Winter night

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có 1 bà nhờ tui viết thể loại này, tui cũng chưa tìm hiểu kỹ cái gọi là tẩy não hay j j đó nên tui viết theo ý nghĩ thôi nha, có j m.n góp ý cho phần này nha m.n><

Xưng hô: Anh - Hắn/Gã
Thể loại: Giam câm-tẩy não-chiếm hữu ^^💦💦
Ko theo cốt truyện chính.

~~~~~~~~~

Seoul là nơi phồn hoa, nơi chứa những con người vô tư, những thứ đẹp đẽ. Cũng là nơi những tội ác chất chứa nhiều đếm mức có thể nhấn chìm cả 1 con người. Tiền tài, địa vị, danh lợi, ham muốn dục vọng đều có đủ.

Ở 1 nơi tối tăm, bên trong căn phòng không có nổi 1 ít ánh sáng, nhưng có đủ mọi vật dụng cần thiết, nó xa hoa, lộng lẫy nhưng lại chất chứa 1 cái gì đó kinh khủng. 1 thân ảnh đang nằm trên chiếc giường trắng tinh, 1 chẳng với mái tóc vàng màu nắng, được xõa xuống khuôn mặt hốc hác, đôi mắt thâm quầng ngày 1 tiều tụy. Trên thân chỉ mặc 1 chiếc áo trắng mỏng manh, có thể che lấy chiếc quần ngắn bên dưới, đôi chân dài được buông thõng trên tấm đệm êm, nhưng có gì không đúng. Đáng lý ra, đó nên là 1 đôi chân trắng sáng mềm mại không tì vết, nhưng dưới cổ chân lại có 1 chiếc khóa, khóa chặt lấy cổ chân của anh đến mức bầm tím, bên trên cổ 1 chiếc xiềng xích nối dài đến chân giường. Trên cơ thể anh đầy rẫy những vết thương chi chít, tràn lan khắp cơ thể. Trên mặt cũng có những vết thương để lại, đã được băng bó cẩn thận. Anh bất giác động đậy cơ thể đau nhức, chiếc xích sắt dưới chân va vào nhau kêu "Leng Ken". Cố gắng chống tay để nhất cơ thể mình lên, cơn đau âm ỉ vẫn còn đó, nhìn ngó xung quanh, mặc dù nó tối tăm nhưng anh vẫn có thể thấy rõ mọi thứ. Anh nhớ lại lúc trước và nhìn lại mình của bây giờ. Anh muốn giải thoát cho bản thân nhưng lại bị 1 thứ gì đó ngăn cản.

Anh nhớ lại bản thân của ngày xưa.
Kim Joon Goo Anh từng là 1 chàng trai năng động, hoạt bát. Anh là một người hồn nhiên, trong sáng, trên gương mặt anh lúc nào cũng là 1 nụ cười rạng rỡ, anh rất thích đi đây đi đó, anh thích chọc phá và kết bạn với những người khác. Anh là 1 người dễ gần và anh có rất nhiều bạn, trong đó có 1 tên khá lạnh lùng, tên đó rất hay cáu gắt với anh nhưng lại cũng rất quan tâm anh. Chính là hắn, Park JongGun, đó là cái tên mà anh không bao giờ quên, các tên đã khiến anh trở nên như này. Anh nhớ cái ngày anh còn vui vẻ khoác vai hắn đi làm việc, cả 2 lúc đó có thể xem là 1 đôi bạn thân. Anh ở đâu hắn sẽ ở đó, anh đi đâu, hắn đi đó. Hắn chiều chuộng anh, hắn nói anh muốn làm gì thì làm nhưng lại vô cùng để mắt tới anh. Anh thì không biết tâm ý của hắn, anh cứ nghĩ hắn cũng xem anh là người bạn thân thân nên không nghĩ nhiuối cùng cũng tới cái ngày mà hắn căm ghét nhất, cái ngày anh tìm được người anh thương, 1 chàng trai với mái tóc nâu nhạt, tính cách ôn hòa, dịu dàng hết mực. Hắn trên mặt nở nụ cười nhưng trong thâm tâm đang nghĩ xem nên giết tên khốn đang bám lấy anh. Hắn âm thầm điều tra lý lịch của người đó, hắn giờ đây biết tất cả về tên đó, biết cả những người xung quanh tên đó rồi lại lên 1 kế hoạch mới trong đầu.

Tối hôm đó, anh tỉnh dậy trong 1 căn phòng xa lạ, thấy cả tay lẫn chân đều bị trói lại ở dưới nền đất, sợ hãi cùng với hoảng hốt, anh nhìn ngó xung quanh. Bất ngờ, đèn phòng được bật lên, ngước mắt lên, 1 cảnh tượng kinh hãi đập vào mắt anh, người đàn ông tóc nâu mà anh yêu đang bị trói trên 1 chiếc ghế, máu chảy dài trên khuôn mặt người đó, gục mặt xuống mà bất tỉnh. Anh cố gắng gọi tên người đó, đáp lại anh là 1 khoản không im lặng, rồi lại có tiếng cửa được đẩy vào. Anh kinh ngạc khi người đó không ai khác ngoài hắn, Park JongGun!

"GUN!!! CẬU LÀM GÌ VẬY HẢ!? MAU THẢ TÔI RA!!"

Tiếng gào của em vang lên khi hắn bước đến bên anh, hắn nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể anh.

"Sao nào..."

Giọng nói khàn khàn của hắn đâm thẳng qua tai cậu, nó không còn ấm áp hay bao dung như xưa, thay vào là sự đáng sợ mà trước giờ chưa từng có. Run rẩy, sợ hãi, hoảng loạn đang đan xen vào nhau làm anh rùng mình.

"TÊN KHỐN!!! TRÁNH XA TÔI RA!!!""

Hắn cứ như mà bật cười, hắn thấy anh thật dễ thương lúc tức giận, hắn đứng lên tiến về phía người kia, dùng tay nắm chặt tóc người kia mà hướng mặt lên, gương mặt điển trai bị đánh tới mức không nhận dạng được. Hơn nữa, khuôn miệng bị hắn khâu lại 1 cách tàn nhẫn, cứ ư a ư ơ mãi.

" Người thương của cậu đang ở đây này, còn không mau tới cứu đi chứ~"

Giọng điệu bỡn cợt đó là lần đầu tiên anh thấy, hắn như trở thành con người khác.

"MAU THẢ ANH ẤY RA!! TÊN KHỐN!! ĐỪNG ĐỘNG VÀO---"

"PẰNG!!!!"

1 tiếng súng vang lên, viên đạn ghim thẳng vào 1 bên chân của người kia, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, nói khiến anh trở nên sợ lại càng thêm sợ.

"Cậu nói gì vậy goo? Tôi không nghe được cậu nói gì cả?"

Hắn tâm tình không thay đổi, cứ như vậy, liên tục bắn từng viên vào tứ chi của người kia, dù cho anh có gào khóc cầu xin hắn. Hắn đang hành hạ người anh yêu ngay trước mắt anh nhưng anh chẳng làm được gì. Giọt nước mắt đau thương đang thi nhau rơi xuống trên khuôn mặt của anh. Tới khi người đó còn chút hơi thở chỉ biết thều thào tên của anh, hắn lại không mảy may mà hạ đòn chốt. Sự im lặng bao trùm lấy không gian, anh hoảng loạn gọi người kia.

"KHÔNG!!! KHÔNG!!! LÀM ƠN MỞ MẮT RA ĐI!!! LÀM ƠN TỈNH DẬY ĐI MÀ!!! HỨC...AH.."

Anh khóc không thành tiếng, nhìn cái xác đang lạnh lẽo ngôi trên ghế, anh hét lên với hắn, nói hắn là tên ác quỷ, là tên cặn bã nhưng hắn vẫn vậy, hắn mỉm cười hài lòng trước tác phẩm tuyệt vời nhất của bản thân rồi lại nhìn anh. Trong mắt anh hiện lên vẻ căm phẫn, chẳng để tâm đến cảm xúc của anh. Gun lôi anh lên giường, ghì chặt anh xuống đệm, áp bức đặt lên môi anh 1 nụ hôn sâu. Đáp lại hắn, anh cắn chặt lấy đôi môi hắn để chảy máu, mùi máu tanh lan toả trong miệng làm hắn nhăn mặt, rời khỏi đôi môi của anh. Không ngờ được, đáp lại anh là 1 cái tát như trời giáng ở ngay bên má, đến chảy cả máu.

Theo đó lại là những cái tát kế tiếp, đến khi anh không còn phản kháng được nữa.

"Kể từ bây giờ, cậu thuộc về tôi, cậu chỉ có thể là cứ 1 mình tôi. Ánh mắt, tâm trí của cậu phải hướng tới một người là tôi.
THỂ XÁC LẪN LINH HỒN CŨNG LÀ CỦA TÔI!!! Phục tùng và làm theo tất cả mọi điều mà tôi nói, đã rõ chưa?"

Thanh âm của hắn cứ vang vọng bên tai anh, nó cúe lặp đi lặp lại không ngừng, cứ như 1 tên ác ma khốn kiếp đang chiếm đoạt lấy anh.

Rồi hắn lại ép anh uống 1 loại thuốc kì lạ, anh chống cự thì hắn lại bắt và giết đi 1 người bạn ngay trước mắt anh. Đau đớn lẫn với những tiếng cầu xin mỗi ngày đều vang lên, anh đành phải thuận theo ý hắn mà liên tục uống thuốc.

Có lần anh đã thử chạy trốn, anh vô tình có được chiếc chìa khoá từ tay của bảo mẫu chăm sóc anh khi hắn vắng nhà, dù bà biết nếu bị phát hiện thì sẽ gặp rắc rối nhưng thương cho số phận của anh, bà làm liều trộm lấy chiếc chìa khoá và đưa cho anh. Vội vàng mở chiếc xiềng xích dưới chân, chạy thật nhanh ra ngoài cửa, cứ ngỡ rằng sẽ thoát khỏi tay hắn. Khi vừa đẩy cửa ra bên ngoài, đập vào mắt anh là hình ảnh của hắn đang sừng sững trước mắt. Anh vội vàng bỏ chạy, hắn cũng hốt hoảng khi thấy anh thoát ra khỏi tay hắn. Tức giận, hắn dùng cây gậy golf bên cạnh đánh thẳng vào chân anh, làm anh ngã xuống đất. Cơn đau ập tới bất chợt làm anh càng thêm sợ hãi, cố gắng bò đến cửa lớn bên ngoài, nhưng nào để anh thành công, hắn ôm lấy anh nhấc bổng anh lên, rồi lại giận dữ mang nh trở về căn phòng tối đó. Anh gào thét, khóc lóc xin hắn thả anh ra. Sự kháng cự của anh là vô ích với hắn. Ném anh trở về giường, hắn phẫn nộ, liên tiếp hành hạ anh. Trên người anh đầy rẫy những vết thương chi chít, thấm đẫm cả 1 phần đệm. Rồi lại lôi ra 1 hộp thuốc màu đen, đổ ra tay rồi lại nhồi nhét đống thuốc đó và miệng anh, ép anh phải nuốt xuống hết, sẫn có cốc nước bên cạnh, hắn đổ vào miệng bắt anh phải uống hết cả hộp.

( cụ thể là loại thuốc mà Mitsuki cho Sinwoo uống ở chap cn2 nha^^ )

Anh trở nên lờ mờ, sức kháng cự giờ đây đã mất, hắn dần buông thõng tay, rồi nhìn lấy chiếc xích sắt trên mặt đất. Ánh mắt trở nên lạnh lẽo, đôi tay lần mò về chiếc chân trắng nõn của anh, xoa nhẹ lên nó. Sẵn tay hắn bẻ gãy chân anh, để anh sẽ mãi ở bên hắn.

"Goo..."

"Tôi yêu cậu, Goo...Đừng rời xa tôi, tôi muốn cậu là của riêng tôi..."

Tiếng kêu đau đớn của anh vang vọng khắp căn phòng, đến chổ của những người giúp việc cũng phải sợ hãi nhắm chặt mắt lại.

Hắn tìm ra người đã đưa cho anh chiếc chìa khoá, thẳng tay xử gọn bà ta. Những người còn lại rất sợ hãi, không giám phát ra tiếng động nào. Hắn cũng chẳng nói gì mà cho người vào băng bó vết thương sẵn tiện rũ lòng thương mà cứu lấy đôi chân đó.

Dù biết bản thân 1 ngày nào đó cũng sẽ giống bà bảo mẫu nhưng vì số tiền làm giúp việc ở đây quá cao nên những cô gái này đành phải liều mạng ở lại, không còn ai muốn giúp anh nữa, họ sợ người tiếp theo nằm xuống sẽ là họ. Cứ như vậy thời gian cứ trôi mãi, số thuốc anh bị ép uống cứ đều đều như vậy.

"Goo, cậu chỉ yêu 1 mình Park JongGun này, trái tim cậu chỉ có 1 mình tôi..."

"Cậu chỉ được phép yêu 1 mình tôi."

" Park JongGun, chỉ Park JongGun."

"Từ bây giờ, cậu chỉ có thể nghe lời tôi, mắt cậu phải luôn hướng vê tôi, nếu cậu giám nhìn ai ngoài tôi thì tôi sẽ giết kẻ đó."

"Cậu chỉ được yêu tôi."

"Yêu Park JongGun này thôi."

Những lời này chính là cái mà hắn luôn tiêm nhiễm vào đầu anh mỗi khi anh uống thuốc. Hắn cứ lặp đi lặp lại không ngừng. Đến mức anh chỉ có thể gọi tên hắn.

Cho tới ngày hôm nay, hắn vẫn vậy. Hắn vẫn giam anh ở căn phòng đó, cũng cáu xiềng xích đó, cơ thể chằng chịt vết thương. Nhưng có gì đó khác lạ, hắn đẩy cửa bước vào, hướng mắt đến bên giường, nơi anh đang nằm đấy. Từ từ tiếng đến bên anh, cẩn thận nằm xuống bên ngoài anh, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể có đôi phần gầy gò.

"Tôi về rồi, Goo..."

Cứ tưởng sẽ không có câu trả lời như ý muốn, nhưng nào ngờ đâu, 1 giọng nói nhẹ nhàng cất lên trước sự ngạc nhiên của hắn.

" Mừng về nhà...Gun...."

Hắn vội ôm lấy anh, vội vàng hỏi lại xem có thật là cậu đã trả lời hắn.
Quả nhiên, anh đã trả lời hắn, nó làm hắn vui sướng như phát điên.

"Tôi yêu cậu, Goo! Tôi..."

Anh dang tay về phía hắn, đôi mắt thâm quầng hiện lên màu dục vọng và ham muốn bên trong.

"Gun...Gun...ô...ôm..."

Hắn ôm chầm lấy anh, vội rút vào lòng ngực của anh, 2 tay anh ôm lấy đầu hắn, môi nhẹ nhàng đặt lên tóc hắn 1 nụ hôn. Hắn cứ ngỡ bản thân đã làm được. Vui sướng, ham muốn và cả dục vọng đều hiện trên mặt gã.











Trong khi hắn đang rút vào lòng anh mà không để ý tôi gương mặt của anh đang dần thay đổi, nó không như lúc nãy mà trở nên mưu mô, xảo quyệt. Nở nụ cười mãn nguyện với hắn, vẻ mặt hưng phấn của anh dần trở lại.

Cứ ngỡ hắn là người làm ra mọi chuyện, nhưng nó đều là kế hoạch hoàn mĩ mà Goo tạo ra cho hắn, kể cả tên người yêu kia cũng là do anh sắp xếp.

Cứ ngỡ Gun đây mới là kẻ thắng nhưng nào ngờ mình chỉ là 1 con cờ trong kế hoạch tinh vi này của anh...













~~~~~~~~~~~Hết~~~~~~~~~~~

Ko bt hợp gu mí bà khum nữa><💦💦
Đừng nghĩ sao ko có H

Vì tui khum bt viết^^✌

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro