48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện Hoseok là cậu ruột của Jeongguk khiến Taehyung cảm thấy sợ hãi.

Không phải vì người đàn ông này cùng huyết thống với chồng mình. Mà là vì lý do đằng sau hành động của hắn. Sự thật cho kế hoạch đáng sợ của Hoseok là gì?

Làm thế nào mà mỗi lần Taehyung nghĩ rằng bản thân đã nắm bắt được tình hình thì sự thật lại tát vào mặt cậu một cái. Trong khi cậu đang làm sáng tỏ bí ẩn đằng sau cái chết của Kasper và Janna, vẫn còn rất nhiều câu hỏi chưa được giải đáp. Vì lý do đó, Taehyung sợ để Jeongguk biết. Cậu vô cùng sợ hãi ... Sự thật đang bao vây cậu. Taehyung nghĩ rằng một mình cậu có thể làm được tất cả. Nhưng cậu sợ, rất sợ. Omega lấy tay áo lau mắt.

Hoseok nở một nụ cười rạng rỡ và tắt máy chiếu. Màn hình cuộn lại và đèn được bật. "Tae bé bỏng đang sợ hãi à? Cậu không nên như vậy. Cậu có tư cách làm bạn đời của cháu tôi không nếu đến chuyện này cũng không xử lý được?"

"Không. Cái này không là gì cả." Taehyung càng xoa mặt mình mạnh hơn. "Tôi có rất nhiều câu muốn hỏi."

"Được rồi, hỏi đi." Hoseok khoanh tay.

"Câu hỏi đầu tiên của tôi là, ai đã tặng cuốn sách Perfume cho Jihan?"

Hoseok nghĩ rằng đó sẽ là một câu hỏi nào đó phức tạp, hắn cười đắc ý khi nhắc đến chị gái mình. "Một khách hàng đã bỏ lại nó. Chị tôi đã tìm thấy nó ở quán bar."

"Được rồi câu hỏi tiếp theo." Taehyung nói. "Làm thế nào mà anh trông còn trẻ như vậy?"

"Tôi đã sử dụng rất nhiều huyết thanh được sáng chế đặc biệt để giữ gìn làn da của mình ”.

“Được rồi… Câu hỏi tiếp theo.” Taehyung lo lắng trước câu hỏi tiếp theo của mình. "Anh... có biết gì về cái chết của Jihan không?"

Im lặng.

Vẻ mặt của Hoseok tối sầm lại. Đồng tử của hắn mở rộng và nụ cười của trải dài trên khuôn mặt. "Tất nhiên, tôi biết. Tôi là em trai của Jihan. Tôi biết tất cả mọi thứ. Cậu muốn biết chuyện gì đã xảy ra với chị ấy ư?"

Taehyung cảm thấy ớn lạnh sống lưng và hơi thở trở nên khó nhọc. "Không hẳn" Taehyung lắc đầu. "Tôi đã biết phần lớn câu chuyện. Tôi chỉ muốn biết hai điều. Đầu tiên là, chính xác thì chuyện gì đã xảy ra với những người giúp việc năm đó? Tại sao bà của Jeongguk lại ra lệnh giết họ?"

Cậu của Jeongguk quay đầu lại và bắt đầu lẩm bẩm điều gì đó không mạch lạc. Hắn nhìn chằm chằm lên trần nhà, giống như đang trò chuyện với ai đó. Trước đó, Taehyung không thể hiểu được, nhưng bây giờ có thể hiểu nôm na một vài cụm từ.

"Otosan." Hoseok lầm bầm.

"Onesan." là từ tiếp theo.

Taehyung chưa bao giờ học ngôn ngữ nước ngoài. Tuy nhiên, cậu có vẻ nhận ra, anh ta đang lầm bầm bằng tiếng Nhật, gọi cha và em gái.

"Ho... Seok?" Taehyung đã cố gắng.

Hoseok quay đầu thật nhanh và nhìn chằm chằm bằng ánh mắt chết chóc, khiến Taehyung giật mình. "À." Hắn trả lời. "Ừ, tại sao những người giúp việc lại chết nhỉ? Có vẻ như cậu đã hiểu nhầm câu chuyện thực sự. Cậu thấy đấy, bà của Jeongguk đã ra lệnh giết họ. Nhưng đó là bởi vì họ đã nhìn thấy thứ mà họ không nên thấy."

"Họ đã thấy gì?" - Taehyung hỏi.

"Họ có bao giờ kể cho cậu nghe câu chuyện về việc Jihan là một con điếm và chị ta đã theo đuổi rất nhiều người đàn ông không? Sau đó Jihan có một đứa con hoang? Tôi cá là họ đã kể như vậy."

Đúng. Taehyung nhớ mẹ Seojoon đã đề cập đến điều đó trước khi bà qua đời.

"Chuyện đó không có thật đâu Taehyung. Cái gọi là 'đứa trẻ' mà họ cho là con hoang của Jihan cũng chỉ là hiểu lầm. Tất cả là lỗi của Park gia và nhà Jeon gia. Cậu nói cậu hiểu cái chết của Jihan. Không, Jeon Taehyung. Cậu không hiểu gì cả. " Hoseok bước ra khỏi phòng của mình. Hắn đi ra từ cửa sau và vào lại căn phòng mà Taehyung đang ở. "Cậu cần phải hiểu câu chuyện ngay từ đầu. Xóa sạch những gì cậu đã biết đi." Hoseok dừng lại trước mặt omega. "Vậy thì cậu mới hiểu tại sao những người hầu gái đó lại chết."

"Được rồi, nói cho tôi nghe đi." Taehyung dứt khoát nói.

Hoseok thích sự quyết tâm của Taehyung. Vì vậy, hắn gật đầu. "Mẹ của chúng tôi đã cố giết con của mình vì bệnh trầm cảm khi bị đưa đến phố đèn đỏ. Vì vậy, Jihan đã làm những gì có thể để sống sót. Jihan cho mẹ chúng tôi uống thuốc ngủ, khi bà ta đã ngủ say, Jihan đã đốt căn phòng đó. Cả quán bar tan hoang. Chúng tôi bỏ chạy. Chúng tôi không biết cha đang ở đâu, chỉ biết rằng mình phải chạy thật xa, thật may mắn, chúng tôi đã tìm thấy cha mình trong cuộc diễu binh của quân đội, ông ngạc nhiên khi thấy con của mình, chúng tôi thở phào nhẹ nhõm, tin rằng cơn ác mộng này sẽ kết thúc. Nhưng không, nó chỉ mới bắt đầu."

Mồ hôi trên trán Taehyung chảy dài xuống thái dương. Hoseok tìm chiếc khăn tay của mình và lau nhẹ lên trán cậu. "Taehyung, tôi nghe nói Kim gia đã ngược đãi cậu, đúng không?"

Taehyung có nên trả lời câu đó không ...?

Hoseok không chờ đợi nữa, "Cha của chúng tôi cũng vậy. Thật ngạc nhiên đúng không? Người đàn ông mà chúng tôi nghĩ sẽ là vị cứu tinh của mình lại thực sự là một con quái vật." Chiếc khăn tay đã rút lại.

"Ông ta đánh đập tôi nhiều nhất. Cuối cùng, tôi bị ném ra ngoài. Jihan không thể chịu đựng được việc chứng kiến ​​điều đó xảy ra, vì vậy chị ấy đã đề xuất hiến thân mình để giúp ông ta có địa vị xã hội tốt hơn. Trong thời gian đó, tôi không được phép bước vào. Tôi ngủ bên ngoài, ăn rác. Jihan càng lo lắng hơn. Chúng tôi còn quá trẻ , chúng tôi phải làm gì đây? Cậu Kim, cậu có hiểu đúng không? Chúng tôi không có lựa chọn nào khác. Vì vậy, khi Jihan buộc phải gả cho Jeon Yong "

"Jeon gia giúp gì cho cha của hai người chứ?" Taehyung hỏi.

Hoseok chết lặng. "Cậu có hiểu quyền lực mà gia đình Jeongguk, Seojoon và Yoongi nắm giữ không? Đó không chỉ là sự giàu có của họ, mà là mối liên hệ của họ. Đặc biệt là Park gia. Ba gia tộc quyền lực nhất thành phố này. Min gia được biết đến với căn cứ quân sự. Họ có lượng xe tăng và vũ khí khổng lồ. Jeon gia có mọi thứ, nhân lực, chế độ nô lệ, cổ phần. Jeon gia là lại nắm giữ hết quyền kiểm soát đất đai ở thành phố này. Cha tôi muốn điều đó. Ông ta muốn biến nơi này thành lãnh thổ của Nhật Bản. Ông ta muốn đưa nội gián người Nhật vào. "

Hoseok cười ha hả. “Chị gái tôi không phải là một con điếm, Taehyung. Janna mới là một con điếm. Cô ta đã làm tan nát trái tim Jeongguk quý giá của tôi. Những gì mà chị và cháu trai của tôi đã phải chịu đựng, tôi sẽ trả lại cho họ những gì xứng đáng. "

"Anh bệnh hoạn thật đấy Hoseok ... "

"Ồ, vậy sao? Tôi lại cho rằng chúng ta như nhau đấy." Bác sĩ đẩy kính lên cao.

"Cha tôi đã hẹn Jihan đến gặp Jeon Yong. Hắn là con trai duy nhất của Jeon gia. Cha biết rằng người đứng đầu tiếp theo. Jihan là một phụ nữ xinh đẹp. Vì vậy, tự nhiên, Jeon Yong đã bị chị ấy thu hút. Với một số kế hoạch cẩn thận và một số mối quan hệ, hai người họ đã đến được với nhau và cha chúng tôi đã rất vui mừng. Nhưng tôi thì không. " Bác sĩ cười, nhưng nụ cười đó ẩn chứa sự chát chúa.

Taehyung không để ý rằng Hoseok cầm súng cho đến khi hắn đeo găng tay đen vào.

Hoseok đã ... khóc sao? Có một nỗi đau sâu sắc trong tiếng cười của hắn. Trong một khoảnh khắc, chỉ trong một khoảnh khắc, Taehyung đã thương hại người đàn ông trước mắt. Nhưng hắn là kẻ hung ác và nguy hiểm, cậu tự nhắc nhở. Taehyung phải giữ vững lập trường của mình.

Hoseok nhanh chóng phục hồi lau mặt một cách thô bạo. "Tôi chỉ có một người chị." hắn nghiến răng. "Tôi chỉ có một người chị ... Trên đời này ... Chỉ có chị ấy quan tâm đến tôi..."

Sự thật nằm trên miệng lưỡi của Hoseok.

Taehyung nuốt nước bọt. "Và ..?"

Bác sĩ lắc đầu. "Tất cả là lỗi của Jeon Yong. Tôi yêu chị tôi. Tôi yêu Jihan bằng tất cả những gì tôi có. Vì chúng tôi không có tình yêu thương của cha mẹ nên Jihan đã cho tôi tất cả. Chúng tôi yêu nhau."

Taehyung cảm giác không được tốt ... Tại sao Hoseok cứ lặp đi lặp lại từ ' yêu' đó ?

"Khi Jihan mang thai, Yong có nhân tình bên ngoài, là bà Park, nhưng tôi chắc rằng cậu đã biết chuyện đó rồi. Tôi muốn giết con khốn đó, nhưng tôi quyết định giữ cho ả sống sót sau ngày cưới của Jihan. Jihan đang chuẩn bị trong phòng thay đồ của chị ấy. Có cấm sói bên trong chiếc nhẫn sapphire, Jihan liên tục nói với tôi rằng chị ấy có thể nghe thấy giọng nói của ai đó. Tôi đã đề nghị Jihan chạy trốn cùng với Jeongguk. Chúng tôi có thể bắt đầu lại và bỏ hết tất cả những điều này. Nhưng Jihan không thể. Cha đã ở đó và ông ta có thể giết chúng tôi. Vì vậy, tôi đã hôn chị ấy. Tôi nói nếu tôi không thể ở bên nhau thì tôi cũng có thể giết cha chúng tôi. "

Cú sốc thứ nhất thổi bay ngực Taehyung, omega thở hổn hển. "A-anh và chị gái của mình!"

"Có gì mà sốc vậy Taehyung? Ai bảo tình yêu không thể có giữa hai chị em ruột? Tình yêu là tình yêu. Không phân biệt giới tính và huyết thống."

“Anh đã có một mối quan hệ loạn luân với chị gái của mình!” Taehyung hét lên.

“VẬY THÌ ĐÃ SAO?” Hoseok hét lại.

Hắn nhắm súng vào trán omega. "Nếu không phải những người hầu gái nhìn thấy chúng tôi thì không ai biết được! Tình yêu của chúng tôi không có gì sai cả!"

“Chết tiệt” Taehyung nắm cả hai tay. "Vì vậy, những người hầu gái đó nhìn thấy hai người hôn nhau và nghĩ rằng cả hai đang ngoại tình? Bởi vì họ không biết hai người là chị em ruột. Nhưng bà của Jeongguk thì lại biết rất rõ. Vì vậy, để bảo vệ danh tiếng của Jeon gia, bà đã ra lệnh giết những người giúp việc ở đó sao? "

"Chính xác." Hoseok cười toe toét.

“Vậy thì…Jihan chết như thế nào?”

"Khi những người giúp việc bắt gặp chúng tôi, bà của Jeongguk đã đến và nhìn thấy. Jihan rất hoảng sợ. Chị ấy nắm lấy tay bà của Jeongguk và cầu xin rằng đó là một sự hiểu lầm. Điều đó khiến trái tim tôi tan nát, nhưng tôi biết chị ấy đã làm điều đó vì chúng tôi. Nhưng bà của Jeongguk đã đẩy chị ấy ra và nói rằng đám cưới sẽ bị hủy. Tôi nói với Jihan rằng hãy đưa Jeongguk chạy đi, không còn gì ở đây cả. Nếu ở lại thì cha có thể sẽ giết chúng tôi. Tệ hơn nữa, Jeon gia sẽ hủy hoại chị ấy. Jihan đã không muốn. Chị ấy đến để xin một cơ hội khác và vì vậy xông vào phòng của Jeon Yong và bắt gặp hắn đang làm tình với tình nhân của mình. Jihan đã suy sụp đó và sau đó đi tìm Jeongguk. Nhưng Jeongguk đã bị bắt mất. Jihan tội nghiệp của tôi, chị ấy trở nên mất trí. Vì vậy, chị ấy đã chạy ra khỏi dinh thự, Yong có đuổi theo, tôi cũng vậy. Nhưng tất cả những gì tôi nghe được là tiếng súng vang lên. Jihsn bị bắn vào ngực và rơi xuống vách đá. Kết thúc..."

Câu chuyện cũng kết thúc.

Taehyung có hiểu gì hay không không quan trọng. Sự thật đã được tiết lộ, vậy thì đến lúc Taehyung phải chết.

"Chờ một chút!" Omega cố câu giờ. Cậu lùi về phía sau trong khi Hoseok vẫn đứng yên. "Tại sao anh không giết Sooyeon?"

"Cô ta vẫn còn lợi dụng được." Hoseok siết chặt ngón tay qua cò súng.

"Chờ đã, ai đã bắn Jihan ?!"

"Thời gian câu hỏi đã kết thúc, Taehyung. Tôi đã có ý định giết cậu từ lâu rồi."

Hoseok định nổ súng, nhưng Taehyung đã nhanh trí với lấy con dao bên cạnh và đâm vào cánh tay trái của hắn. Hoseok hét lên, Taehyung chạy ra cửa. Cậu có thể nghe thấy giọng nói của Hoseok gầm rú qua hành lang khi đang đuổi theo phía sau.

"ĐÁNG LẼ TAO NÊN GIẾT MÀY NGAY TỪ ĐẦU!"

Taehyung thở khò khè khi chạy thật nhanh xuống sảnh. Nơi đây là một bệnh viện bỏ hoang. Có nhiều phòng bệnh với một số thiết bị y tế cũ. Cậu thậm chí còn không nghĩ đến lần nữa. Taehyung tìm thấy một con dao mổ rỉ sét và trốn ngay sau một chiếc bàn kim loại. Cậu che miệng khi bước chân đến gần hơn, gần như có thể nghe thấy tiếng Hoseok thở hổn hển khi đạp đổ từng căn phòng.

Từng phòng một.

Hoseok đang đến rất gần.

Taehyung bối rối khi cánh cửa bên cạnh bị đập sập.

"Mày muốn biết tại sao tao lại giết hết những người tình của Jeongguk sao? Lý do rất đơn giản, Taehyung." Hoseok quét khắp căn phòng và không tìm thấy ai, hắn đã chuyển đến nơi mà Taehyung đang ở trong. "Jeongguk là niềm hy vọng của tao và Jihan. Tuy trong người y chảy dòng máu bẩn thỉu của Jeon gia, nhưng y là một người ưu tú. Jeongguk là dũng khí mà tao và Jinan đã không thể có được. Jihan muốn Jeongguk để trở nên mạnh mẽ, để tất cả những người đã làm điều sai trái với bọn tao đều phải trả giá. "

Ghế bị đá đổ. Hoseok tin chắc rằng Taehyung đang ở đây. Hắn có thể ngửi thấy mùi hương của cậu.

"Nhưng sau đó Jeongguk đã yêu hai kẻ khốn khiếp. Một là Kasper, một tên nhát gan. Mày có tin được rằng Jeongguk nói với tao rằng y muốn từ bỏ tất cả những gì Jeon gia cho nó vì Kasper không? Vậy nên tao đành giết hắn, Jeongguk đã đau lòng một thời gian, nhưng y đã vượt qua. Về phần Janna, ả xứng đáng bị đối xử như vậy. Con khốn đó đã lừa dối cháu trai quý giá của tao. "

Taehyung ở đó, nấp sau chiếc bàn như một con thỏ mắc bẫy của thợ săn. Hosoek cẩn thận thực hiện cách tiếp cận của mình.

"Và mày biết tại sao tao muốn giết mày không, Taehyung? Bởi vì mọi thứ mày có đều phải đánh đổi bằng mạng sống Jeongguk quý giá của tao. Gia đình mày là một trong những nguyên nhân khiến bọn tao khốn khổ. Mày đã khiến Jeongguk trở nên yếu đuối. Mày, trò hề nhỏ của mày trong đám cưới chỉ là để trả cho những gì mày đã nợ Jeongguk! " Hoseok lao vào Taehyung và nắm lấy cổ họng của omega.

Taehyung thở hổn hển trên mặt đất và đâm con dao mổ vào cẳng tay của Hoseok. Nhưng lưỡi kiếm đã quá cũ, nó đã rơi vỡ ra.

"TẤT CẢ LÀ TẠI MÀY!" Hoseok lắc cổ cậu.

Đầu của Taehyung đập xuống đất và cậu đang mất dần dưỡng khí.

"NẾU KHÔNG VÌ SỰ XUẤT HIỆN CỦA MÀY, JEONGGUK ĐÃ KHÔNG PHẢI KHỐN KHỔ NHƯ THẾ!"

Taehyung biết rằng đó là một phần lỗi của mình.

Jeongguk của cậu.

Người tình kiêu hãnh của cậu.

Bên dưới vẻ ngoài hào nhoáng đó là một cậu bé bị dày vò với chi chít những tổn thương. Những gì Taehyung có, đều là của Jeongguk.

Taehyung cố gắng di chuyển bàn tay của mình và thò tay vào túi sau. Đó là một tư thế khó khăn và cậu đang dần mất đi ý thức. Thanh kiếm của cậu. Taehyung không quên những gì Jeongguk đã thông báo cho mình.

"Chết đi Taehyung! Tao ghét cả gia đình mày! Đồ con điếm chết tiệt! Lẽ ra mày không nên kết hôn với cháu tao!"

Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt Taehyung khi đôi mắt vô hồn và miệng cậu quá khô khan vì thở hổn hển. Đối mặt với sự sống còn, Taehyung tập trung toàn bộ sức lực và thu lại thanh kiếm của mình. Cậu bật nút mà Seokjin đã sạc pin đầy đủ trước đưa cho cậu. Thanh kiếm đấu kiếm được phóng điện tới mức tối đa và khiến Hoseok bị giật trong ngực. Hiệu quả là ngay lập tức. Hoseok lên cơn co giật dữ dội và tự động buông cổ họng Taehyung ra trước khi ngã xuống đất. Taehyung nghẹn ngào thở dốc, cậu khuỵu gối và di chuyển ra xa khỏi Hoseok. Cậu biết rằng hắn vẫn chưa chết, cú điện giật chỉ khiến hắn ta bất tỉnh trong một thời gian.

Một lúc sau, Taehyung kéo xác Hoseok trở lại chính căn phòng đó. Omega liền tìm một sợi dây thừng để trói hắn lại trên ghế. Cậu tìm thấy một cuộn băng gạc trên khay kim loại và quấn quanh tay với vết dao đâm. Sau đó cậu tiến đến chỗ Kyungsoo, cúi xuống và nắm lấy chân của chiếc ghế kim loại, kéo người em họ đang bất tỉnh của mình vào tư thế ngồi. Sau khi xong việc, Taehyung tát cho Kyungsoo tỉnh lại.

Đôi mắt của Kyungsoo mở trừng trừng, cậu nhìn chằm chằm vào Taehyung.

"Tỉnh rồi sao, Soo?" Taehyung khàn khàn giọng nói, vết máu đã khô trên mặt cậu, trông như thể cậu đã trải qua địa ngục và trở lại một cách chiến thắng.

"Hắn đâu rồi?" Kyungsoo lắp bắp.

"Hoseok đang bất tỉnh. Anh ta sẽ chết sớm thôi. Nhưng tất nhiên, tôi cần cậu sống sót."

"Con của tôi."

"Nó còn ở đây không?"

"Tôi không biết!"

"Đó có phải là cách anh ta dụ cậu đến đây không? "

Nước mắt của Kyungsoo trào ra." Tôi đang ở nhà ... Rồi bỗng nhiên trời tối sầm lại. Khi tôi tỉnh dậy, tôi đã ở đây. "

"Tôi biết rồi." Taehyung không có hứng thú gì cả.

Taehyung cúi người về phía trước, Kyungsoo nghĩ rằng cậu định cởi trói cho mình. Nhưng Taehyung chỉ đang kiểm tra các sợi dây để đảm bảo rằng chúng vẫn còn chặt chẽ.

"Taehyung ... Anh đang làm gì vậy?"

Taehyung phớt lờ Kyungsoo. Kyungsoo thậm chí còn nghe thấy cậu ngâm nga với giọng điệu thích thú.

"Có biết tại sao tôi lại giữ cậu sống không vậy Kyungsoo?" Họ nhìn chằm chằm vào mắt nhau. Đôi mắt của Kyungsoo như thủy tinh và ướt át, trong khi Taehyung lại tối sầm và lạnh lẽo.

"T-Tại sao ...?" Kyungsoo chưa bao giờ thấy Taehyung như thế này trước đây.

Cằm của Kyungsoo bị cậu nắm lấy. Cái nắm rất chặt và nó làm cho quai hàm của Kyungsoo bị đau.

"Cậu sẽ trở thành vật tế của tôi. Tôi sẽ bắt cậu giết Jung Hoseok."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro