4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

thời điểm lúc này là gần nữa đêm, hyeonjoon vừa ăn cơm xong đã vội vàng bay lên phòng cày rank, em chơi tới tận gần khuya thì mới bắt đầu nghỉ.

đôi mắt đen láy, óng ánh của em cụp xuống không thể mở ra, đôi chân mày nhíu lại không vì tức giận mà là vì mệt mỏi, hyeonjoon hai tay ôm lấy đầu, trong chốc lát lại cảm thấy đau đớn.

sóng mũi căng lên như vừa hưởng một đợt khí lạnh, khoang mũi nghẹn lại không thể thở được, đầu óc như bị chói chặt lại, màn sương trước mắt không biết từ đâu xuất hiện trong căn phòng kín mít, moon hyeonjoon nằm vật trên giường mà thở hổn hển.

hơi thở bị bóp nghẹn trong chốc lát đã nấc lên vài tiếng, hơi thở mỏng yếu như dây diều bay cao trên trời đầy gió lộng bất cứ lúc nào, nó cũng có thể đứt.

"thuốc..thuốc.."

em chới với, những ngón tay run bần bật không thể ngưng lại, em muốn lấy thuốc, thứ thuốc có thể làm giảm cơn đau hiện tại của em.

thuốc men hư là một sự bổ cho tinh thần của em, một con người không biết chăm sóc bản thân mình, một người luôn ỷ lại cho rằng bản thân cao lớn và khỏe mạnh, giờ đây đã phải trả giá bằng những cơn đau điếng từ sóng mũi.

cả người run lên biểu tình một đợt, cơ thể đã quá sức.

"ức.."

cạch.

"hyeonjoon còn chưa ngủ sao?"

minhyeong từ bên ngoài bước vào, hắn không có thói quen gõ cửa khi vào phòng người này, chỉ riêng mỗi hyeonjoon, hắn mới làm như thế bởi vì em chưa từng phàn nàn về chuyện này.

nhưng lần này hắn phải phàn nàn em về việc đi ngủ trễ, giờ này đáng lẽ hắn đã ngủ nhưng tại vì hyeonjoon vẫn chưa qua nên cả hắn và minseok đều phải thức.

hắn càu nhàu, mắt chưa vội nhìn lấy người kia đã trách móc, đồng tử lúc này vẫn còn bình thường cho đến khi nhìn thấy hyeonjoon, người đang run rẩy trên giường.

"hyeonjoon, mày bị làm sao vậy?"

minhyeong sợ hãi vội vàng ngồi xuống đỡ lấy người đang run rẩy liên hồi kia, tay hắn siết chặt ôm lấy em, gương mặt hắn nhăn lại, trong thoáng chốc đã chuyển sang sợ hãi.

"thuốc..minhyeong thuốc.."

hyeonjoon nằm trong lòng của hắn phần nào giảm được sự đau đớn cấu rỉa từ tinh thần, cả thân run rẩy đang mong cầu được sự chở che quan tâm nhưng hơn lúc này, em cần thuốc, em cần thuốc.

"được được, thuốc bỏ ở đâu?"

minhyeong hắn hoảng loạn lắm, tay chân cứ cuống cuồng hết cả lên, một tay ôm lấy em, một tay thì lục lọi tìm thuốc.

hắn biết, hắn biết hyeonjoon sức khỏe không tốt nhưng hắn làm sao ngờ được rằng khi bị bệnh, hyeonjoon lại như thế này.

gương mặt em trắng bệt cùng với mái tóc trắng tẩy càng khiến nó trông tệ hơn rất nhiều, cả sóng mũi đỏ ửng liên tục giãn nở căng cứng ra thở hổn hển, lồng ngực hay cả cơ thể đều đang run lên từng hồi.

"trong kệ..ức..trong kệ"

cả người em co lại đôi lúc giật lên mấy hồi vì cơn đau, đôi mắt đỏ ửng ứ ra mấy giọt long lanh, đôi môi run rẩy bật ra vài tiếng nấc chua xót.

tiếng rên khe khẽ của em khiến tâm can hắn quặng lại mà không rõ lý do.

"bịch nào..thuốc nào.."

minhyeong mở kệ tủ theo lời của em, hắn lấy ra một bịch thuốc, trông có vẻ hỗn tạp và khá nhiều, hắn trố mắt đầy bất ngờ.

thuốc thật sự rất nhiều đấy, hyeonjoon rốt cuộc đã làm gì mà để cơ thể mình phải lạm dụng thuốc nhiều thế này.

"đưa tao..ức.."

hyeonjoon chồm dậy, toàn thân run rẩy vớ lấy bọc thuốc từ tay hắn, em lọ mọ mở bịch thuốc ra, chộp lấy mấy viên thuốc quen thuộc mà nốc vào.

hắn vội đi lấy nước, vừa đưa cho người kia đã vuốt lưng ngay.

hyeonjoon hôm nay quả thật làm nhiều thứ hắn kinh sợ.

"ực.."

tiếng thuốc trào xuống bụng, hyeonjoon đỏ mặt, hai mặt hơi nhăn lại vì vị đắng đang tan trong miệng, những viên thuốc ác tính đang xâm chiếm cả cổ họng của em.

"từ từ."

hắn ngồi bên giường, tay vẫn luôn vuốt lưng cho người kia, ánh mắt cứ mãi nhìn em, nhìn lấy gương mặt xanh xao đang khó chịu vì uống thuốc.

hyeonjoon căng mắt nhìn lấy viên thuốc trong bàn tay đang run rẩy lên, đôi mắt đỏ rực ngước lên nhìn hắn, vẻ mặt của hắn đờ ra khiến hyeonjoon có phần lạ lẫm.

"ức.."

"nhìn tao làm gì.."

hơi thở chèn vào lời em khiến nó có hơi khó nghe, minhyeong lại chẳng đáp, tay vẫn luôn âm thầm xoa tấm lưng của em.

"minhyeong sợ à.."

em chớp mắt mấy cái, đồng tử dáy lên sự khó hiểu, mệt thì mệt nhưng không hiểu sao khi nhìn vẻ mặt đó của hắn, em có phần tò mò, đâu đó cũng là sự lo lắng.

"tao sợ, nhưng là sợ mày có chuyện gì."

minhyeong nhìn em, mắt không chớp, sau lại nói tiếp.

"ban nãy lúc mày sắp khóc, tao thật sự rất lo, tay tao run lên hết rồi này."

minhyeong dơ tay ra, đôi bàn tay của hắn quả thật đang run rẩy, hắn lo tới mức độ này rồi.

cơ mà chính hắn cũng không biết, bản thân tại sao lại như vậy, đối với một người bạn, sự lo lắng khi bạn bệnh là đương nhiên nhưng liệu lo đến mức tay run rẩy, cả thân dáy lên sự sợ hãi, liệu đây có phải là một người bạn đơn thuần?

hắn không biết, tâm can hắn không biết..

chỉ là khi nhìn thấy em như vậy, hắn sẽ mất bình tĩnh, tim gan đập loạn lên.

"lo thật à?"

"ừ, dạo này mày bệnh nhiều quá, chăm bản thân lại đi."

hắn nói, tay buông thõng để ra trước, nắm lấy bàn tay của em mà xoa.

cái xoa của hắn khiến em giật mình, lần đầu bị xoa tay thế này khiến em có chút ngại ngùng, theo phản xạ em rụt tay lại nhưng với sức của hắn, hắn đã giữ lại, mù bàn tay gầy gò của em được hắn bao bọc lại bằng hơi ấm, tay của hắn ấm quá, khác hẳn với đôi bàn tay lúc nào cũng lạnh toát của em.

"tao không có..chỉ là dạo này hơi nhiều việc thôi, không sao."

"đừng chủ quan, nếu lần sau còn như thế thì đi bệnh viện."

"đừng có điên! tao không đi đâu!"

hyeonjoon giận thót, cả người thu lại một góc khi nghe hắn nói, hai từ "bệnh viện" có lẽ là thứ mà hyeonjoon không muốn nhắc tới.

màu trắng tuốt nhạt nhòa cùng với mùi thuốc nồng chật chội chui vào khoang mũi khiến em sợ hãi, moon hyeonjoon sợ đi bệnh viện.

"hyeonjoon sợ bệnh viện à? được. lần sau cứ bệnh thì đi."

hắn không nghĩ thanh niên trai tráng hai mươi mấy tuổi đầu như em lại sợ đi bệnh viện đến mức tái mặt thế này.

hắn châm chọc vài câu bằng cái gương mặt đểu cáng đẹp trai của mình. moon hyeonjoon nhìn chăm chăm, hai mắt cứ láo lia nhìn gương mặt hắn đến ngơ ra.

nội tâm gào thét: má ơi!! lee minhyeong đẹp trai vãi.

"đẹp trai không? nhìn dữ thế?"

hắn thấy đôi mắt em cứ chăm chăm vào mình thì có phần mắc cười, nhìn người ta chăm chăm thế không sợ bị đánh giá à?

lee minhyeong cúi xuống, gương mặt đẹp đẽ góc cạnh của hắn ngước lên nhìn lấy em, con người đang chăm chăm theo cử chỉ của hắn.

"đẹp..à không! mày xấu như chó!"

hyeonjoon định nói gì đó nhưng may là thu lời lại kịp, em bụm miệng lắc đầu mấy cái rồi chạy tọt xuống giường đi ra khỏi phòng.

gương mặt mỏng đỏ bừng như trái cà chua của em bị hắn dọa đến xém xỉu tới nơi rồi.

lee minhyeong hắn là lợi dụng cái nhan sắc đẹp đẽ của mình để trêu chọc người khác!

"chậc, lại còn ngại."

nụ cười đểu cảng nhưng rất tình của hắn cong lên, môi nhấp lại vẻ như hài lòng, hắn bước ra khỏi phòng, sải chân dài đi theo con người kia.

"ủa sao qua muộn vậy?"

minseok đang bấm điện thoại, cậu thấy hyeonjoon đi vào cùng với mình liền hỏi.

"à..tại có chuyện tý ấy mà."

hyeonjoon thấy hắn định nói gì đó liền ngăn lại, em tiến lên trước nói đôi ba câu với cậu bạn.

"à rồi."

minseok gật đầu không chút nghi ngờ, im lặng một lúc, cậu lại lên tiếng.

"giờ chia chỗ ngủ sao?"

minseok liếc qua, chỉ có hai chiếc giường đơn nhưng hiện tại là có tới ba người đứng trong phòng.

"thế để tao.."

"tao ngủ sofa cho, hai bây ngủ giường đi."

hyeonjoon một lần nữa lên tiếng, em rõ biết hắn định ngủ chỗ sofa dài kia nhưng mà ai lại để chủ nhân căn phòng ngủ trên sofa chứ?

"ê khoan.."

"khoan gì, ngủ đi, tao buồn ngủ rồi."

hyeonjoon không để hắn nói thêm, em quyết định lăn lên sofa với một chiếc gối đơn độc.

"ơ được không?"

minseok hỏi.

"được, có gì đâu mà không được. hai bây ngủ đi."

em nói rồi quay người vào trong, bộ dạng cứ như sắp chìm đắm trong giấc ngủ vậy.

"giờ sao?" minseok liếc qua, hắn vẫn đang đứng đó nhìn em.

"ngủ đi, kệ nó."

minhyeong nói một tiếng không mấy thiện chí, hắn ta nằm xuống giường cái ạch rồi cũng lăn ra ngủ.

minseok không biết nói gì nhưng nếu hai người cũng đã ngủ thì cậu cũng không có cớ gì phải thức, cậu cũng đi tới giường rồi ngủ.

"ngủ ngon nha."

hyeonjoon nghe tiếng minseok chúc thì quay người lại, em bĩu môi nhìn lấy hắn, người ta tốt bụng ngủ ghế sofa rồi mà kêu kệ.

lạnh lùng chẳng dễ thương tý nào!

______

quay đi quay lại là hơn một giờ sáng, hyeonjoon vẫn trằn trọc chưa ngủ được, sofa ngủ hơi đau lưng, cơ thể cũng hơi lạnh bắt đầu run lên, hyeonjoon co ro một chỗ.

"ngủ chưa?"

minhyeong bỗng dưng hắn ngồi dậy làm em giật mình, hắn tiến tới chỗ em, thỏ thẻ hỏi.

"ngủ rồi."

hyeonjoon nhắm nghiền mắt, miệng vẫn lí nhí trả lời câu hỏi của hắn.

"tao bế lên giường ngủ, ngủ đây đau lưng."

minhyeong thấy người kia nói đã ngủ thì cũng mặc kệ, hắn ôm lấy em, bồng một cách nhẹ nhàng, cả người em nằm gọn trong lòng tay hắn.

"ê! bỏ xuống!"

"ngủ rồi mà? sao nói chuyện tiếp rồi?"

"mới dậy, mày bỏ tao xuống mau."

hyeonjoon đánh vào ngực hắn mấy cái thể hiện sự vùng vẫy, trước thái độ của hắn, em có phần hơi e dè.

"im nào, minseok sẽ dậy."

hắn thả em xuống giường, kéo chăn lên cho người kia rồi hảo. 

"ngủ đi, tao ngủ ghế."

minhyeong xoa mấy lọn tóc của em, ánh mắt cưng chiều nhìn lấy em, con người đang nằm trong chăn.

"hả..nhưng.."

"ngủ ngon, mai tao với mày đi ăn sáng."

minhyeong xua tay, hắn bước tới sofa ngã lưng xuống, bầu không khí lúc này đã im lặng.

"chăn nè. ngủ đi!"

hyeonjoon nhìn hắn, vẫn là không chịu được mà ném cho hắn cái chăn.

"cảm ơn nha."

minhyeong nhặt lấy cái khăn mà vui vẻ đắp lên người.

hyeonjoon vẫn là biết thương bạn của mình.

"ừ ừ."

____  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro