49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngón tay xinh xắn áp vào cánh tay của bác sĩ. Hoseok tỉnh dậy vì cơn đau trên vai. Khi mở mắt ra, tất cả những gì hắn thấy là Taehyung đang thu mình lại ngay trước mặt.

Taehyung nở một nụ cười trẻ thơ, nó giống như lưỡi dao rạch vào da thịt Hoseok, xem hắn chẳng qua là một món đồ chơi tiêu khiển. Phản ứng đầu tiên của Hoseok là rên rỉ. Taehyung đẩy cạnh sắc nhọn sâu hơn vào cánh tay của hắn.

Nhỏ giọt.

Nhỏ giọt.

Nhỏ giọt.

Dưới chân họ là một vũng máu nhỏ. Bác sĩ cảm thấy đầu óc nhẹ tênh, hắn hầu như không thể giữ thẳng đầu.

"Đau lắm phải không? Đó là cảm giác khi tôi biết anh là người đầu độc tôi. Đau đớn vô cùng, anh biết không?" Taehyung cười khúc khích.

Bác sĩ cười yếu ớt. "Tao thực sự đã đánh giá thấp mày."

"Không, anh sai rồi." Taehyung thẳng lưng đứng trước mặt cậu ruột của Jeongguk.

Hoseok từ từ ngẩng đầu lên. "Tại sao?"

"Tóm lại là tôi sẽ không giết anh đâu Jung Hoseok."

Bác sĩ cười, hắn cười đến mức nghe có vẻ cuồng loạn trong bệnh viện bỏ hoang đó.

Kyungsoo bị trói lại, ngồi đối diện điên cuồng tìm kiếm thứ gì đó sắc bén xung quanh mình. Cậu tìm thấy một mảnh thủy tinh sắc nhọn chỉ cách ghế của mình một bước chân. Cậu nhanh chóng liếc nhìn bóng lưng của omega, Taehyung không để ý đến cậu. Kyungsoo thò chân ra và cẩn thận cố kéo nó lại gần.

“Anh thật thông minh đấy Hoseok.” Taehyung di chuyển quanh chiếc ghế như một con diều hâu. Cậu dừng đôi giày da của mình ngay sau lưng Hoseok. Cậu có thể cảm thấy bác sĩ đang vặn vẹo. Taehyung đặt cằm mình lên vai phải của hắn. "Tôi có một câu chuyện, muốn nghe không? ”

Hoseok nao núng.

Một nụ cười nham hiểm nở ra trên khuôn mặt Taehyung. "Thứ nhất," cậu bắt đầu. "Anh chưa bao giờ đánh giá thấp tôi. Anh đã kiểm tra tôi ngay từ đầu." Taehyung liền đứng dậy và giơ cao cằm.

"Anh đã quan sát tôi suốt thời gian qua. Từ ngày tôi đến biệt thự Jeon gia, anh cố tình nói dối rằng tôi đã từ chối dấu ấn của Jeongguk. Anh càng thổi bùng căng thẳng và cố gắng khiến tôi căm ghét Janna hơn. Hoseok à, không phải tự nhiên Chúa thiết lập ra bảy mối tội đầu đâu. "

Taehyung liền nắm lấy khẩu súng màu bạc trên khay kim loại. Hoseok đã bắn hết đạn. Tốt. Taehyung có thể thay thế nó sau, cậu nhét khẩu súng rỗng vào túi sau.

"Tội lỗi thứ nhất. Đố kỵ ."

Taehyung nhìn qua vai. "Anh và Sooyeon, cả hai đều âm mưu để Janna quay lại. Không phải là để đuổi tôi đi, mà là muốn dồn hai mẹ con họ vào chỗ chết. Bởi vì cô ta đã lừa dối Jeongguk và thậm chí còn lên giường với Jeon Yong. Vậy nên anh đã mượn sự tồn tại của tôi, lợi dụng sự ghen tị của Nana đối với tôi và xúi giục cô ta đầu độc đứa bé. Nếu con của Janna chết thì dĩ nhiên tôi sẽ trở thành diện tình nghi đầu tiên. Và tất nhiên, loại bỏ đứa bé có nghĩa là vị trí người đứng đầu alpha của Jeongguk được bảo đảm. "

"Tội lỗi thứ hai. Lười biếng. Anh đoán rằng Jeongguk sẽ bắt ép Nana đến chỗ bà Kang. Vì vậy, anh đã không giết cô ta để diệt khẩu. Ngay cả khi Nana có thể bỏ chạy và khai anh ra, anh vẫn không làm gì cả. Điều đó có nghĩa là, anh muốn tôi tìm ra đường tới chỗ quán bar. "

Hoseok liếm miệng bên trong và cười khúc khích. "Câu chuyện của mày thú vị thật đấy, Taehyung."

"Tôi biết tôi nói đúng Hoseok. Bởi vì anh để lại quá nhiều lỗ hổng, anh cố tình làm vậy để tôi nhận ra. Nhưng vì tôi quá chậm chạp, anh trở nên thiếu kiên nhẫn và phải tự mình ra tay. Tôi cá đó là lý do tại sao anh cũng đã bắt Kyungsoo tới đây. "

Hoseok ngẩng đầu lên, hắn nở một nụ cười tự mãn đến đẫm máu và dữ tợn. "Tiếp tục đi Jeon Taehyung."

"Tội lỗi thứ ba. Kiêu ngạo. Jeongguk là niềm tự hào của anh và Jihan. Vì vậy, anh đã làm tất cả những gì có thể để giữ anh ấy ở vị trí cao đó. Anh ấy là một alpha ưu tú hoàn hảo mà anh mong muốn có được. Anh đã giết Kasper và Janna vì anh không thấy giá trị gì ở họ có thể giúp đỡ cho Jeongguk. "

"Tao thừa nhận điều đó. Ngay cả mày, Taehyung. Jeongguk đối với mày quá tốt-"

“Tôi vẫn chưa nói xong.” Taehyung đặt một ngón tay lên môi Hoseok ý bảo hắn im lặng "Tôi chắc chắn rằng anh cũng muốn giết tôi. Anh có quá nhiều cơ hội để ra tay, nhưng anh đã không làm như vậy. Giống như cách anh yêu cầu tôi giết Kyungsoo."

Đôi mắt của Hoseok đã được dán một nửa vì vết bầm tím. Hắn khó có thể nhìn thấy Taehyung đang vẫy tay trước mặt mình, và chế nhạo hắn như thể bị mù tật nguyền.

"Anh biết rằng tôi không có gan để giết Kyungsoo. Bởi vì tôi là niềm tự hào của Jeongguk. Tôi chưa từng giết người một lần nào. Anh đã thấy điều đó, và trở nên tức giận hơn. Bởi vì Jeongguk càng yêu quý tôi hơn khi bàn tay của tôi không nhuốm máu. "

Taehyung nhìn xuống Hoseok. Cái bóng trên khuôn mặt hắn thật kỳ quái và lạnh lẽo. Lưỡi kiếm chĩa dưới cằm hắn.

"Anh biết rằng tôi muốn giết anh mà Jung Hoseok." Taehyung nghiến răng. "Bởi vì sau tất cả những gì anh đã làm, ý muốn cắt cổ anh còn mạnh hơn nhiều so với việc giết cậu ta!" Con dao rút lại và chỉ sượt qua cổ họng Hoseok.

Taehyung thở dài thườn thượt và đẩy vai anh về phía sau.

"Tội lỗi thứ tư. Phẫn nộ ." Omega tiếp tục. "Anh đã lên kế hoạch để thúc đẩy Jeongguk. Không có gì mạnh mẽ hơn một người đàn ông đang bùng cháy vì cơn thịnh nộ. Tôi nói đúng chứ?"

Hoseok không trả lời.

Taehyung nhếch mép. "Ồ, xin thứ lỗi." Taehyung vừa nói vừa đi đến chỗ Kyungsoo, người trở nên yên lặng ngay khi cậu nhìn thấy omega đang tiến về phía mình.

Mảnh sành ép vào tay Kyungsoo. Cậu cố gắng hết sức để che giấu nó. Taehyung cúi đầu, thấy máu rỉ ra từ cổ tay của Kyungsoo, sợi dây trói đã bị cắt một nửa. Khi Taehyung nâng lên ánh mắt đen tối của mình. Kyungsoo cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng và cậu nhắm chặt mắt lại... Sợ hãi khi phải nhìn vào con quái vật trước mắt.

"Anh đưa Kyungsoo đến đây là vì mục đích khác."

Taehyung sau đó giật mảnh thủy tinh ra khỏi tay của Kyungsoo. Em họ của cậu khóc lóc khi giày của Taehyung đạp xuống và làm vỡ mảnh sành thành nhiều mảnh nhỏ hơn. Gót chân của cậu dập nát những mảnh vỡ và tạo ra những tiếng động lạo xạo.

"Lừa dối. Anh ghét những kẻ lừa dối, Hoseok. Anh ghét cha của Jeongguk và mẹ của Seojoon. Họ là một trong những nguyên nhân dẫn đến cái chết của Jihan. Vì vậy, bất kể kết cục hôm nay như thế nào, anh cũng sẽ giết Kyungsoo. Tôi cá là con của cậu ta đã chết rồi."

Kyungsoo tròn mắt, hất đầu nhìn Taehyung. "K-Không. Anh đang nói dối tôi đúng không? Hãy nói với tôi anh đang nói dối đi!!" omega hét lên.

Taehyung không hề thương hại. Cậu nhún vai và ném Kyungsoo trở lại ghế. "Sao lại hỏi tôi. Tại sao cậu không hỏi Hoseok đứa bé ở đâu?"

Sợi dây trói đã được gỡ bỏ. Kyungsoo ngập ngừng di chuyển cánh tay của mình và lao vào Taehyung. Taehyung đã né nó một cách hoàn hảo. Kyungsoo ngã xuống sàn và cậu nhanh chóng rút thanh kiếm của mình. Điện áp được đặt ở mức cao nhất. Cậu quất mạnh vào lưng Kyungsoo và khiến cậu ta hét lên như một tia điện xuyên qua huyết quản và làm mờ tầm nhìn của cậu ta. Kyungsoo gục đầu xuống đất, cơ thể co giật không kiểm soát.

“Soo bé bỏng. Sao cậu sốt ruột quá vậy? ” Taehyung thủ thỉ.

Kyungsoo từ từ lấy lại ý thức. Nước bọt trào ra từ miệng và chảy xuống sàn.

"Dậy đi." Taehyung đá vào đầu gối của Kyungsoo và sau đó nắm lấy đầu em họ, cậu bắt Kyungsoo phải đứng bằng hai chân của mình, trao thanh kiếm cho cậu. Ép cậu tiến lại gần Hoseok.

Taehyung đi theo bên cạnh Kyungsoo và bật cười. "Đến đâu rồi nhỉ? À, đúng rồi. Kyungsoo. Tội lỗi mà tôi chưa kể là gì? "

Môi Kyungsoo run lên. Tay cầm thanh kiếm cứng lại. “Là — ham muốn.”

"Đúng. Ham muốn . ” Taehyung tiến lại gần Hoseok, choàng tay qua vai hắn một cách khá thân mật. “Cha của Jeongguk ham muốn quyền lực. Bà Sooyeon ham muốn trả thù. Bà Park ham muốn tình yêu. Mẹ của anh đã bị bán đi và bị buộc phải phục vụ cho người Nhật vì ham muốn thống trị của anh trai bà ta. Ham muốn là tất cả tội lỗi của chúng ta ”.

Taehyung ghé sát môi vào tai Hoseok trong khi mắt cậu hướng về Kyungsoo. “Hoseok, anh cũng vậy. Ham muốn của anh đối với chị gái của mình."

Mắt Hoseok hằn lên tia đỏ.

"Tôi biết bí mật bẩn thỉu của anh." Taehyung thì thầm bằng giọng nói quỷ dị của mình. "Tôi biết rằng Jihan đã trốn trên gác mái của biệt thự Jeon gia."

Hoseok nắm chặt tay. Sợi dây cứa vào da thịt hắn và nhuộm đỏ hơn.

“Tôi đã thấy anh, Hoseok. Trong giấc mơ của Jihan. Anh đến đó vì nhớ cô ta rất nhiều. Đó cũng là cách anh biết về lối đi bí mật mà cha Seojoon đã sử dụng. Anh cứ lặp đi lặp lại rằng anh yêu cô ta, nhưng trong sâu thẳm, Hoseok, anh căm ghét Jihan."

"Câm miệng!"

Taehyung không bị ràng buộc. Môi cậu cong lên cao hơn và ngọt ngào bắt chước giọng của Nana. “Tôi… tôi có thể thấy... có ai đó đang nhìn chằm chằm vào tôi…” Hơi thở nóng bỏng phả thẳng vào thùy não nhạy cảm của Hoseok.

Bác sĩ lê đầu lại, răng nghiến chặt.

“Ồ. Hoseok, tôi có làm tổn thương tình cảm của anh không? Anh khiến tôi biết đến một câu chuyện tình đầy thổn thức nhưng tất cả những gì anh làm lại là vì chính bản thân anh. Anh nói nó là dành cho Jihan. Nếu đúng như vậy, thì tại sao anh không thể thừa nhận rằng mọi thứ là lỗi của anh? ”

"Thằng điếm chết tiệt." Hoseok nhổ nước bọt.

Taehyung nhảy ngay khỏi lòng người đàn ông và giơ cánh tay của cậu lên để đầu hàng. “Tôi chỉ nói sự thật. Anh biết rằng trong sâu thẳm cái chết của Jihan cũng là do anh gây ra. Nếu anh không hôn cô ấy thì cô ấy đã không chạy ra ngoài ”.

Taehyung xoay người lại và vỗ tay vào nhau. "Giết anh ta đi."

"C-Cái gì?" Kyungsoo lắp bắp.

Nụ cười trên mặt Taehyung ngày càng rộng. "Tôi không muốn nhắc lại, Kyungsoo."

Hoseok phát ra một tiếng gầm gừ nhỏ. "Mày cũng không tốt đẹp hơn chút nào đâu, Taehyung!"

Taehyung nắm lấy cổ tay Kyungsoo và kéo cậu lại gần.

"T-Taehyung, l-làm ơn." Kyungsoo cầu xin.

"Câm miệng và làm đi." Taehyung gắt lại. Omega định vị kiếm trong tay Kyungsoo và chĩa vào bụng của người đàn ông trước mặt

"Mày nghĩ mày vô tội sao, Taehyung?" Hoseok bật cười.

Kyungsoo cố hết sức để giật mình trước sự kìm kẹp mạnh mẽ của Taehyung. Cậu đang khóc và cầu xin Taehyung dừng lại.

“Tao biết mày bảo Seojoon bắn Jeongguk, mày đỡ đạn để Jeongguk cảm thấy có lỗi và ở bên mày! Mày tỏ ra cứng rắn nhưng mày thực sự phẫn nộ với Jeongguk vì những gì y đã làm! Y đã hôn Janna! Tao đã nhìn thấy nó! Tao đã thấy rất nhiều chuyện mà mày không thấy. Tao thấy cách Jeongguk đụ Janna- “

"TAEHYUNG!" Kyungsoo hét lên khi thua sức trước sức mạnh của người anh họ. Tiếng thét kinh hoàng xé toạc không khí và vang vọng khắp các bức tường và hành lang của bệnh viện; Điện trong thanh kiếm phóng ra từ khớp ngón tay run rẩy của Kyungsoo.

Cuối cùng, Taehyung giật mạnh tay Kyungsoo lại. Hoseok co giật dữ dội và quằn quại vì đau đớn.

"Ừ. Anh nói đúng Hoseok. Tôi cũng giống như anh ”. Taehyung thả tay em họ ra . “Tôi ghét Jeongguk vì những gì anh ấy đã làm. Anh ấy đã hứa rằng anh ấy sẽ không nói dối tôi. Anh ấy đã hứa rằng anh ấy sẽ không làm điều gì đó khiến tôi bị tổn thương, nhưng tất cả chỉ là nói dối."

“Tội lỗi thứ sáu. Tham lam. ” Taehyung ậm ừ.

“Hoseok, lòng tham của anh đối với chị của mình. Lòng tham của Sooyeon đối với thành công của con trai. Lòng tham quyền lực tuyệt đối của cha Jeongguk ”.

Omega sau đó chỉ vào Kyungsoo.

"Tham lam của cải ." Cậu nói, đôi mắt nhìn Kyungsoo một cách khó khăn.

Taehyung sau đó hướng ngón tay về phía mình, cười đắc ý và nói. " Tham muốn được yêu ."

Sau đó omega bắt đầu cười. Taehyung cười vì mọi thứ đến nỗi đầu cậu ngã ngửa.

Kyungsoo đã quan sát Taehyung trở thành một kẻ điên loạn như thế nào.

"Tất cả điều này bắt đầu bởi vì anh." Giọng Taehyung vỡ vụn trong một giây. Cậu chĩa thanh kiếm của mình vào trái tim của Kyungsoo.

Cảm giác tội lỗi ập vào ngực, omega lắc đầu nguầy nguậy. “Tôi-tôi xin lỗi Taehyung. Tôi chỉ thực sự yêu Seojoon- Chúng tôi không cố ý làm điều đó sau lưng anh- “

"NÓI DỐI!"

Tiếng hét của Taehyung khiến Kyungsoo ứa nước mắt.

"Cậu biết chính xác những gì cậu đang làm, Soo!"

"K-Không." Nước mắt tuôn ra từ mắt của Kyungsoo. Cậu chân thành cầu xin sự tha thứ của Taehyung. "Không phải như vậy- tôi không cố ý ..."

"Không cố ý?" Taehyung bật cười thành tiếng.

Kyungsoo bối rối và nhắm chặt mắt.

“Cậu đã làm nhục tôi, cậu và Seojoon. Nếu cậu nói với tôi cậu thích Seojoon, tôi sẽ chúc phúc cho hai người. Nhưng thay vào đó hai người lại lên giường với nhau sau lưng tôi, cậu cố tình làm chuyện đó vào ngày sinh nhật của tôi. Không chỉ vậy, trong đám cưới. Chúa ơi, trong đám cưới cậu rất đắc ý khi mời tôi. ” Kyungsoo cứng họng, Taehyung đã nhìn ra đúng những lời nói dối thảm hại của mình.

“Ồ, cậu đã làm một cách kín đáo, Kyungsoo. Cậu đã làm vậy để cả mọi người khinh thường khi biết rằng tôi là một kẻ bị bỏ rơi! ”

Taehyung bật dậy để hoàn thành tội lỗi cuối cùng của mình.

“Tội lỗi thứ bảy. Ham ăn."

Taehyung nhìn Kyungsoo chằm chằm. "Cậu có biết điều đó nghĩa là gì không, Kyungsoo?"

Kyungsoo thở dốc, những giọt nước mắt đã bóp nghẹt mọi giác quan của cậu. "Tôi... Đó là tham ăn quá mức."

“Ừ, Soo bé bỏng. Cậu có biết rằng cha của Seojoon đã cố gắng hãm hiếp tôi không? ”

Không. Kyungsoo không biết..

“Cậu có biết cha của Seojoon đã làm điều đó như thế nào không? Có cần tôi chỉ cho cậu thấy không? ”

Kyungsoo lắc đầu mạnh hơn và lùi lại phía sau khóc lóc. Nhưng Taehyung đã phát điên, nắm lấy chiếc áo sơ mi trắng của Kyungsoo và xé toạc nó ra khỏi da của em họ mình.

"Ông ta đã làm như thế này, Kyungsoo!"

"Taehyung, dừng lại!"

Tay Taehyung đặt trên cổ áo bị rách một nửa của Kyungsoo. Cậu đã lột quần áo của Kyungsoo giữa chừng và dừng lại ngay sau khi omega hét lên để cậu dừng lại.

Hơi thở của họ nặng nề và không đều.

Tay nắm lỏng lẻo. Taehyung thu tay lại và Kyungsoo nghĩ rằng mình đã an toàn.

Sai lầm.

Khuôn mặt của Kyungsoo bị giữ chặt và miệng của cậu bị nghiền nát. Taehyung hôn cậu thật mạnh. Kyungsoo như hóa đá trước hành động của anh họ và hét lên giữa đôi môi mềm mại và nước bọt quyện vào lưỡi. Taehyung, người có chung một nửa dòng máu của mình, đang thọc lưỡi trong miệng Kyungsoo cho đến khi cậu đẩy Taehyung ra sau và thở khò khè.

Taehyung liếm môi và lấy tay lau đi vết son bị lem. Cậu đã xâm phạm đến Kyungsoo. Không chỉ vậy, cậu chế giễu Hoseok vì tình cảm loạn luân của hắn với chị gái của mình.

Bác sĩ nhìn mọi thứ trong sự hoài nghi.

Đầu gối của Kyungsoo cuối cùng cũng khuỵu xuống đất và suy sụp.

"Taehyung." Hoseok cười khúc khích. "Mày có ý gì đây."

Taehyung nắm lấy một chiếc ghế và ngồi ngay bên cạnh Kyungsoo, người đang nằm trên sàn với ý thức nửa tỉnh nửa mê. "Giờ kể chuyện đã kết thúc. Chúng ta bắt tay vào công việc nhé?"

"Ha... Mày muốn biết gì?"

"Tôi biết tất cả mọi thứ rồi. Tôi chỉ muốn biết liệu tôi có đúng hay không. Điều đó không phiền chứ?"

"Dĩ nhiên là không."

"Mẹ kế, cha, bà của Jeongguk và anh. Tất cả đều đang che giấu điều gì đó về Jihan. Tôi nói đúng chứ? "

"Điều gì khiến mày nghĩ như vậy?"

"Tôi biết vì tôi đã thấy những gì đã xảy ra hai mươi sáu năm trước."

"Và?"

"Hãy để tôi thuật lại từ đầu, Hoseok, để tôi giải thích sự thật là gì." Taehyung bắt chéo chân. Cằm cậu nâng lên một cách nghệ thuật. "Hai mươi sáu năm trước, đúng là người nhà Jeon gia đã khiến Jihan chết. Nhưng người giáng cho cô ấy đòn cuối cùng thực sự là anh, Hoseok."

Con dao mổ trên tay Taehyung rơi xuống thành ghế, làm Kyungsoo giật mình khi đang cố gắng đứng dậy, omega nuốt nước bọt vào cổ họng và thút thít. Đó là một lời cảnh báo thầm lặng để cậu ta phải nghe lời.

"Anh đã nói dối về tuổi của mình và đổi tên thành Jung Hoseok. Anh đã tìm ra những lối đi bí mật mà ông Park đã làm ra. ”

Taehyung cong cằm trước khi tiếp tục.

“Vì vậy, anh đã bắt đầu lẻn vào gác xép của Jeon gia và theo dõi Jihan trong bí mật. Đó là cách anh biết mọi thứ trong gia đình Jeon. Anh cố tình thân cận với Jeongguk để anh ấy không phát hiện ra bất kỳ hành vi kỳ quặc nào. Anh ở gần bạn bè của anh ấy, học với Jeongguk, anh làm tất cả những điều đó chỉ để anh ấy khỏi bị phân tâm khỏi việc trở thành một alpha ưu tú. Nhưng anh đã nhầm. Janna đã bước vào cuộc đời của Jeongguk, Kasper cũng vậy. Họ đã làm tổn thương anh ấy, vì vậy anh quyết định loại bỏ tất cả. Anh đã tạo ra cái bẫy để các trưởng lão và cha của Jeongguk hành hung cô ấy. Anh đã giết Kasper và sau đó khiến nó giống như một vụ tự sát. Ngay sau đó, tôi đã đến. Anh muốn loại bỏ tôi vì tôi là con trai của người hầu gái đã bắt cóc Jeongguk. Khoảng thời gian đó, anh cũng biết rằng Janna đã bí mật sinh con. Chắc hẳn anh đã nói với Sooyeon rằng Yong có thể là cha của đứa bé. Anh đã nảy sinh ý tưởng rằng ai đó có thể làm hại vị trí trưởng nhóm alpha của Jeongguk, vì vậy anh yêu cầu bà ta gọi Janna lại. Tôi đoán Sooyeon hẳn đã phát hiện ra rằng đứa bé không liên quan đến Jeon gia... Anh đã lợi dụng chuyện này như mồi nhử để xua đuổi tôi. Thật không may kế hoạch thất vại. Vì vậy, anh đã giữ tôi lại nhận ra rằng tôi sẽ là một quân cờ rất hữu ích. Đó là lý do tại sao anh cứu tôi trong đám cưới sau khi tôi bị bắn. Anh không muốn Jeongguk phát hiện ra sự thật. "

Taehyung nhìn chằm chằm vào Hoseok khi dừng lại. "Anh muốn tôi tìm ra sự thật bởi vì tôi là con trai của kẻ bắt cóc Jeongguk, vì vậy đây là hình phạt của anh đối với tôi."

Sự im lặng của Hoseok chính là câu trả lời.

"Anh biết tôi sẽ không nói chuyện này với Jeongguk. Bởi vì nó sẽ khiến anh ấy bị suy sụp."

Tất nhiên, Taehyung sẽ không nói với Jeongguk. Nó quá chấn động.

"Tôi đã gắn kết mọi thứ lại với nhau. Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao Sooyeon lại tự sát. Bà ta cũng muốn giữ bí mật này với Jeongguk. Mối quan hệ giữa anh và chị của anh."

Hoseok cười khúc khích.

"Tôi chắc chắn rằng anh đã âm mưu điều đó. Anh không muốn Jeongguk biết rằng mẹ ruột của anh ấy có mối quan hệ loạn luân với em trai mình."

"Jihan là một người phụ nữ ngu ngốc... Nhưng chị ấy ..." Hoseok ho nhẹ.

"Đủ rồi. Anh đã lợi dụng tình yêu của Sooyeon dành cho Jihan và Jeongguk." Taehyung thở dài trước khi tiếp tục.

Có những giọt nước mắt lấp lánh trong mắt Hoseok. Taehyung không biết mình nên thương hại hay đấm vào mặt hắn ta.

"Hẳn là cô ấy rất choáng ngợp. Nhìn thấy chồng sắp cưới của mình làm tình với người khác, và con trai của mình biến mất." Giọng omega nhỏ dần.

Hoseok bật cười, đến nỗi tóc xõa ra sau và âm thanh vang lên.

Taehyung nhướng mày. "Có gì đáng cười sao?"

"Mày đã bỏ lỡ một điểm lớn, Taehyung. Đó là lý do tại sao tao nói mày không biết gì cả."

Mẹ kiếp. Taehyung đã làm gì sai sao?

"Mày hiểu lầm rồi, Taehyung. Chính chị tao đã làm hỏng đám cưới, chị ấy đã lên kế hoạch cho chuyện đó."

"Cái đéo gì?"

Đột nhiên Taehyung nhớ ra rằng bà của Jeongguk đã cảnh báo cậu rằng những gì cậu thấy trong giấc mơ của Jihan không hẳn là sự thật.

Hoseok cười khúc khích. Nhưng nó nghe giống một tiếng khóc hơn. "Jihan đã lên kế hoạch cho tất cả. Chị đã làm tất cả những điều đó với Sooyeon. Mày có biết không?"

Taehyung đang rất tức giận. Cậu bật dậy và nắm lấy cổ áo của Hoseok. "Nói cho tôi biết."

Cậu của Jeongguk nở một nụ cười yếu ớt, xấu xa. "Jihan... Chị ấy đã nói với tao tất cả ... những lời nói dối. Chị ấy nói sẽ không bao giờ bỏ rơi tao. Nhưng chị ấy lại định bỏ trốn với Sooyeon sau lưng tao. Jihan vốn dĩ đã biết Yong ngoại tình từ lâu. Jihan đã bắt Sooyeon bỏ cấm sói vào nước hoa của mình. Để nếu kế hoạch thất bại thì chị ấy có thể đổ lỗi cho ai đó đang cố gắng làm chị ấy phát điên. Jihan sẵn sàng hy sinh Sooyeon nếu có chuyện xấu... ” Hoseok ho khan.

Omega cứng họng. "Anh nói cái quái gì vậy?"

Hoseok nuốt khan. "Sooyeon quá yêu Jihan để từ chối chị ấy ... Vì vậy, bà ta đã nghe theo. Jihan giả vờ phát điên, chị ấy lấy súng và giả vờ bắn Yong, chị ấy nhảy xuống vách đá để giả vờ chết. Mục đích là để trốn khỏi cha tao…. Sau đó sẽ bỏ trốn cùng Sooyeon. "

"Không- Không, không có ý nghĩa gì." Taehyung lắc đầu nguầy nguậy. "Jihan còn sống không?"

Hoseok thích thú. "Chết ... Tại sao Jihan lại chọn nhảy khỏi vách đá chứ? Đó là... Bởi vì chị ấy biết rằng họ không thể tìm thấy xác một người phụ nữ đã chết trong đại dương bao la."

Taehyung muốn hỏi thêm, nhưng rồi Hoseok lại đẩy cậu ra. Hắn đã tự kết liễu mình với một con dao mổ đã bí mật giấu trong túi sau. Taehyung lao vào ngăn cản. Nhưng Hoseok nhanh chóng nắm lấy con dao mổ và cắt nó qua cổ họng của mình.

"KHÔNG!" Taehyung hét lên, chồm lên túm lấy Hoseok đang ho ra máu, có chất dịch màu đỏ phun ra từ cổ họng của hắn, Taehyung ôm đầu hắn xuống.

"HOSEOK ANH KHÔNG THỂ CHẾT ĐƯỢC!"

Hoseok mắt tối sầm lại. Hắn bật ra một tiếng cười chế giễu. "Đây không phải là điều mày muốn sao?"

"Im đi, Hoseok. Nếu anh không nói với tôi thì tôi sẽ gọi điện cho Jeongguk đến ngay và kể lại với anh ấy về những gì đã xảy ra hai mươi sáu năm trước!"

"Ha... Jihan... Sau khi chị ấy rơi xuống vách đá đó, có một tấm lưới đặt ở phía dưới ... Tấm lưới đó đã tóm lấy chị ấy... Tôi... Tôi đã chạy theo... Phát hiện ra rằng chị ấy đã giả chết... Tôi đã rất tức giận…. Cô ấy đã cố gắng chạy trốn khỏi và bỏ tôi lại. Khi tôi biết… tôi…. "

Quá khứ thoáng qua trong mắt Hoseok. Cơn thịnh nộ đã tràn ngập tâm hồn hắn. Tất cả những gì hắn thấy là chị mình bỏ chạy với hành lí được chuẩn bị sẵn. Khi Jihan đã để ý đến hắn, mặt cô tái mét. 'H-Hoseok ..'. Hắn không thể suy nghĩ gì khác; ma quỷ đã che mờ mắt hắn. Trước khi kịp nhận ra, Hoseok đã nhặt tảng đá bên cạnh và lao về phía cô. Hắn đập đầu Jihan, cho đến khi cô mất hết dấu hiệu của sự sống.

Vì vậy, Hoseok là người đã giết Jihan.

"Tao đã rất giận chị ta..." Đôi mắt của Hoseok trở nên trống rỗng. "Tao không ... có thời gian để di chuyển xác chết. Vì vậy, tao đã giấu nó. Jeon gia đã tìm thấy xác của chị ta. Bà của Jeongguk đã nhờ những người giúp việc chuyển thi thể vào trên gác mái biệt thự... Bởi vì nếu cha tao biết rằng Jihan đã chết… Ông ấy sẽ gây ra một cuộc chiến tranh... "

Taehyung choáng váng khi biết chuyện đó.

Hoseok cười yếu ớt, máu thấm qua kẽ răng. "Những người giúp việc... đã chứng kiến ​​tao và Jihan hôn nhau ... Bà của Jeongguk đã ra lệnh giết họ. Ngoại trừ mẹ của mày, Taehyung. Cô ta đã bỏ trốn kịp thời... Tao muốn trừng phạt tất cả họ ... Vì vậy tao đã nói với Sooyeon... Tao đã kể rằng Yong, Junghwa và mẹ của mày .. cũng như bà của Jeongguk là nguyên nhân dẫn đến cái chết của Jihan… "

Hoseok nắm lấy cẳng tay của Taehyung với những ngón tay run rẩy. "Sau cái chết của Jihan, cha của Jeongguk không thể vượt qua kỳ kiểm tra nếu không có bạn đời ... Vì Jihan vừa mới qua đời ... Ông ta đã yêu cầu Sooyeon kết hôn với hắn. Tao... đã gieo mầm báo thù vào đầu Sooyeon ... Để ả có thể ra ngoài và tìm Jeongguk về... Để ả có thể... biến Jeongguk trở thành một alpha ưu tú... Làm cho y thành... người đứng đầu alpha ... Cho... y tất cả mọi thứ... "

Omega tròn mắt nhìn hắn.

"Bà của Jeongguk không muốn che giấu sự thật. Nhưng không ai tin bà ấy cả ... Vì tao đã đầu độc đồ uống và khiến bà ấy bị ảo giác, tao đã khiến tất cả họ tin rằng ... Bà ấy bị mất trí …Rốt cuộc thì… Ai sẽ tin lời một bà già bị điên…? ”

Hoseok lại ho, máu bắn ra từ miệng và phun khắp áo của Taehyung. Omega chưa sẵn sàng để hắn chết, cậu vẫn còn rất nhiều câu hỏi.

"Hoseok. Anh đang nói với tôi rằng Sooyeon chưa bao giờ biết rằng anh là em trai của Jihan trong suốt ngần ấy năm sao? Bà ấy mới phát hiện ra gần đây? Đó là lý do tại sao bà ấy đâm cha của Jeongguk? Để ngăn ông ta biết về sự tồn tại của anh?"

"Đúng... Người phụ nữ đó... ngu ngốc như tao vậy. Tao và ả đều yêu Jihan bằng tất cả mọi giá .... Vậy mà Jihan chỉ ... Quan tâm đến bản thân mình ..." Ý thức của Hoseok dần mơ hồ.

Taehyung nghiến răng. "Tỉnh táo lại đi..."

Mắt bác sĩ bắt đầu cụp xuống.

"Dậy đi. Dậy đi. Dậy đi!"

"Taehyung ...." Tiếng thì thầm của Hoseok nhỏ dần trong không khí. Đồng tử của hắn không thể nhìn thấy được nữa.

"HOSEOK!"

Mọi thứ đều im lặng bên tai hắn.

Tầm nhìn của Hoseok ngày càng tối ...

Tối hơn ...

Tối hơn ...

Thời gian sắp hết. Nhưng Hoseok còn một điều muốn nói với Taehyung trước khi chết.

"Phía sau... phòng... Đứa bé ... Và ... Jeongguk... Làm ơn ..."

"Tôi chưa cho phép anh chết, Hoseok!" Taehyung sắp khóc vì thất vọng.

Hoseok quan sát cách omega hét vào mặt hắn trong im lặng.

Hắn lại chậm rãi chớp mắt.

Khuôn mặt của Taehyung đã biến thành một người rất quen thuộc với hắn.

Jihan...

"Hãy... tin tưởng... vào... Jeongguk..." Mắt Hoseok hoàn toàn nhắm lại. Hơi thở cuối cùng đã rời khỏi môi hắn.

Taehyung nghiến răng vào nhau. Cậu thô bạo thả cơ thể Hoseok xuống đất và hét lên thất vọng. Tiếng hét của omega thật chói tai, cậu đã hoàn toàn phát điên. Cậu bắt đầu đá vào người Hoseok, cậu có bao nhiêu uất ức dồn nén không biết giải tỏa cho ai, ở đâu. Cơ thể của Hoseok tập tễnh trở lại. Nụ cười ôn hòa trên khuôn mặt của hắn đã nói lên tất cả.

Hoseok đã thắng. Hắn đã thắng trò chơi trí óc thảm hại của họ.

"CHẾT TIỆT, HOSEOK! TÊN KHỐN NÀY!"

Taehyung đã thua cuộc.

Omega ôm chặt đầu.

Cậu phẫn uất với mọi thứ.

Cậu phẫn nộ với tất cả mọi người.

Cậu đã không nhận được công lý của mình.

Không.

Không có thứ gọi là công lý.

Hoseok đã chết mà không bị trừng phạt thích đáng.

Kyungsoo khó nhọc bỏ trốn. Cổ tay cậu như bị giật mạnh, cố gắng đẩy mình ra xa nhất có thể. "T-Taehyung, làm ơn ... Đừng lại gần tôi." Lời cầu xin của cậu vô ích.

Người kia đến gần hơn.

Kyungsoo bị túm lấy cổ áo và giơ lên ​​không trung. Taehyung nắm chặt cổ tay em họ. "Kyungsoo. Cậu có biết tôi ghét cậu nhiều như thế nào không?"

Kyungsoo cắn chặt môi, cứng họng hít một hơi, sợ rằng những gì mình nói ra sẽ khiến chính mình bị giết. Cậu đã nghe thấy bác sĩ lầm bầm về một đứa trẻ. Con của cậu chắc hẳn vẫn còn sống. Vì vậy, Kyungsoo phải sống sót.

"Ha. Cậu cũng giống như Seojoon vậy. Không biết gì cả."

Taehyung nhìn cây búa trên khay kim loại. Cậu cầm nó lên bằng bàn tay còn lại của mình và kiểm tra nó dưới ánh sáng yếu ớt của bóng đèn. "Cậu thấy kinh tởm lắm sao?"

Kyungsoo vội vàng lắc đầu.

"Dối trá. Tôi ghét những kẻ nói dối. Đó là điều mà mọi người xung quanh tôi đã và đang làm ... Ngay cả Jeongguk cũng nói dối tôi."

Kyungsoo có thể thấy rằng Taehyung đang không ổn định về mặt tinh thần. Cậu phải nói điều gì đó có thể chuyển hướng sự chú ý của anh họ mình. "Tôi-tôi đang nói sự thật."

"Tôi không phải người xấu, Kyungsoo. Tôi đã cố gắng trở thành một người tốt. Tôi cố gắng trở thành một người bạn đời tốt ..." Taehyung không nhìn chằm chằm vào Kyungsoo nữa. "Nhưng tôi đã nhận được gì? Không có gì cả."

Công lý của Taehyung ở đâu?

"Cậu hiểu không, Kyungsoo? Tôi chỉ muốn một điều thôi. Em chỉ cầu xin một điều từ Chúa," nước mắt chảy dài trên má Taehyung, "Chúa thậm chí còn không thể cho tôi điều đó."

Kyungsoo thận trọng nhìn thoáng qua chiếc búa đang nắm trong tay Taehyung. Các đốt ngón tay của cậu tái nhợt. Kyungsoo lại cố gắng chuyển hướng cuộc trò chuyện. "Taehyung ― anh có Jeongguk. Anh không yêu Jeongguk sao?"

Kyungsoo đã thành công phân tâm Taehyung, bằng chứng là nét mặt đã dịu lại của cậu.

"Tôi yêu Jeongguk. Tôi chỉ muốn anh ấy ở lại. Tôi chỉ muốn anh ấy là của tôi mà thôi ... "

Kyungsoo cảm thấy sự kìm kẹp quanh cổ họng mình dịu đi. Cậu nắm lấy cơ hội của mình để kéo xa hơn. "Đ-Đúng vậy, Taehyung. Anh yêu Jeongguk. Anh vẫn có thể thay đổi- Mọi thứ vẫn có thể thay đổi! Anh vẫn có thể có con với Jeongguk..."

"Có con ..." Taehyung ngẩng đầu lên, cậu đã luôn muốn điều đó.

"Ừ, Taehyung! Anh nên đi ngay. Đi tìm Jeongguk. Chắc chắn anh ấy đang đợi anh."

"Jeongguk ..." Taehyung lẩm bẩm một mình.

"Đúng vậy Taehyung. Đến chỗ anh ấy đi." Kyungsoo khuyến khích.

"Cậu nói đúng Kyungsoo. Tôi cần trở về với Jeongguk." Taehyung giơ búa lên.

"Đúng, Taehyung! Anh cần-"

RẦM.

Cơ thể Kyungsoo ngã xuống nền đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro