. Mặt trời không còn ấm áp trên da anh nữa, alpha cảm thấy khó thở.

Anh thấy lạnh quá….

"Taehyung ..." Jeongguk thì thào một cách yếu ớt.

Taehyung ôm lấy khuôn mặt của alpha và cúi đầu xuống để nghe hiểu những gì alpha muốn nói.

Jeongguk thở hắt, tay trái yếu ớt khi cố gắng bám chặt vào khuỷu tay omega của mình. "Tìm... Yoongi... Nhanh... Đi... Bây giờ."

"Nhưng Jeongguk…. Còn anh thì sao? Nếu kẻ thù đến thì sao?"

“Đ-Đi Tae… Hyung ..” Giọng Jeongguk vỡ vụn, ý thức của anh đang mờ dần trong bóng tối.

"Jeongguk ...?" Taehyung vỗ nhẹ lên gò má trắng trẻo lạnh lùng của chồng.

"Jeong...Jeongguk?" Taehyung thử lại lần nữa.

Jeongguk không đáp lại.

Nước mắt Taehyung chảy dài trên mặt. Cậu hôn lên đôi môi tím ngắt của anh và thì thầm, "Đợi em."

Taehyung lau mặt và chạy nhanh nhất có thể.

***

'Đã bao lâu rồi?'

Jeongguk không còn ý thức về thời gian.

Việc mất nhiều máu đã khiến Jeongguk một lần nữa nằm trong góc tối tăm đó. Từng thớ thịt của tế bào, làn da của anh, chúng run lên; run rẩy trong sự sợ hãi, như cầu xin anh hãy tỉnh táo.

'Lạnh... Lạnh... Lạnh quá ....'

Nó đã trở lại với anh...

Những ký ức lúc nhỏ, vết sẹo, tuyết, máu, con người ở đó...

Những mảnh ký ức rời rạc đang xâm chiếm tâm trí anh. Tiếng hét của một cậu bé có bàn tay bẩn thỉu xoa nhẹ trên chiếc quần rách rưới của mình.

Jeongguk thở ra một hơi dài và run rẩy.

Hình ảnh anh bị hành hung lúc nhỏ chạy qua liên tục trong đầu.

'Lạnh quá…'

Cánh tay của Jeongguk đang quấn quanh khuỷu tay của chính mình.

Mắt anh mở ra, nhìn thấy tấm gương đứng trước mặt.

Anh đã nhìn thấy chính mình.

Cậu bé bảy tuổi.

Môi anh nhợt nhạt, má hóp, quầng thâm dưới mắt là đặc điểm thường thấy. Một luồng không khí ma mị ấm áp thoát khỏi môi anh và trở thành một vệt khói trắng. Cơ thể mềm nhũn của anh bị nhấc lên khỏi mặt đất. Đầu cúi xuống, Jeongguk cảm thấy cơ thể bồng bềnh, trong một khoảnh khắc, anh nghĩ rằng mình đã nhìn thấy mẹ kế Sooyeon đang bế anh lên giường.

Namjoon đã thay quần áo và băng bó vết thương cho anh. Yoongi đi đi lại lại trong phòng trong khi Namjoon kiểm tra tình trạng của Jeongguk.

"A-Anh ấy thế nào rồi?" Taehyung lắp bắp.

Jimin đang lấy thuốc trong khi Seokjin đang phân bổ những viên đạn vào súng của anh ấy.

"Không biết. Nhưng anh nghĩ cậu ấy sẽ ổn thôi." Namjoon thở dài.

Jeongguk đổ rất nhiều mồ hôi đến mức phát sốt, alpha đang lầm bầm điều gì đó không mạch lạc.

"Anh ấy nói gì vậy?" Yoongi hỏi.

Trán của Jeongguk lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng trong khi đầu anh quay đi quay lại từ trái qua phải.

Taehyung tròn mắt, hiểu ra ngay. Những giọt nước mắt chảy ra sau mi của cậu, omega khuỵu gối xuống và nắm bàn tay lạnh lẽo của Jeongguk. Cậu xoa chúng vào nhau và lan tỏa sự ấm áp trên chúng. "Anh có thể đắp chăn cho anh ấy không? Người của Jeongguk lạnh quá" Omega đã khóc.

Namjoon lắc đầu. "Nó sẽ gây áp lực lên vết thương của cậu ấy."

Yoongi mất kiên nhẫn. "Chờ đã, anh ấy đang nói cái gì vậy?"

Taehyung cắn chặt môi. "Jeongguk nói anh ấy rất lạnh."

Yoongi chửi rủa, lướt ngón tay qua tóc, không biết phải làm gì.

***

Một giờ đã trôi qua. Jeongguk vẫn lầm bầm. Cảnh tượng thật không thể chịu nổi. Nhiệt độ của alpha không giảm, họ đã phải thay miếng dán hạ sốt hai lần cho anh.

Sau mười phút nữa trôi qua, tiếng lầm bầm không mạch lạc đã biến thành tiếng nức nở nhẹ. Taehyung đang nắm tay Jeongguk, khóc trong im lặng khi alpha của cậu rơi nước mắt.

“Jeongguk, đừng khóc. Em ở đây rồi…" Taehyung cầu xin.

Cậu cầu xin alpha đừng bỏ rơi cậu.

'Làm ơn đừng làm anh ấy đau khổ nữa.'

Yoongi không thể nhìn nỗi nữa, cậu cảm thấy mắt mình nóng rát. Cuối cùng cậu đành tự nhốt mình trong phòng tắm. Jimin, Namjoon và Seokjin đều im lặng khi cánh cửa đóng lại. Ngay cả khi Yoongi đã ẩn mình, họ có thể nghe thấy tiếng sụt sịt từ sau cánh cửa đó.

Họ tin rằng Jeongguk sẽ sống sót. Alpha thậm chí còn trải qua những chuyện tồi tệ hơn như vậy.

Chỉ là Jeongguk cứ lẩm bẩm và co giật, khiến tim của họ đau nhói.

'Tôi lạnh... lạnh quá.'

Tiếng lầm bầm dần dần trở nên rõ ràng đến tai họ.

"Mẹ…"

Jeongguk thì thầm qua đêm tàn nhẫn đó.

“Cứu con… Cứu con… Cứu con với.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro