47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Taehyung và Yoongi cùng bà chủ Kang vào một căn phòng bên cạnh nơi đấu giá diễn ra. "Tôi không bán trực tiếp loại nước hoa đó, thường thì tôi chỉ thêm nó vào một chút các loại nước hoa thông thường khác để kích thích pheromone." Bà vừa nói vừa mở khóa một căn phòng, một mùi hăng hắc xộc thẳng vào khứu giác omega như chỗ này vừa xảy ra một trận hoan ái vậy.

"Bà chủ Kang, tôi có một câu hỏi. Tôi có một người bạn cũng đã từng tới đây. Cô ấy thích dùng nước hoa và làm cho các alpha bị thu hút. Bà còn nhớ cô ấy không? Cô gái đó tên là Jihan."

"Jihan? Tôi không có ấn tượng với cái tên đó lắm." Người phụ nữ vuốt vào cằm khi suy nghĩ.

Taehyung chết lặng, mình có nhầm không? "Cô gái có má lúm đồng tiền và mái tóc đen dài, cô ấy rất xinh đẹp, người khá cao. Cô ấy hay mặc đồ trắng nữa."

Bà chủ Kang mở to mắt. "À vâng. Tôi đã từng có một cô gái như vậy. Nhưng người phụ nữ đó rất độc ác, cô ta là người khiến cửa hàng của tôi bị thiêu rụi."

Taehyung cuối cùng đã đến được câu trả lời mình mong muốn. "Tại sao vậy? Có phiền không nếu tôi hỏi?"

"Tại sao cậu lại muốn biết nhiều như vậy?" Bà Kang nhíu mày.

Taehyung biết rằng mình không thể cầm cự được lâu. Vì vậy, cuối cùng, cậu đã lấy ra tấm séc của mình và viết một khoản tiền lớn lên đó. Cậu xé trang giấy và nở một nụ cười lịch thiệp. "Chỉ là tôi hơi tò mò."

Đôi mắt bà Kang lấp lánh, khóe môi cong lên thành hình vòm và giữ lấy tờ séc giữa hai móng tay sơn màu đỏ của mình và kiểm tra số tiền. "Tôi thấy rằng hai quý ông không đến đây chỉ để mua vui. Tôi có thể kể cho các vị nghe về cô ta. Nhưng tôi không có nhiều hình ảnh về cô ta lắm. Mọi thứ đã bị thiêu rụi trong trận hỏa hoạn đó." "

"Như vậy là được rồi." Taehyung gật đầu. "Tôi chỉ muốn kiểm tra xem đó có phải là cùng một cô gái hay không. Cô ấy tên gì và chuyện gì đã xảy ra?"

Bà chủ nhìn quanh và vén bức màn phía sau một căn phòng. "Vào đi tôi sẽ chỉ cho cậu." Vì vậy, hai người họ đã làm theo. Cánh cửa đã được đóng lại và cách âm hoàn toàn. Có tất cả các loại đồ chơi tình dục được trưng bày trong đây. Mặc dù thứ đập vào giác quan của họ nhiều nhất là mùi hương nào đó ngọt ngào đến rợn người. Nó có mùi tương tự như mùi nước hoa của Taehyung, nhưng điểm khác biệt là mùi trong phòng có một chút xạ hương. Bà Kang quỳ gối, lôi chiếc hộp từ dưới tủ ra và thổi bụi, mở ra và một bộ đầy đủ các chai nước hoa được trưng bày; tất cả đều trống rỗng. Một số thậm chí trông hơi cháy.

Taehyung nhặt chúng lên và kiểm tra từng cái một.

"Tên cô ấy là Bae Hanyoung." bà chủ giải thích. "Hanyoung là người đẹp nhất tôi từng có ở đây. Cô ta là mẹ của cô gái mà cậu cần tìm. Ngày nọ khi ngọn lửa đó ập đến, cô ta là người duy nhất bị mắc kẹt trong phòng. Vì vậy, cô ta đã chết. " Điếu thuốc kẹt giữa môi người phụ nữ lớn tuổi khi một luồng khói xám thoát ra từ miệng bà. "Đứa con gái đó đã sớm biến mất. Chỉ có một xác chết được tìm thấy bên trong. Vì vậy, không khó để kết luận con cô ta đã giết mẹ mình và phóng hỏa quán bar của tôi."

Có nhiều thứ hơn trong câu chuyện. Bà chủ lục tung chiếc vali và tìm thấy một bức ảnh nhàu nát bị cháy một nửa của một người đàn ông trong bộ quân phục. Có một người phụ nữ đứng cạnh ông ta. Gương mặt thanh tú, đôi mắt tròn, chiếc mũi cao và nụ cười ngọt ngào. Đó phải là Bae Hanyoung. Cô ấy mặc một chiếc váy trắng, rất giống với chiếc váy mà Jihan từng mặc. Một phụ nữ Hàn Quốc xinh đẹp nhất mà Taehyung từng thấy.

"Rất đẹp, phải không? Đàn ông đều chết mê chết mệt dưới ánh mắt của cô ta, nó khiến cô ấy trông thật mong manh và ngây thơ." Bà Kang hít một làn khói dài nữa, rồi nhả ra khi nói. "Người đứng cạnh là anh trai của cô ra. Tôi nghe nói họ là người yêu của nhau; người anh trai đã bán cô ta tới đây. Không rõ họ có cùng huyết thống hay không. Con gái của Hanyoung có thể là từ huyết thống loạn luân với người đàn ông đó." "

"Thật không? Người anh trai đó bao giờ trở lại?" - Taehyung hỏi.

"Thỉnh thoảng." Bà chế giễu và phì phèo điếu thuốc trong gạt tàn. "Hanyoung rất xinh đẹp, nhưng cô ta có một chút vấn đề về tâm thần. Không có gì lạ khi con gái cô ta có lẽ vì không chịu đựng được mẹ nó nên đã trốn thoát."

"À. Được rồi. Vậy thì một điều cuối cùng." Taehyung tìm thấy bức ảnh trong túi áo khoác của mình. Cậu đưa ra tấm ảnh của Jihan.

Người phụ nữ lớn tuổi nhìn nó chằm chằm. Đầu bà ấy ngẩng cao, những lọn tóc vàng sượt qua cổ áo. Bà chăm chú nhìn vào bức ảnh, trong một khoảnh khắc, Taehyung nghĩ rằng bà chủ đã nhận ra Jihan.

"Tôi chưa từng gặp qua."

Jeon Taehyung tgất vọng, cậu bắt đầu chạm vào lớp bề mặt của tấm hình bạc màu. "Bà có thêm thông tin gì về anh trai của Hanyoung không? Tại sao hắn lại bán em gái mình?"

"Tôi nghe nói hắn là sĩ quan của một số quân đội. Hắn đã làm việc cho người Nhật, một kẻ phản bội."

Yoongi rời khỏi phòng, cậu đi về phía cửa và nheo mắt lại. Cậu có cảm giác như vừa nhìn thấy một mái tóc đen lướt qua cửa.

Taehyung không để ý và tiếp tục cuộc thẩm vấn của mình. "Vậy, bà đang nói rằng Hanyoung bị bán vào đây vì anh trai cô ta muốn lợi dụng cô ta để mua vui cho đám người Nhật?" Ý nghĩ đó hoàn toàn kinh tởm.

"A, đúng rồi." Người phụ nữ đập lòng bàn tay lên trán như nhớ ra gì đó. "Tôi xin lỗi. Họ không có quan hệ huyết thống, hắn là người Nhật. Tôi nhớ cô ta đã nói như vậy một lần. Tôi gần như quên mất."

"Vậy sao?." Taehyung cuối cùng đã có mọi thứ anh ấy cần biết. "Được rồi, cảm ơn. Chỉ vậy thôi."

"Yoongi." Taehyung gọi người sau.

Alpha quay đầu lại và chớp mắt.

"Chúng ta đã xong rồi. Đi thôi." Omega tiến ra cửa. Cánh cửa mở ra và tấm màn được kéo lại. Yoongi đã ở ngay bên Taehyung. Omega bước đi khá nhanh và Yoongi có chút lạc lõng trước sự vội vàng đó. Chiếc vali đựng bằng chứng mới mà bà chủ Kang đưa cho cậu được giữ chặt bên hông.
Taehyung muốn quay về nhà nhanh chóng.

'Taehyung.' Giọng nói đó lại vang lên bên tai cậu.

Omega lắc đầu. Tại sao cậu lại cảm thấy lạnh sống lưng như vậy?

'Tae.'

Giọng nói vang lên một lần nữa. Taehyung vẫn không biết đó là ai.

'Taehyung—'

'Đừng điều tra nữa— '

"Cái gì cơ...?" Taehyung bối rối.

'Ném cái vali đó đi Taehyung—'

Taehyung mở to mắt trong sự kinh hoàng khi cậu nhớ ra đó là giọng của ai. Âm thanh đó trở nên lớn hơn, rít vào tai như xé toạc màng nhĩ cậu.

'TAEHYUNG MAU CHẠY ĐI!'

Tiếng tít tít chợt vang lên.

Taehyung nhanh chóng ném chiếc vali và kéo tay Yoongi. "CHẠY ĐI YOONGI, XIN LỖI EM."

“Cái gì—” Yoongi lắp bắp không nói nên lời khi bị omega kéo mạnh và họ chạy xa vài bước khỏi chiếc vali đang tích tắc ồn ào và rõ ràng hơn.

Mọi thứ đều mù mịt. Chân của Taehyung lê lên—

Đồng hồ đếm từ một đến không—

Và rồi chiếc vali phát nổ.

Lực nổ quá mạnh, hai người bị thổi bay ra ngoài, đầu của Taehyung bị đập vào tường và cậu bất tỉnh ngay lập tức. Yoongi bị thổi bay qua đường. Hai bên thái dương rỉ máu và cậu hầu như không còn tỉnh táo.

'Chuyện quái gì thế này...?' Đôi mắt của Yoongi cố gắng mở ra, quá chóng mặt, mọi thứ đều quay cuồng. Cậu không thể nghe thấy gì.

Alpha nằm gục trong một giây. Sau đó nhanh chóng tỉnh dậy . Cậu có thể nhìn thấy một bóng đen mờ đục. Đó có phải là Taehyung không? Người đó chỉ còn cách cậu một mét. Yoongi cố gắng hết sức để chống tay xuống đất, để có thể nâng người lên, nhưng vô ích, cậu ngã xuống một cách yếu ớt.

Ngay sau đó, một chiếc giày bóng loáng đến tầm mắt của Yoongi. Cậu nghe thấy tiếng gót giày cạ vào đất và Yoongi cố gắng mở mắt ra để xem đó là ai — Người mặc đồ đen. Cậu có thể thấy đó là một người đàn ông.

Người lạ ngồi thụp xuống. Yoongi đã chậm nửa nhịp để nhận ra rằng Taehyung bị vác lên vai người đàn ông đó và bị mang đi. Yoongi hét lên để cơ thể di chuyển, chiến đấu với kẻ lạ mặt vì đã bắt mất omega.

Người lạ đó dừng lại để nhìn lại Yoongi; hắn cười toe toét một cách đáng sợ, cứ như thể hắn biết rõ về alpha vậy.

Khi chiếc giày càng ngày càng di chuyển ra xa. Yoongi mất hết ý thức và chìm vào bóng tối hoàn toàn.

***

"Yoongi .. Có phải Yoongi đi cùng Taehyung không?" Giọng Jeongguk có vẻ không chắc chắn. Anh vội vàng thay đồ, không quan tâm xem nút áo đã được cài đúng cách hay chưa.

Những người bạn của Jeongguk vẫn im lặng.

Namjoon trả lời anh trước. "Ừ. Nhưng chuyện gì đang xảy ra vậy? Em phải nói rõ ra nếu không làm sao bọn anh hiểu em được."

Jeongguk nắm lấy cẳng tay Namjoon, tay nắm chặt, hơi thở của anh không đều; nó giống như anh vừa hoàn thành một cuộc chạy marathon. "Yy đang gặp nguy hiểm. Em ấy có nói rằng sẽ đi đâu không?"

Câu hỏi khiến tất cả họ mất cảnh giác.

Seokjin choàng tay qua đầu "Chết tiệt. Anh thực sự không biết. Họ không nói."

Mọi người nhận ra rằng một điều gì đó tồi tệ có thể đã xảy ra với cả hai người họ. Jeongguk muốn phát điên lên. Anh buông Namjoon ra và tiến về phía Seokjin, nắm lấy cổ tay anh cả, "Seokjin hyung, làm ơn cho em mượn súng của anh, đưa toàn bộ số đạn mà anh có cho em nữa."

"Được rồi. Anh hiểu rồi. Chờ chút." Seokjin chạy nhanh về phòng để tìm vũ khí của mình.

Chẳng bao lâu, tất cả đều đã ra ngoài. Họ không có kế hoạch, họ không biết bắt đầu từ đâu.

"Chết tiệt. Lẽ ra anh nên đi với hai đứa nó." Seokjin kích động chửi rủa khi họ đang tiến vào rừng.

Trăng tròn đã nhô lên trên bầu trời, Jeongguk nổi cơn thịnh nộ với ý nghĩ rằng ai đó có thể làm tổn thương Taehyung ngay lúc này... Anh không quan tâm đến việc mình vừa mới tỉnh lại và vết thương vẫn còn đang đau nhói. Anh cần tìm người bạn đời của mình, anh không thể để mất Taehyung lần nữa. Jeongguk đã nghĩ về những nơi mà Taehyung rất có thể sẽ đi.

Chỗ các trưởng lão?

Park gia?

Dinh thự của Jeon gia?

Không. Không có.

Vậy Taehyung sẽ đi đâu?

***

'Taehyung.'

Giọng nói trầm ấy...

Taehyung cuối cùng cũng nhận ra đó là ai.

'Taehyung làm ơn trả lời anh!'

Giọng nói trong đầu đang gọi cậu. Nhưng Taehyung không có sức lực để đáp trả lại. Đầu cậu quay cuồng và trống rỗng ...

'Taehyung làm ơn, anh cầu xin em. Hãy nói với anh rằng em không sao cả'

Toàn thân cậu đau nhức. Từng bắp thịt và từng bộ phận trên người cậu đều nặng nề. Omega cảm thấy có thứ gì đó sắc bén chích vào da thịt mình. Nó nhức nhối; như một mũi kim đâm xuyên qua da thịt cậu. Taehyung không thể nghĩ thêm được nữa. Có một bàn tay trái nắm chặt, Taehyung nghĩ rằng có lẽ mình sắp chết. Đó có lẽ là kết thúc của cậu. Tâm trí Taehyung rơi vào một không gian sâu hơn. 'Jeongguk...'

Taehyung thì thầm đáp lại trong đầu, cánh tay mềm nhũn buông xuống bên cạnh.

***

Jeongguk tròn mắt. Anh dừng lại giữa đường, làm cho Seokjin đang ở phía sau bối rối. "Guk? Sao vậy?"

Jeongguk đưa tay bới tóc. "Chết tiệt. Em ấy đang gặp nguy hiểm. Giấc mơ đó không phải là giả. Khốn kiếp. Mọi người dừng lại đi"

Tất cả đều quay đầu về phía Jeongguk.

"Lên kế hoạch thôi, bây giờ hãy tách nhau ra." Jeongguk thông báo.

"Namjoon hyung, Jimin. Hai người kiểm tra xem hôm nay Hoseok có đến bệnh viện không."

"Guk. Em nghĩ người đó là Hoseok sao?" Namjoon nhướng mày.

"Em không biết. Nhưng anh ta rất đáng nghi. Ngoài ra, hãy kiểm tra xem Park Seojoon có còn sống trong phòng giam hay không. Em không thể để hắn ta chết được. Em không chắc liệu các trưởng lão có liên quan đến việc này không. Nhưng đề phòng, hãy cũng kiểm tra tất cả. " Jeongguk hướng dẫn.

"Hiểu rồi." Namjoon và Jimin gật đầu.

"Seokjin hyung, hãy đi cùng em. Em cần anh."

"A yeah... Anh biết mà, tất nhiên rồi." Seokjin hiểu ngay cả khi Jeongguk không nói ra. Jeongguk đang bị thương, anh không thể phòng thủ và tấn công được.

Mọi người phân tán để đi làm nhiệm vụ. Jeongguk và Seokjin đi vào khu phố đèn đỏ. Jeongguk có vẻ như biết họ đang đến đâu. Cuối cùng cả hai cũng đã đến được lối vào chính của quán bar. Bảng chỉ dẫn ở phía trước hiển thị 'Đã đóng cửa.' Giấc mơ của Jeongguk, anh cũng nhìn thấy những tia sáng đỏ nhấp nháy đó qua đôi mắt của Taehyung khi bản thân đang trong trạng thái hôn mê.

Seokjin thở khò khè vì mệt. "Guk. Tại sao chúng ta lại tới đây?"

"Em chắc chắn Taehyung đã đến đây. Em không thể nhớ chi tiết, nhưng em nhớ tấm biển kia. Taehyung và Yoongi chắc chắn đã tới quán bar này." Jeongguk giải thích.

"Sao? Em đã nhìn thấy ai và cái gì cơ?" Đó là một ngày rất dài và Seokjin cảm thấy mệt mỏi với quá trình này.

"Em không biết. Nhưng em đã mơ thấy Taehyung , em ấy đang cầm một thứ gì đó và sau đó nó nổ tung."

"Cái gì? Đây có phải hiện tượng linh hồn thoát ra khỏi cơ thể để đi theo người khác không? Nghe có vẻ siêu nhiên nhỉ" Seokjin lắc đầu không tin và bật cười.

"Tùy anh nghĩ gì, trước tiên chúng ta hãy vào trước đã."

Jeongguk bước lên ba bước và gõ vào cánh cửa gỗ. Seokjin đi theo ngay sau đó. Không có phản hồi. Seokjin khó nhọc thở dài, anh nắm lấy vai của Jeongguk và di chuyển cậu em về phía sau. Seokjin lùi lại một bước trước đó rồi đạp mạnh gót chân vào khung cửa và nó đổ sập xuống, có một vài omega đứng đó. Họ la hét khi những kẻ đột nhập bước vào.

Bà chủ xông ra khỏi văn phòng, bà mặc áo ngủ, đứng phía trước và giữ thẳng tay để ngăn hai người đàn ông tiến vào sâu hơn. "Ý của ngài Jeon là gì đây?" Bà tra hỏi.

Seokjin và Jeongguk dừng lại. Alpha nhìn chằm chằm người phụ nữ lớn tuổi. Anh không muốn kéo dài thời gian nên đi thẳng vào vấn đề. “Hôm nay có một omega và một alpha trẻ tuổi đã đến đây phải không? Bà đưa cho em ấy một chiếc vali và sau đó cả hai đã rời đi"

"Tại sao ngài cần phải biết chuyện đó?" Bà chủ Kang hỏi. Bà không đánh quan tâm việc cửa quán của mình bị đạp đổ. Hai vệ sĩ xuất hiện sau lưng bà, có vẻ như chuẩn bị đưa những kẻ đột nhập ra ngoài.

Jeongguk nói dối. "Tôi cần chiếc vali đó. Nó thuộc về một người mà tôi quen biết."

Bà chủ lắc đầu và cười "Ngài đang nói cái gì vậy? Không có vali nào ở đây cả."

"Không. Tôi biết có một cái. Cái mà Taehyung đã mang đi là giả, phải không?"

"Không có là không có." Người phụ nữ ngoan cố.

Jeongguk hít một hơi thật sâu. Anh biết quy tắc là gì. "Ra giá đi." Anh ra lệnh.

"Bốn mươi tỷ won." Bà chủ Kang nói. Đôi môi đỏ mọng căng ra một cách rộng rãi.

Jeongguk nhớ rằng Taehyung đã dặn anh đừng phung phí tiền bạc như anh đã từng làm trước đây. Dĩ nhiên là anh đồng ý với lời đề nghị của omega của anh. Tuy nhiên, vào thời điểm này, Jeongguk đành phải thất hứa. "Được."

Người phụ nữ bắt đầu nói. "Đúng là có hai người rất đẹp trai đã đến đây." Người phụ nữ quay lưng lại và tiến vào văn phòng của mình. Hai người bảo vệ đứng bên ngoài. Jeongguk đi theo bà chủ vào và Seokjin đợi ở cửa.

Bà Kang ngồi xuống chiếc ghế văn phòng và bắt chéo chân vào nhau. "Tôi sẽ nói với ngài, ngài Jeon. Chàng trai đó đến gặp Nana, người phụ nữ mà ngài đã đưa đến đây. Chàng trai đó cũng hỏi về nước hoa nữa. "

Bà kéo ngăn kéo lại và tìm thấy tấm séc mà Taehyung đã đưa cho mình. Bà giữ nó giữa hai móng tay dài, đánh bóng màu đỏ. "Ngài không cần phải giấu giếm tôi, thưa ngài Jeon. Ngài biết rằng tôi là một nữ doanh nhân, tôi chỉ nói khi có tiền. Chàng trai đó là bạn đời của ngài, tôi nói có sai không?" Bà lật tờ séc và ngón tay của bà chỉ theo dấu ấn của Jeon gia. "Tôi đoán như vậy. Đó là lý do tại sao tôi đã nói với cậu ấy nhiều hơn những gì tôi được trả"

"Em ấy đang ở đâu?" Jeongguk hỏi với một giọng ra lệnh. Alpha không có thời gian để dây dưa với người này.

Người phụ nữ dựa đầu vào ghế văn phòng, "Tôi không biết cậu ta ở đâu cả. Nhưng trước khi omega đó đến, một người đàn ông khác đã tới trước. Anh ta đưa cho tôi một số tiền lớn và còn hỏi chiếc vali ở đâu. Tôi đã cho anh ta xem."

"Hắn trông như thế nào?"

”Tôi không thể biết anh ta là alpha hay beta. Anh ta có một mùi hương rất lạ. Tôi cũng không thể nhìn thấy khuôn mặt. Anh ta đã che đậy bản thân rất tốt. "

"Bà còn nói gì với người bạn đời của tôi nữa không?"

"Tôi nói với cậu ấy về Bae Hanyoung. Tôi nói rằng có một vụ cháy. Cậu ấy còn hỏi về cô gái tên là Jihan và tôi nói cô ấy là con gái của Hanyoung. Tôi còn nói anh trai của Hanyoung là một vị tướng người Nhật và đó là lý do tại sao Hanyoung từng là gà của tôi ở đây. "

"Người Nhật?" Linh cảm xấu của Jeongguk đã trở thành hiện thực. “Hãy kể cho tôi mọi thứ."

Trong khoảng một giờ sau, bà Kang nhàn nhã đi quanh văn phòng kể lại từng chi tiết mà bà nói với Taehyung. Kể cả chi tiết về người lạ đã đến trước đó. Khi câu chuyện đã kết thúc, bà ta chìa tay ra để nhận tiền thanh toán. Jeongguk cho tay vào túi và lấy sổ séc của mình. Anh viết số tiền và ký tên xác nhận trước khi xé nó ra và đưa cho bà chủ Kang.

"Ôi cảm ơn ngài Jeon, ngài không hổ danh là một người rộng lượng. Bây giờ là về Nana. Cô ta gần đây đã tiếp khách hơi nhiều. Tôi đang hết thuốc rồi, vậy ngài vui lòng xem xét nó như thế nào?"

Bà Kang đang đòi thêm tiền, mặc dù Jeongguk đã cho bà ta quá đủ.

"Được rồi. Bao nhiêu?" Jeongguk giơ bút lên.

Người phụ nữ tóc vàng nở ra một nụ cười chiến thắng khi mở miệng nói, "thêm bốn—" Sau đó hàm của bà ta bị một khẩu súng thép cứng bắn vào. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Miệng bà Kang bê bết máu và răng bên của bị gãy; tầm nhìn của cô bà toàn mờ đục.

Jeongguk bịt miệng bà ta lại để kìm nén bất kỳ âm thanh nào. Tay phải anh khóa sau gáy người phụ nữ và anh thì thầm vào đôi tai đang run rẩy. "Bà không thấy rằng mình đang đòi hỏi quá nhiều so với những gì bà nên có sao."

Đôi mắt bà Kang mở to vì sợ hãi. Bà vùng vẫy và vặn vẹo dữ dội trong vòng tay của alpha. Bà cố gắng hét lên, nhưng lời cầu xin ấy đã bị nhấn chìm bởi bàn tay to lớn trên miệng.

Tay của Jeongguk siết chặt và có thể nghe thấy tiếng rắc của khớp xương. Jeongguk giật đầu bà chủ Kang  một cách mạnh bạo đến mức làm gãy cổ bà ta.

Cơ thể người phụ nữ rơi xuống sàn với một tiếng động mạnh. Anh thả tay ra và kéo cái xác trở lại ghế văn phòng để có vẻ như bà ta vẫn chưa chết. Nó có thể giúp anh có một khoảng thời gian để rời đi. Jeongguk tìm thấy hai tấm séc; một cái mà Taehyung đã ký và một cái khác mà anh vừa đưa. Ánh nến chập chờn, alpha đưa hai đầu tấm séc vào ngọn lửa ấy, tới khi tờ giấy đã chuyển sang màu đen.

Cánh cửa hé mở, Seokjin quay đầu lại. Jeongguk liếc thẳng một cái, anh hiểu ngay. Seokjin nhanh chóng lấy lại hai khẩu súng của mình và bắn nhanh vào người lính canh trước khi họ kịp phản ứng. Tiếng la hét nổ ra khắp quán bar. Jeongguk nhìn hai người đàn ông to lớn lần lượt ngã xuống và cẩn thận bước qua người họ, không muốn giày của mình bị dính máu bẩn thỉu.

Điều cuối cùng là Nana. Jeongguk tìm thấy phòng của Nana. Cô ta bất tỉnh vì bị tiêm thuốc quá nhiều. Anh bước lại gần cái lồng và lấy súng từ thắt lưng của mình. Hai phát súng. Ổ khóa bạc bật ra. Lúc đó Nana đã tỉnh lại một chút và điều đầu tiên mà cô ta làmaf nói lan man một cách không mạch lạc, "Ai đó .. Từ trần nhà... đang nhìn chằm chằm vào tôi ..."

Jeongguk ngẩng đầu lên trần nhà. Không có gì cả, trời tối đen như mực. Anh không nhìn thấy những gì cô đã thấy. Bỏ ngoài tai, Jeongguk bắn thêm một viên đạn nữa để làm đứt dây xích khỏi tay chân cô ta. Anh bế cô gái rồi đặt lên một chiếc giường trong căn phòng liền kề để Seokjin chăm sóc.

"Seokjin hyung, Yoongi chắc hẳn đang ở gần đây. Em tin rằng mình đã biết ai đã bắt cóc Taehyung."

Seokjin ngóc đầu lên. "Ai?"

“Hoseok. Chỉ có thể là anh ta ”.

"Tại sao chứ?"

“Em sẽ giải thích vào lúc khác. Anh có thể giải quyết mọi việc ở đây một mình được không? ”

“Được rồi Guk. Anh sẽ lo liệu cho. Anh sẽ gửi tin cho Namjoon và Jimin sau. "

"Cảm ơn anh." Jeongguk nắm lấy cánh tay Seokjin và siết nhẹ, thực sự biết ơn vì các alpha luôn hỗ trợ anh.

Jeongguk rời khỏi quán bar không lâu sau đó. Cảm giác khó tả dâng lên khiến anh thấy đáng lo ngại. Anh biết rằng Yoongi đang ở gần đây. Theo lời kể của bà Kang, bà đã nghe thấy tiếng của một vụ nổ. Có nghĩa là nó gần với quán bar. Alpha chạy qua các con phố và đi đến khu rừng phía sau. Anh nhớ mình đã nhìn thấy khu rừng trong tầm nhìn của Taehyung. Anh chạy chưa được bao lâu thì dừng lại trên đường và phát hiện một chiếc cặp đã bị cháy một nửa nằm trên mặt đất. Vậy Yoongi đang ở đâu ..?

Jeongguk điên cuồng tìm kiếm xung quanh và tìm thấy một vệt máu đã khô. Mắt anh dò ​​theo đường dẫn, bước chân nặng nề và vết lõm trên bụi đất cho thấy có thứ gì đó nặng nề đang bị kéo lê. Trái tim anh ngay lập tức thót lại khi thấy ngay phía bên kia là một cái hồ. Anh chạy về phía rìa và vẫn không thể tìm thấy Yoongi. Dấu vết máu đã kết thúc tại đây. Tinh thần của Jeongguk gần như sụp đổ, anh hít một hơi dài và cố gắng suy nghĩ về nơi mà Yoongi có thể đã đi, liệu cậu ấy có được cứu hay liệu cậu ấy có còn tỉnh táo hay không.

Tâm trí anh loại trừ mọi khả năng, anh nhìn sâu vào mặt hồ.

Miệng Jeongguk hé mở trong vô thức khi anh điên cuồng nhảy xuống hồ và đẩy cơ thể mình xuống dòng nước xiết. Anh thậm chí còn vấp phải vài tảng đá bên dưới, làm rách toạc da, nhưng anh vẫn cố bơi về phía em trai của mình - Khi Jeongguk đến gần Yoongi, anh ôm chặt lấy cơ thể lạnh như băng. Em trai do chính anh nuôi nấng, cậu thanh niên mà Jeongguk từng nghĩ là người phiền phức vì luôn đeo bám theo anh không rời.

"Yoongi...?" Jeongguk nuốt xuống nỗi sợ hãi và vỗ nhẹ vào má Yoongi để đánh thức cậu, alpha trẻ vẫn không đáp lại. Đôi mắt của cậu đã dán chặt, môi và sắc mặt rất nhợt nhạt. Jeongguk chìm vào cơn cuồng loạn, anh đẩy người và mạnh mẽ kéo cơ thể của Yoongi lên bờ. Jeongguk đặt cậu nằm xuống, đầu cậu nghiêng sang một bên, như không có sự sống.

Jeongguk thở mạnh "Yo-Yoongi... Làm ơn... Nào, tỉnh lại đi." Anh tát vào má Yoongi mạnh hơn để có phản ứng.

Không có gì.

Có lẽ Yoongi đã chết.

Jeongguk nắm lấy vai và lay cậu. "YOOONGI!"

Không có phản hồi.

Yoongi sẽ không bao giờ tỉnh dậy và đùa giỡn với anh được nữa.

Đầu óc của Jeongguk trở nên trống rỗng khi thở hổn hển trong bầu không khí lạnh lẽo khiến anh vô cùng phẫn nộ.

Lạnh lùng và chết chóc.

Jeongguk không chịu tin vào sự việc trước mắt. Alpha đưa tai mình ghé qua miệng Yoongi. Anh cố gắng hết sức để cảm nhận xem có bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống hay không. Nó rất mờ nhạt. Jeongguk nhanh chóng nắm lấy cổ tay của alpha trẻ và ấn hai ngón tay của anh theo nhịp đập.

Bất cứ điều gì .. Jeongguk sẽ làm bất cứ điều gì.

Có lẽ .. Giống như trải nghiệm cận kề cái chết của Taehyung...

Jeongguk đã không nhầm. Có một nhịp đập yếu ớt từ Yoongi. Cậu vẫn còn sống. Vẫn còn cơ hội. Vết thương cũ của Jeongguk đã rách ra; máu thấm qua áo khoác và thấm qua mặt đất dưới đầu gối. Tuy nhiên, Jeongguk không quan tâm về điều đó. Anh đặt hai tay lên ngực Yoongi và bắt đầu ép tim và hô hấp nhân tạo.

Cậu vẫn không có phản hồi. “Cố lên...” Jeongguk gằn giọng khi cơn đau xuyên qua dây thần kinh, có một vũng máu chảy xuống bụng và đầu gối anh. Jeongguk m không bỏ cuộc, anh tiếp tục ấn và anh tiếp tục gửi đi những hơi thở cầu cứu đó.

Sau những gì tưởng chừng như vô ích, Yoongi ho ra một ngụm nước và thở hổn hển một cách thần kỳ. Jeongguk ôm chặt lấy cậu, những ngón tay anh không ngừng run rẩy khi ôm lấy khuôn mặt của cậu em. "Yoongi .. Không sao đâu... Có hyung ở đây rồi." Jeongguk trấn an cậu khi người trẻ đang nhìn chằm chằm vào anh qua đôi mắt xanh như pha lê đó, nhưng không thể giữ được lâu, mí mắt của Yoongi lại cụp xuống.

Jeongguk có thể nói rằng Yoongi đã cố gắng hết sức để giữ chúng mở ra, nhưng cậu không còn sức chịu đựng nữa. Jeongguk đặt tay lên mắt cậu và thì thầm bảo cậu hãy nghỉ ngơi. Nghe vậy, bờ vai của Yoongi thả lỏng ra, mắt trợn ngược và đầu khập khiễng về phía ngực của Jeongguk.

Tay nắm chặt lấy vai em trai, các khớp ngón tay của Jeongguk trắng bệch khi anh nghiến răng và ôm chặt lấy cậu. Có một cơn thịnh nộ đang rình rập linh hồn anh, một trận cuồng phong quá dữ dội, mong muốn giết người và báo thù dâng lên quá lớn. Jeongguk cõng Yoongi lên, nhưng rồi anh không đứng vững mà ngã xuống đất, vết rạch do va phải tảng đá dưới hồ làm tê liệt dây thần kinh. Jeongguk cố đứng dậy, mỗi bước nhỏ là sự khiêu khích đối với vết thương bị nhiễm trùng. Anh sẽ không từ bỏ, bởi không chỉ vì Yoongi, mà còn vì Taehyung vẫn đang chờ anh nữa.

***

Khi Jeongguk đến trước cửa quán bar, Namjoon và Jimin cũng vừa đến. Họ kinh hoàng trước cảnh tượng đó. Ngay lập tức giúp Jeongguk đưa Yoongi vào và đặt cậu lên một chiếc giường. Seokjin nhốt tất cả gái điếm vào một phòng, anh không có kế hoạch giết họ, chỉ mượn nơi đó chữa trị vết thương để họ tiến hành kế hoạch tiếp theo.

Jeongguk ngồi xuống ghế và nhắm chặt mắt. Đầu anh như được ru ngủ trở lại khi mồ hôi ướt đẫm cổ áo. Jimin xé toạc chiếc áo sơ mi làm đôi, để lộ phần thân của Jeongguk với vết thương ngày càng trầm trọng hơn sau khi vết khâu bị bung ra. "Mày không thể tiếp tục như thế này, Guk." Jimin bôi thuốc cầm máu cho alpha.

Những cơn ngứa ran đập mạnh vào người Jeongguk. Anh nghiến răng và gầm gừ khi mồ hôi chảy xuống thái dương. Kể cả khi Jimin không nói gì, Jeongguk cũng biết, nhưng anh không còn cách nào khác. Nếu kẻ thù của ra tay giết Yoongi trước vậy còn Taehyung thì sao? Anh không biết hắn sẽ làm gì tiếp theo.

"Em có thể cảm nhận được. Taehyung còn sống. Nhưng em ấy không đáp lại em -" Câu nói của Jeongguk bị cắt ngang bởi tiếng rên rỉ khàn khàn. Jimin đang khâu lại vết rách mà không có thuốc giảm đau hay morphin nào, Jeongguk mò ngón tay xuống đệm của ghế bành.

"Ráng chịu một chút. Nếu vết thương được khâu lại thì cậu sẽ được phép tiếp tục đi tìm Taehyung."

Vì vậy, Jeongguk đã cố gắng nghe theo. Anh bấu chặt vào tay ghế và cắn răng chịu đựng cho tới khi có một chiếc băng quấn quanh eo của Jeongguk để giữ nó được cố định. Cuối cùng, Jeongguk thở hổn hển trong khi cố gắng đứng vững.

Seokjin đã nhịn quá đủ rồi. Toàn bộ tình huống thật nực cười và điên rồ. Anh tìm thấy khẩu súng của mình và gài đạn vào. "Những tên khốn đó. Anh sẽ bắn nát đầu chúng." Alpha lớn tuổi nhất hừng hực chuẩn bị xông ra thì bị Jeongguk nắm lấy cổ tay ngăn lại. "Đừng ngăn cản anh."

"Vẫn chưa phải là lúc, Seokjin hyung. Chúng ta không thể để mọi chuyện thêm rắc rối đuọce. Taehyung và em đã thảo luận về chuyện này rồi. Bọn em có kế hoạch của riêng mình."

"Chúng ta thậm chí còn không biết Taehyung sống chết như thế nào!"

Namjoon bước tới và kéo Seokjin lại mặc cho người kia miễn cưỡng. "Đi đi Jeongguk. Bọn anh sẽ ở đây nếu em cần. Anh cũng đã kiểm tra rồi, Hoseok không đi làm và các trưởng lão dường như không biết về chuyện này."

"Em đã chắc chắn 100% đó là Hoseok. Giờ anh chỉ cần tìm xem anh ta đã đưa Taehyung đi đâu." Jeongguk càu nhàu khi từ từ đứng dậy. Anh thậm chí không thèm mặc áo che ngực trần. Anh chỉ vớ đại áo khoác đen của mình. Jeongguk không muốn lãng phí thời gian nữa. Anh phải ra ngoài và tìm kiếm Hoseok.

Anh quay lại nơi mà Yoongi và Taehyung đã từng đến. Sau đó thu hẹp mọi thứ trong đầu và tìm ra một vài địa điểm. Nhưng ranh giới quá rộng. Anh cần thêm manh mối. Vì vậy, anh liên tục cảm giao đến Taehyung, cầu nguyện rằng người bạn đời của mình sẽ trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro