14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chiếc máy phun sương màu bạch kim đặt trên kệ tủ đang tỏa làn hương hoa nhài như tách trà mới pha, trời seoul chỉ mới là buổi sáng nhưng đã rất lạnh, cái lạnh cắt ứa vào da thịt khiến con người ta lười tỉnh dậy. cửa sổ phòng được kéo cao nhờ đó mà có một trùm sáng chói lòa qua ô cửa sổ đang mở, gió lạnh khẽ theo chiều luồng vào thổi qua trên ngũ quan, chạm đến sóng mũi của người nam nhân đang nằm trên giường.

moon hyeonjoon nằm dài trên giường vẫn chưa có dấu hiệu gì là muốn tỉnh dậy.

trên nền gạch trắng, lee minhyeong nhẹ nhàng bước vào, hắn kéo rèm cửa sổ lại rồi bước tới chỗ người kia, trên tay còn cầm một ly sữa mới pha.

"hyeonjoon dậy mày." hắn ngồi cạnh em, tay chạm vào má của người kia mà vuốt nhẹ mấy cái, vừa vuốt vừa thì thầm, hyeonjoon lại ốm xuống rồi.

moon hyeonjoon vốn không định dậy nhưng thấy hắn cứ ngồi ở đó mãi thì em ngại lắm, em từ từ ngồi dậy, thế mà ngay lập tức đã cảm nhận được sự đau đớn từ dòng nước lạnh của buổi tối hôm qua, đầu óc nhức nhối kinh khủng cứ như nó đang cố lặp lại mọi chuyện hôm qua và sắp xếp theo một trình tự nhất định vậy, cả cơ thể run lên không thể đứng dậy như ở trong một khoảng không gian không xác định, moon hyeonjoon lại ngơ ra, gương mặt bơ phờ nhìn qua người kia như đang cầu cứu.

"sao thế?"

"tao mệt, tao muốn đi vệ sinh cá nhân."

''thế bế nhá?" hắn hỏi, hai tay đã dang ra đợi sẵn.

"ừm bế, tý trả công bằng sữa dâu." em cười, cả người lọ mọ chui ra khỏi chăn rồi dựa hẳn vào người hắn.

người ta chui ra là may rồi, minhyeong tự tìm cách bế đi.

lee minheong thấy bạn mình mới sáng đã nhõng nhẽo thì bất lực, sáng nào cũng mè nheo không chịu dậy là hắn bất lực lắm rồi, vậy mà sáng nay lại còn nhõng nhẽo hơn cơ, bình thường có đòi bế đâu, nay lại đòi bế thì nhõng nhẽo gấp mấy lần rồi.

"mày mệt à?"

"không có, tao buồn ngủ thôi." hyeonjoon thều thào nói với hắn.

"thật không? nếu mệt tao đi mua thuốc với đồ cho mày nhé?"

"đã bảo không mà, khụ..khụ tao không sao."

lee minhyeong nhìn con người cố chấp kia thì cũng không biết nói sao, hắn chỉ đưa ra phỏng đoán, nếu như hyeonjoon thật sự bị bệnh ấy, thì đây là thời kỳ khó chịu trước khi em lăn giường mà bệnh đấy, còn nếu không phải bệnh thì cũng vậy bởi vì, hyeonjoon lúc nào cũng thích chửi hắn mà.

hắn chịu đấy, chịu chịu luôn.

"tối nay đi nhậu không?" minhyeong bế người kia ra ngoài, đặt em ngồi lên ghế, hắn đưa ly sữa cho em rồi bảo.

"ai rủ à?"

"ừ anh sanghyeok chứ ai, ảnh bảo không hadilao nữa, kêu gì mà tối nay thử đồ nướng với đồ sống xem sao."

"thôi trời ơi, đi ăn hadilao đi." hyeonjoon nghe tới đây thì chán nản mà chê ra mặt.

"sao đấy? chẳng phải mày cũng ngán hadilao sao?"

"không..giờ hết ngán rồi. mà tự dưng ổng rủ đi ăn vậy đó hả?"

"ừ ảnh bảo thế, tối nay ảnh bao."

"mệt thế nhưng tao lại không muốn đi." hyeonjoon hớp hết ly sữa, tay lười biếng đẩy cái cốc qua cho người kia rồi bảo.

"thế tối nay ở trụ sở đi, tao ở nhà với mày."

"ai lại thế, tự dưng ở với tao rồi không được đi ăn, thôi đi ăn đi."

hyeonjoon nghe hắn nói thế, thật tình có chút vui vẻ nhưng rồi khi em nghĩ lại, hắn ở nhà với em thế là không được đi ăn, nghe như phải miễn cưỡng ở nhà vì sợ em cô đơn ấy.

"thế mày ở nhà được không? tối nay mưa, sẽ có sấm chớp đó."

"mẹ mày, đừng có mà dọa tao." nghe cái giọng lấc cấc của thằng bạn, hyeonjoon biết chắc là nó đang dọa mình, em lẹ lắm, chân nhanh nhảu đạp vào người hắn một cái rõ đau.

"này! đau tao đấy." minhyeong ôm bụng rồi gắt lên.

"h-hả..đau hả?"

trông thấy hắn gắt lên, hyeonjoon cứ nghĩ trò đùa của mình đi quá xa, em lo lắng vội ngồi gần hắn, tay lại muốn đưa ra xem thử người hắn có sao không.

"thế giờ có đau không, thằng chó."

minhyeong tặc lưỡi, nụ cười gian xảo đó đã tố cáo hắn, hyeonjoon giật mình nhưng chưa kịp làm gì đã bị hắn búng trán cho một cái đau đớn, sau rồi hắn chạy tọt đi ra ngoài.

tỉ số cân bằng, hai bên thành công đánh được đối phương.

"con mẹ nó!!! thằng chó đẻ!!"

tiếng la thất thanh của người đi rừng t1 vốn là thứ âm thanh quen thuộc đối với cả trụ sở, ngoài những lần chơi game thua thì nguyên nhân gây ra tiếng hét này chỉ có lee minhyeong, con người hay trêu em.
_______

một buổi sáng đấm nhau, buổi trưa em lại quay ra giận hắn, em chẳng chịu ăn cơm làm hắn sốt ruột cả lên, hắn xuống nước phải đi dỗ em, em lại chẳng chịu cứ rúc rích trong chăn, mãi đến khi hắn xông vào phòng xin lỗi em, chấp nhận cho em đánh thì em mới nguôi giận.

hyeonjoon búng ít lắm, búng có hai mươi cái à, búng mà hắn u trán thôi mà, nhẹ hều.

"làm cái gì mà trán anh đỏ vậy?"

wooje đang khoác áo chuẩn bị đi ra ngoài thì bắt gặp anh nó từ trưa giờ không thấy mặt mũi đâu, nó nhìn trán anh thấy đỏ lại quan tâm mà hỏi han.

"bị chó cào, không sao đâu. mà mày đi đâu đấy?"

"đi ăn chứ đi đâu, anh sanghyeok bảo đi sớm tý, nhà hàng sắp hết chỗ rồi."

"vãi ò, đi sớm thế à?"

"ủa minhyeong không thay đồ đi à?" minseok hỏi, lúc này cậu từ phòng bước ra.

"không, tao lười đi." hắn nói.

"thế anh với anh hyeonjoon ở nhà à? ăn cái gì không, em đem về cho." wooje nhìn hắn rồi hỏi.

"không cần đâu, à ghé siêu thị mua tao hai lon sữa đi."

"gì? anh bị gì à? hay mua cho em bé à? tự nhiên uống sữa lon ba." wooje cả kinh hỏi lại.

"mua để pha..ừm ờ thì cứ mua đi, tý tao gửi hình cái lon qua cho."

minhyeong làm thế quái nào lại dám nói là mua sữa pha cho hyeonjoon uống chứ, gặp hắn mà nói ra thì cả hai chắc bị trêu đến chết.

bạn thân gì mà, pha sữa cho đối phương uống, nhìn vô tưởng bồ không á.

"ờ thế thôi em đi đây."

wooje nói rồi kéo minseok ra ngoài xe, anh sanghyeok đợi sẵn ở ngoài đã lâu rồi, không ra là ảnh chết cóng luôn đó.

cả bọn đi hết, chỉ còn lee minhyeong ngồi một mình ở sofa, hắn là đang rất thong thả lướt điện thoại.

"minhyeong ới!"

"sủa tao nghe."

trên lầu, một con hổ giấy tằng tằng đi xuống dưới, bộ dạng không giấu được sự sung sướng mà chồm tới chỗ người kia.

còn hắn, đáp lại tiếng lời thân yêu của em bằng một tiếng nghe thật lãng xẹt, chẳng tình cảm tý nào.

"đi ăn kem không? tao thèm ăn kem."

"không, mày biết cổ họng mày đang đau không? còn trán mày nữa, nóng bỏ mẹ."

minhyeong nhăn mày nhìn người đang thỏ thẻ đòi đi ăn kem, đấy xin cái gì thì ngoan lắm, đáng yêu lắm nhưng lần này hắn không cho nhé, hắn ban nãy có sờ trán em rồi, trán em nóng bỏ ra rồi em còn ho nữa chứ, ho kiểu này có dập đầu xin hắn cũng không cho.

"kệ mẹ mày, tao chỉ nói vậy thôi chứ tao vẫn đi."

hyeonjoon nhảy khỏi người hắn, em le lưỡi một cái trông thật con nít rồi chạy vọt đi khỏi trụ sở.

"mẹ nó! mày dám đi tao sẽ đánh mày!" lee minhyeong nhấc người khỏi ghế sofa, sải chân dài của hắn nhanh chóng chạy theo em, vừa chạy vừa hét lớn.

"tao muốn ăn kem, ăn kem, ăn kem!"

hyeonjoon nói, chân em chậm lại rồi dừng ngay, tay chống lên hông, cả người xù lông lên trông thật như một đứa trẻ.

"không được..mày đang bệnh."

sau hơn mười phút rượt đuổi, minhyeong hắn thở dốc khi con người kia cuối cùng cũng đứng lại, hắn dơ tay lên cốc nhẹ lên trán em rồi bảo.

"đau tao, nhưng tao muốn ăn kem. chị ơi, cho em hai cây kem." hyeonjoon nói, cả người liền quay sang chỗ bán kem mà nói.

"mẹ mày! một cây thôi chị." minhyeong chẳng vừa gì, hắn cũng đi tới, bịt miệng con người kia rồi nói.

"hai cây chị ơi."

"một cây!"

"hai!"

"một!"

"hai!"

"mày im lặng!!"

"minhyeongie..quát tao.."

"..."

đang tranh cãi, bỗng dưng hắn lại quát gắt lên làm em sợ hãi, mặt em mếu máo, đôi chân mày cụp xuống theo mắt lộ rõ vẻ uất ức.

"ấy khoan khoan, đây là ngoài đường, mày khóc tao không dỗ được đâu."

minhyeong luống cuống vội lấy thân  con người kia lại, hyeonjoon mếu máo được hơi thì dựa vào người kia mà khóc to.

không cho ăn kem còn quát người ta, minhyeong thật là láo toét.

lee minhyeong bất lực cuối cùng cũng xua tay chịu thua, hắn mua cho em kem, nhưng chỉ là một cây thôi, không có cây thứ hai.

hyeonjoon nhìn thế thì lòng cũng dịu đi, em được hắn dắt tới chỗ khác, hyeonjoon tay cầm kem vừa ăn vừa thút thít.

"ngoan, không khóc nữa, lần sau không quát mày nữa." minhyeong lo lắng, vừa dỗ vừa lau nước mắt cho em.

"nhớ đó, lần sau quát nữa là hai kem."

"..."

"hyeonjoon này.."

đang đi, hắn bỗng dưng dừng lại, hai mắt hướng về phía trước, miệng bỗng gọi tên của em.

"hả, minhyeong muốn ăn kem à?"

"không ai lại ăn chung đồ chứ." hắn vỗ mông em rồi nói.

"chứ làm sao? tự dưng dừng lại?"

"bạn gái cũ tao kìa, cô ta đang đi về hướng của tụi mình.."

_____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro