Gun & Roses

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cre ảnh bìa: vinci_v
https://www.pixiv.net/en/artworks/89044801 

Mục tiêu Chu × sát thủ Đinh

Chính văn

     Tiếng nước chảy rào rào vang lên từ phòng tắm.

    Đinh tiểu Vĩ nằm sấp trên giường, một cái gối lót ở ngang hông, mông nhổng lên thật cao, miệng huyệt không thể khép lại chảy ra chất nhầy trong suốt, bên chân rơi xuống một cái dương vật giả ướt nhẹp. Đinh Tiểu Vĩ thở từng đợt nặng nề, dư âm từ đợt cao triều còn chưa qua, cộng thêm xuân dược tra tấn, một cái chạm nhẹ lên da cũng khiến cho hắn run rẩy.

    Giết y... Giết y... Giết y...

    Đinh Tiểu Vĩ cắn bể phía trong môi, máu tươi rơi ra, mùi tanh lập tức tràn ngập lỗ mũi. Hắn cuối cùng thanh tỉnh hơn một chút, nhưng thân thể vẫn vô cùng nhạy cảm, chân vừa di chuyển một cái, chất lỏng chảy xuống đùi mang cảm giác nhột nhột, dương vật phía trước cứng rắn phát đau, dục vọng mãi không được giải toả tuôn ra từng dòng dâm dịch. Đinh Tiểu Vĩ mặc kệ những thứ này, liền lăn một vòng xuống dưới giường, tìm áo khoác giữa đống quần áo.

    Đồ vật bên trong vẫn còn nguyên, Đinh Tiểu Vĩ thở phào nhẹ nhõm, hoảng hốt vội vàng lấy ra bỏ vào trong miệng. Hắn phải giữ vững thanh tỉnh, sau đó giết Chu Cẩn Hành.

    Thuốc uống vào không thể hoá giải xuân dược Chu Cẩn Hành chích cho hắn, chỉ có thể bảo đảm hắn sẽ không hoàn toàn mất lý trí trong cơn phát tình. Chỉ là thuốc này... Đinh Tiểu Vĩ khó khăn nuốt xuống, dùng sức bò lên giường.

    Trước khi tác dụng phụ phát tán, hắn phải giết Chu Cẩn Hành.

    Lúc Chu Cẩn Hành tắm xong đi ra, tất cả đều như cũ. Y cởi áo choàng tắm ra, cơ thể trần truồng đè lên người Đinh Tiểu Vĩ.

    "Đợi lâu." Chu Cẩn Hành cắn lên đầu vai Đinh Tiểu Vĩ, tiếng rên rỉ của người này làm cho y rất hài lòng. Y lật người Đinh tiểu Vĩ lại, day cắn đôi môi đỏ thẫm của hắn. Tay dò đi xuống, cầm lấy dương vật Đinh Tiểu Vĩ vuốt động mấy cái. Chu Cẩn Hành thấy hắn che giấu khuôn mặt, ba ngón tay không chút nhân từ cắm vào miệng huyệt.

    "Mở ra."

    Đinh Tiểu Vĩ không há miệng theo mệnh lệnh của y, ngược lại nhắm hai mắt lại. Hắn che giấu ánh mắt tỉnh táo của mình. Cái bộ dáng này rơi vào trong mắt Chu Cẩn Hành cũng chỉ là kháng cự lại việc bị làm nhục.

    Ngón tay chôn ở trong thân thể rất nhanh di chuyển, từng chút từng chút ấn vào nơi làm Đinh Tiểu Vĩ điên cuồng. Tiếng rên rỉ của hắn gần như bật ra giữa kẽ răng.

    Chu Cẩn Hành rút ngón tay ra, tách hai đùi Đinh Tiểu Vĩ ra thật rộng, động thân tiến vào hắn. Thấy biểu tình Đinh Tiểu Vĩ vẫn một bộ dáng có chết không sờn, Chu Cẩn Hành chỉ cười khẽ, lập tức hung hăng đâm mạnh.

    Y đã chờ đợi ngày này từ lâu rồi.

    Đinh Tiểu Vĩ nghênh hợp đụng chạm dưới thân, mặc cho khoái cảm tàn phá, nước mắt chực chờ tuôn ra, sau đó hướng ánh mắt quyến rũ đến y, vòng tay qua cổ Chu Cẩn Hành.

    Hốc mắt nóng lên, ngay khi Đinh Tiểu Vĩ nhìn Chu Cẩn Hành, đôi tay bị giữ chặt lại.

    Đinh Tiểu Vĩ cả kinh, tiếng rên rỉ cũng bật thốt lên. Cũng may Chu Cẩn Hành không ngừng di chuyển, ngược lại càng lúc càng nhanh, xua đi ưu tư dưới đáy mắt Đinh Tiểu Vĩ.

    Làm tình giết người quả nhiên không phải kế hoạch tốt nhất, để cho người trở nên vụng về, đối mặt tình huống bất ngờ khó có thể suy tính. Huống chi mục tiêu còn là Chu Cẩn Hành, trong đám người hỗn loạn nơi yến hội đều là đối thủ không thể giải quyết được. Vốn là nhiệm vụ cần hắn thường không dễ dàng, là do hắn bất cẩn.

    "Không đủ..." Đinh Tiểu Vĩ khàn giọng nói, nhưng hắn quả thực không học được dáng vẻ bất mãn. Nếu Chu Cẩn Hành dùng những lời ngon ngọt lên hắn được, những lời ấy hắn nên đáp lại.

    Đúng như dự đoán, đồ vật nằm trong thân thể hắn của Chu Cẩn Hành phồng lớn, hô hấp trở nên nặng hơn, nhưng y không có buông ra tay Đinh tiểu Vĩ, chỉ cúi người hôn hắn, động tác rút ra cắm vào tăng nhanh.

    Đinh Tiểu Vĩ cũng không còn kiềm chế tiếng rên rỉ, cố gắng tỏ ra hưởng thụ. Hắn thuận theo tiết tấu càng lúc càng điên cuồng của Chu Cẩn Hành, định thoát khỏi tay y. Trong lúc giằng co, Chu Cẩn Hành bắn vào trong cơ thể hắn.

    Dương vật đã bắn qua còn chưa mềm, cứng rắn tận hưởng hậu huyệt vừa ấm vừa mềm của Đinh Tiểu Vĩ.

    Đinh Tiểu Vĩ thở hổn hển, đưa mắt nhìn thần sắc cao triều của Chu Cẩn Hành, nhẹ nhàng thì thầm vào tai y: "Thêm nữa..." Nói xong hai tay hắn vươn đến Chu Cẩn Hành, kéo hai người lại gần nhau. Lưỡi dao kẹp giữa ngón tay đổi thành đầu ngón, sẵn sàng đâm y bất cứ lúc nào. Khi chóp mũi hai người sắp dựa vào nhau, Đinh Tiểu Vĩ bất ngờ choáng váng, cơ thể không tự chủ được mà run rẩy. Đôi mắt này...

    Khi dương vật lại mạnh bạo đâm vào sâu trong cơ thể, Đinh Tiểu Vĩ mới hoàn hồn. Hắn đã ngồi ở trong lòng Chu Cẩn Hành, bị ôm thật chặt. Lưỡi dao suýt nữa rơi xuống, Đinh Tiểu Vĩ không còn mặt mũi nào, trong lòng cũng căng thẳng.

    Chu Cẩn Hành áp vào cổ hắn, hết lần này đến lần khác dùng đầu lưỡi liếm láp xương quai xanh. Đinh Tiểu Vĩ cắn nhẹ tai Chu Cẩn Hành, tay trái vòng qua ôm lấy cổ Chu Cẩn Hành, cánh tay phải vịn vào đầu vai, lưỡi dao nhọn hướng về phía động mạch ——

    Ngay khi nó chuẩn bị đâm thủng da, Chu Cẩn Hành kéo tay phải Đinh Tiểu Vĩ, đẩy hắn ra. Đinh Tiểu Vĩ ngã xuống giường, bị Chu Cẩn Hành bóp cổ. Hắn chưa kịp phản ứng lại, lưỡi dao đã bị giật mất.

    Hạ thân hai người vẫn dán vào nhau, Chu Cẩn Hành thậm chí còn thích thú đâm hắn mấy cái. Khoái cảm đột ngột mãnh liệt khiến cho Đinh Tiểu Vĩ phản ứng chậm nửa nhịp, hắn cắn răng lấy chân đá ra Chu Cẩn Hành, tay trái vừa định đi chuyển cũng mất hết sức lực, chân thì mềm nhũn, khó khăn lắm mới đạp đến bụng dưới Chu Cẩn Hành.

    Nguy rồi, tác dụng phụ... Đinh Tiểu Vĩ nặng nề thở dốc, đầu óc choáng váng..

    "Lần đầu tiên dùng loại phương pháp này giết người? Thật đúng là không có kỹ năng." Chu Cẩn Hành nhìn đôi mắt dần mờ mịt của hắn, mỉm cười buông ra tay.

    "Còn dùng chiêu thức tôi dạy em, quả thực ngu ngốc đến đáng yêu."

    "Nhưng mà, em hẳn không nhớ được đi."

    "Tôi lại luôn nhớ về nó, mùi hương, cơ thể, đặc biệt là —— ánh mắt." Đôi bàn tay mảnh khảnh vuốt ve lấy hắn.

    Đinh Tiểu Vĩ dần dần không nghe rõ nữa, trước mắt chỉ còn bóng người mơ hồ cùng ánh đèn.

    Không được... Giết y... Giết y… Mình... Linh Linh... Linh Linh...

    Đào tạo sát thủ không phải một việc dễ dàng. Phải chọn lọc từ hàng nghìn mầm non, tốn nhiều tiền vốn, cộng thêm thời gian dài. Đinh Tiểu Vĩ cũng là một đứa trẻ được chọn ra từ hàng trăm người, sống chết cộng sinh, từng ngày của Đinh Tiểu Vĩ cũng là loại này cuộc sống. Hắn không có lựa chọn nào khác, không cha không mẹ, chỉ có ở nơi này mới có thể ăn cơm.

    Lúc đó hắn không hiểu, vị trí của hắn quan trọng đến thế nào với các cấp trên trong tổ chức. Hắn chỉ nhớ, vào sinh nhật mười tám tuổi hôm đó, ngày mà hắn có thể rời khỏi địa ngục này, một chuyện bất ngờ xảy ra.

    "Ông chủ đến." Bọn họ nói.

    Đinh Tiểu Vĩ đứng ở trong đám đông, lại lần nữa bị chọn trúng. Kết quả của việc phản kháng, hắn đã thấy qua không chỉ một lần.

    Chết. Bị hành hạ mà chết.

    Thứ tổ chức đào tạo là công cụ, mà không phải là người.

    Hắn bị bịt mắt đem vào địa điểm khác. Trong phòng có một chiếc giường, một người đàn ông tóc vàng ngồi trên chiếc ghế sô pha nhỏ bên cạnh. Đây là những gì Đinh Tiểu Vĩ thấy sau khi tháo bịt mắt.

    Nam nhân mang mặt nạ, nhìn không thấy được hết khuôn mặt y. Công cụ không cần giao tiếp, không cần biết bất kỳ ai, chỉ cần bán mạng.

    Hắn bị chích thứ gì đó, chuyện sau đó hắn cũng không nhớ. Chỉ có ngày cuối cùng hắn mới tỉnh táo, người đàn ông nói cho hắn, hắn có thể rời khỏi nơi này, sau đó dạy hắn làm sao giết người trên giường.

    "Đây là phương pháp tệ nhất, nếu không phải bất đắc dĩ thì đừng bao giờ dùng." Nam nhân đã nói như thế.

    Người đàn ông đó dành một ngày dạy cho hắn. Một lần lại thêm một lần tiến vào cơ thể hắn, khiến cho thời điểm hắn bị đâm vào sâu nhất bóp lấy cổ người, bắt hắn siết chặt phía sau chờ tinh dịch bắn vào, sau đó kết liễu mạng đối phương.

    Đinh Tiểu Vĩ dùng đầu ngón tay làm mũi dao, từng lần từng lần thực hành trên cơ thể người đàn ông này. Trong cơn kích tình, hắn chỉ nhớ đôi mắt màu hổ phách của vị nam nhân này.

    Thời gian như bóng câu qua khe cửa, đôi mắt tựa như ngọc lưu ly dần dần minh bạch. Chỉ là Đinh Tiểu Vĩ chán ghét công việc giết người, cũng chán ghét mong đợi tình yêu vô vọng.

    Ở công việc cuối cùng, hắn gặp một cô gái, ánh mắt nàng rất đẹp, thời điểm đối mặt, tim Đinh Tiểu Vĩ rộn ràng thật lâu.

    "Tôi là Giang Lộ." Cô gái nói.

    Thoát khỏi tổ chức giết người, Đinh Tiểu Vĩ khôi phục tự do cùng cô gái kết hôn, sinh đứa trẻ. Thời điểm sinh nhật ba tuổi của con gái, Giang Lộ biến mất, cấp trên cũ của hắn tìm đến cửa.

    "Thu dọn đồ đạc, quay lại nơi mày thuộc về."

    "Giang Lộ? Tên thật của ả là Giang Nguyệt, giống như mày, một sát thủ ưu tú."

    Bọn họ lợi dụng điểm yếu uy hiếp hắn, bắt Linh Linh làm con tin, yêu cầu Đinh Tiểu Vĩ bán mạng: "Một khi nhiệm vụ thất bại, ngươi và con gái chỉ có một người sống sót."

    Đinh Tiểu Vĩ lại quay lại cuộc sống lưỡi dao liếm máu. Vết thương mới chồng lên vết thương cũ, máu dính trên người không biết thuộc về ai, mỗi ngày đều bị thương trong lúc làm nhiệm vụ, bí quá hóa liều, mấy lần xém nữa bước đến phủ Diêm vương.

    "Vất vả rồi." Chu Cẩn Hành khẽ vuốt ve mặt Đinh Tiểu Vĩ, sau đó tỉ mỉ hôn lên từng vết sẹo một.

    Tình thần Đinh Tiểu Vĩ đã không còn rõ ràng, tay chân đều quấn lấy Chu Cẩn Hành, tự mình dùng lực đi chuyển lên xuống, để cho Chu Cẩn Hành xỏ xuyên thân thể.

    "Làm tôi! Nhanh lên..." Nói xong liền dây dưa tìm kiếm đôi môi lạnh như băng của Chu Cẩn Hành.

    "Ngoan, trước nói cho em một tin tốt, Linh Linh đã không sao."

    Đinh Tiểu Vĩ chỉ nhìn thấy môi Chu Cẩn Hành mở ra khép lại, chậm chạp không muốn hôn mình, liền nhổng người lên, gắng sức đè Chu Cẩn Hành xuống giường, vừa nhấp nhấp ngồi xuống, sau đó cúi người hôn y.

    Chu Cẩn Hành ôm lấy mông hắn, mặc cho hắn táy máy: "Được rồi, chờ em tỉnh táo lại nói cho em thêm lần nữa đi."

    —END—

    Lời tác giả: Vốn là định viết cho cp của mình một câu chuyện khác, nhưng sách gốc lại không rõ ràng, lại quả thực muốn viết, đột nhiên cảm thấy sát thủ dự tính rất tốt, liền hơi sửa lại một chút

    Tổng tận lực.

CHÚC MỪNG SINH NHẬT CHU MÈO!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro