Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

To: [email protected]

From: [email protected] 

Subject: Chúng ta chia tay đi

Chào Minhyeong,

Như tiêu đề của email này, mình ngỏ ý chia tay với cậu. Lý do lớn nhất thì mình nghĩ chắc là vì chúng ta thật sự không có thời gian cho nhau, mình còn không nhớ lần cuối chúng ta đi hẹn hò là khi nào nữa. Mình không hề trách móc cậu, chuyện này chẳng là lỗi của ai cả, suy cho cùng thì mình bận công việc và cậu cũng thế, và chúng ta cũng ưu tiên công việc hơn. Cuối cùng thì mình nghĩ chia tay là phương án hợp lý nhất.

Cảm ơn cậu rất nhiều trong suốt thời gian qua. Mong cậu giữ sức khỏe và càng thành công hơn nữa.

Nếu cậu có gì thắc mắc xin hãy email lại cho mình, mình sẽ cố trả lời sau giờ làm việc. 

Trân trọng,

Moon Hyeonjoon

-

Mọi người hay bảo mùa hè là mùa cưới, Moon Hyeonjoon vừa lơ đãng thầm nghĩ vừa liếc mắt nhìn tấm lịch để bàn, thấy số sáu chình ình ở một góc như một lời nhắc nhở muộn màng. Cậu chớp mắt vài cái, sau đó liếc sang nhìn tấm thiệp cưới xinh xắn cầm trên tay, rồi mới ngước lên nhìn người vừa mới đưa tấm thiệp cho cậu - Ryu Minseok.

"Hả?"

"Không phải tao cưới, cái thằng này." Minseok cáu kỉnh rít qua kẽ răng, tính giơ tay lên kí vào đầu Hyeonjoon một cái, nhưng nó chợt dừng lại, hẳn là vì nó nhớ ra bọn họ vẫn đang ở trong công ty và sếp có thể ập đến bất cứ lúc nào. Nó hắng giọng nói tiếp, "Anh Kwanghee nhờ tao đưa cho mày, đám cưới của ảnh và Park Jaehyuk."

Hyeonjoon trầm trồ, cậu cẩn thận mở thiệp và xác nhận rằng đúng là đám cưới của Kim Kwanghee và Park Jaehyuk thật, tổ chức vào cuối tháng sáu và ở tít tận Busan. Có vẻ như là một bữa tiệc cưới bên biển, tuyệt, chúc mừng cho họ.

"Ồ, anh Kwanghee cuối cùng cũng lên xe hoa rồi ha."

"Ừ, với Park Jaehyuk" Minseok khoanh tay và gằn giọng ở cuối câu.

Hyeonjoon chỉ có thể cười trừ. Kwanghee là đàn anh thân thiết của Minseok từ hồi nó năm nhất đại học lận, đến tận bây giờ bọn họ vẫn giữ mối quan hệ gần gũi với nhau. Bản thân Hyeonjoon quen Kwanghee qua Minseok, cũng thân thiết với anh đủ nhiều để được dự mời đám cưới như này. Hiển nhiên là một phần nào đó cậu cũng biết về lịch sử hào hùng của anh với người chồng sắp cưới tên Jaehyuk kia, lý do sao mà Minseok hậm hực thấy rõ ấy.

Bỏ qua việc Minseok thể hiện cái bất mãn của mình bằng cách nhất quyết gọi đầy đủ tên cúng cơm của Jaehyuk ra, Hyeonjoon biết là nó cũng thầm mừng và chúc phúc cho Kwanghee, nên cậu chỉ bông đùa, "Bớt bớt đi, người ta sắp là anh rể mày rồi đấy."

"Tao chịu," Minseok tặc lưỡi, "Đúng là bọn nghệ sĩ, red flag đầy mình."

Hyeonjoon ngẩn tò te một hồi sau khi nghe được những gì Minseok vừa nói. Ha, đúng thật, bọn nghệ sĩ red flag đầy mình ấy.

"Thế tao đoán là đám cưới này cũng sẽ có...người nào đấy?" Hyeonjoon cuối cùng cũng lầm bầm, rồi tự rùng mình vì cách cậu vừa bóng gió gọi người yêu cũ của mình, Lee Minhyeong.

Jaehyuk, chồng sắp cưới của Kwanghee, là một producer tương đối có tiếng, anh ta mở hãng nhạc riêng chuyên ký hợp đồng với những rapper underground và nghệ sĩ indie (mà Minhyeong luôn gân cổ lên chối). Hiển nhiên là cậu quen anh ta qua Minhyeong, vì Minhyeong là nghệ sĩ dưới trướng ảnh, và hai người đó cũng thân thiết đủ nhiều để Hyeonjoon biết chắc chắn là Jaehyuk sẽ mời Minhyeong đến dự đám cưới.

Minseok chợt im lặng, gương mặt hơi tái tố cáo rằng nó đã nhận ra nó vừa lỡ lời. Ấy rồi Minseok nhanh chóng hắng giọng chữa cháy, "Ừ, nhưng chẳng lẽ mày sợ nó đến mức không dám gọi tên và không dám đi dự đám cưới Kwanghee luôn hả?"

Ừ, tao sợ. Nhưng mà Hyeonjoon đã không nói thế. Thay vào đó, cậu nuốt nước bọt, lắc đầu và tìm cách để chống chế sao cho nghe hoặc là không giả trân, hoặc là không cay đắng, "Không, tao chỉ nghĩ mọi thứ có thể sẽ...kỳ quặc."

Minseok khịt mũi và đảo mắt một cách không hề kín đáo, "Đương nhiên là sẽ kỳ quặc, không phải ai cũng chia tay qua email đâu."

"Này nhé, qua email nhưng bọn tao vẫn là chia tay trong hòa bình nhé."

Sự thật là, Hyeonjoon không chắc chắn rằng cậu và Minhyeong có thật sự là chia tay trong hòa bình hay không. Nhưng cậu có thể chắc chắn rằng họ đã kết thúc một cách yên ắng nhất có thể. Đơn giản chỉ là cậu lịch sự gửi một cái email, rồi Minhyeong nhắn lại sau 24 giờ đồng hồ đúng một chữ "Ok". Sau đó mọi thứ đi đúng quy trình của mọi cuộc chia tay thường thấy, Hyeonjoon xóa liên lạc của Minhyeong, ẩn hắn ra khỏi mạng xã hội, từ chối nghe mọi bài hát mới của hắn và coi như mình chưa từng có mối quan hệ gì với con người này. Họ còn không sống chung, nên việc đó lại càng dễ dàng.

Dù sao thì đã được gần một năm kể từ hôm Hyeonjoon gửi email chia tay ấy, thời gian hẳn vẫn chưa đủ để chữa lành nhưng họ đều là người lớn cả rồi, họ sẽ phải biết cách thỏa hiệp với những con người đã từng ở trong cuộc đời của họ mà thôi.

Minseok nhướn mày, tỏ vẻ không tin, nhưng nó cũng chẳng moi móc gì thêm, chỉ hỏi lại một câu, "Thế mày có đi không?"

Hyeonjoon nhìn tấm thiệp trắng ngà với phông chữ kiểu cách in tên Kim Kwanghee và Park Jaehyuk, rồi cậu suy nghĩ một lúc thật lâu.

-

"Anh không nghĩ đây là một ý hay." Hyeonjoon lập tức thở ra ngay khi vừa đặt mông xuống chiếc ghế đối diện với Choi Wooje.

Thằng em quý hóa của cậu đáp lại bằng một cái gắp thịt vào miệng, rồi gật gù tỏ vẻ lắng nghe để Hyeonjoon nói tiếp.

"Nhưng anh không thể không đến được ấy? Mà anh cũng muốn đến nữa."

Wooje đẩy cốc bia mát lạnh ra trước mặt Hyeonjoon, vừa nhai vừa đợi anh nốc cạn trong một hơi, sau đó mới lên tiếng, "Em tưởng hai người chia tay trong hòa bình?"

"Thì cậu ấy có nói gì nữa đâu? Quá là hòa bình." Hyeonjoon làu bàu, gọi thêm một cốc bia nữa, bởi vì một cốc bia thôi là chưa đủ để cậu nói chuyện này với Wooje.

"Là Minhyeong không nói, hay anh chưa bao giờ thật sự cho Minhyeong cơ hội để nói?" Wooje thắc mắc, không hề có ý châm chọc.

"Em không thể gọi thẳng tên ra như vậy được!"

Choi Wooje bĩu môi, nó gắp miếng thịt trong bát Hyeonjoon và bỏ vào miệng cho bõ tức, "Ừm, chắc kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy Avada Kedavra con hamster đuôi dài trong nhà anh hay sao mà đến cái tên cũng khiến anh trốn lui trốn lủi vậy? Hay anh sợ ảnh sẽ độn thổ đến đây và nghe người yêu cũ rầu rĩ vì phải gặp lại mình?" 

Hyeonjoon thật lòng suy nghĩ về việc bỏ về ngay bây giờ, cậu mời nó đi ăn không phải để nghe nó vạch trần vạch trụi cậu ra như vậy. Nhưng nghĩ đến việc mình đã trả tiền trước cho bữa ăn, cậu đành bấm bụng ngồi lại, không quên ném cho Wooje một cái nhìn cháy mặt. Hy vọng thằng nhỏ sẽ đen thui như miếng thịt trên bếp kia. 

"Dù sao thì," Đáng tiếc thay, Wooje vẫn thản nhiên ăn uống như thường, "Em nghĩ cũng do Voldemort chiều anh quá, ảnh nhượng bộ mà không có một thắc mắc gì luôn."

Vậy à? Hyeonjoon trầm ngâm suy nghĩ.

"Nhưng sự thật là bọn anh đều bận đến mức chẳng thể dành thời gian nhau. Cậu ấy thành công và bận rộn hơn, và em cũng biết anh vừa mới lên chức mà, nhiều việc đổ lên đầu. Anh cũng nghĩ là cậu ấy hiểu vấn đề." Hyeonjoon cảm thấy có chút bất công mà kể lể, dù sao thì kể từ khi chia tay với Volde-ý lộn-Minhyeong, cậu cũng chưa thật sự giải trình với bất cứ ai về quyết định của mình.

"Nếu cả hai cùng đồng ý chia tay, thế sao anh cứ phải trốn ảnh vậy?"

"Không phải không thấy người ta thì sẽ dễ quên hơn và đỡ thấy đau đớn hơn à?" Hyeonjoon bức xúc lớn giọng.

Dường như nhận ra cảm xúc đang dâng trào của Hyeonjoon, Wooje cuối cùng cũng buông đũa xuống, mặt nó dịu lại và nó chậm rãi cất lời, "Như vậy thì anh vẫn còn có tình cảm với Minhyeong và chưa thể quên được ảnh, đúng không?"

Hyeonjoon không buồn sửa lại cho Wooje nữa, cậu chỉ do dự gật đầu, có lẽ hai cốc bia đã phát huy tác dụng của nó.

"Anh không thể trốn mãi, và anh cũng không thể giải quyết vấn đề bằng cách coi vấn đề như không tồn tại được." Wooje nói, không giống như một lời nạt nộ cho lắm, nhưng nó vẫn khiến Hyeonjoon ngồi im không dám ho he gì.

"Bởi vì em nghĩ là anh vẫn chưa thật sự thỏa hiệp được với việc chia tay. Và nhỡ đâu Minhyeong cũng thế thì sao?" Wooje giải thích cho Hyeonjoon, như thể cậu mới là đứa kém tuổi hơn và chưa có một mảnh tình vắt vai nào giữa hai người vậy "Dù sao thì anh cũng đâu cho ảnh cách liên hệ nào khác ngoài cái email chết tiệt chỉ nhận sau giờ làm, và với người tăng ca mỗi ngày như anh? Nó giống một bức tường ngăn cách hai người với nhau hơn đấy."

-

Hyeonjoon đến Busan trước một ngày so với đám cưới, một phần là để dự bữa tiệc độc thân của Kwanghee, một phần là để tự tập dượt cho mình cách ứng xử khi gặp lại người yêu cũ. Điều cuối cùng cậu muốn làm là phá hỏng bầu không khí vui vẻ của đám cưới, và cậu cũng không thể trốn Minhyeong mãi được.

Nhưng khi Hyeonjoon nhìn thấy Minhyeong ở sảnh khách sạn, cậu nhận ra, cậu vẫn chưa sẵn sàng để gặp lại hắn.

Minhyeong, Lee Minhyeong, tóc hắn ngắn hơn so với lần cuối họ gặp nhau, nhưng vẫn là vóc dáng to lớn và đáng tin cậy ấy, vẫn là nụ cười rạng rỡ tựa ánh dương thiêu đốt khi hắn trò chuyện với Jaehyuk và đồng nghiệp chung hãng nhạc kế bên. Hẳn là những câu chuyện hài hước lắm, vì hắn đang cười ngặt nghẽo, cười đến tít cả mắt lại. Thế cũng tốt, vì như vậy hắn sẽ không thể thấy Hyeonjoon đang hoảng loạn tìm cách trốn sau mấy cái cột nhà.

"Ô, Hyeonjoon đến rồi hả?" Kwanghee hào hứng gọi lớn, thành công khiến Hyeonjoon giật bắn mình, đồng thời cũng phá tan mọi kế hoạch của cậu.

A, chết tiệt thật.

"A-anh Kwanghee, chúc mừng anh." Hyeonjoon lúng túng bò ra khỏi vị trí mình đang ngồi xổm, giả vờ như thể cậu vừa vấp chân ngã chứ không phải cậu đang tránh mặt người yêu cũ, dù cả hai cái nghe đều mất mặt như nhau.

Kwanghee vui vẻ quàng vai Hyeonjoon, vỗ lưng cậu mấy cái bôm bốp và vô tư nói, "Lúc chú kêu đến sớm một hôm anh còn tưởng chú nói xạo, anh nghĩ chú còn không định đến đó."

Thì đúng là như vậy thật, nhưng hiển nhiên là Hyeonjoon không có nói ra. Thay vào đó, cậu ngượng ngùng gật đầu và trả lời, "Sao em có thể bỏ lỡ đám cưới của anh được."

"Yêu thế, vậy để anh lấy phòng cho em luôn, nghỉ ngơi đi rồi lát ăn uống sau."

Hyeonjoon nghe xong thì mừng hứm, bám chặt lấy Kwanghee và ngó lơ những ánh mắt ở đằng sau mình. Chỉ cần lấy được chìa khóa phòng là cậu có thể hợp pháp trốn ở trong phòng rồi, sau đó cậu sẽ tìm Minseok và bù lu bù loa với nó để nó lên kế hoạch giúp cậu đối phó với Lee Minhyeong, bởi sự thật là cậu không thể làm việc này một mình được.

Nhưng người tính không bằng trời tính. Ngay sau khi Kwanghee đưa cho Hyeonjoon thẻ phòng cùng với vài lời dặn dò, cậu còn chưa kịp xách hành lý lên và chạy đi, một bàn tay thân quen đã nhẹ nhàng đặt lên vai cậu, kèm theo giọng nói ấm áp cũng chẳng hề xa lạ:

"Hyeonjoon?"

Và Hyeonjoon biết số phận của mình đã được định đoạt.

Thời gian, dù có chậm rãi nhưng vẫn không ngừng trôi qua, không khiến sức nặng của quả tạ trên vai cậu rời đi, và cuối cùng thì cậu chẳng thể làm gì ngoài quay người lại.

Ánh mắt hai người đụng nhau, hiển nhiên là gần một năm xa cách cũng không khiến Lee Minhyeong bớt đẹp trai hơn, và trông hắn vẫn rạng ngời như ngày hôm qua. Hắn đeo lên gương mặt một nét ngạc nhiên, sau đó chuyển dần thành cái bình thản khó dò. Tim Hyeonjoon nhói lên, rồi quặn thắt lại.

"Chào cậu." Lee Minhyeong máy móc nhe răng cười, trước khi mọi thứ trở nên khó xử.

"Chào cậu." Hyeonjoon cũng máy móc nhe răng cười lại, rồi thầm nổi da gà vì nghe hệt như hai thằng nhân viên tiếp thị gặp nhau và không biết đối phương đang cố gạ mình rằng người ơi đời này mau tàn lắm hãy mua bảo hiểm nhân thọ nhé. Thôi thì họ đã có thể làm tệ hơn thế.

Kwanghee đã biến mất từ khi nào không hay, để lại hai con người đứng chôn chân đối diện nhau. Không phải Hyeonjoon chưa bao giờ tưởng tượng ra những tình huống cậu và Minhyeong sẽ gặp lại, bằng một cách vô tình hay cố tình. Thậm chí một cái đám cưới cũng nằm trong danh sách những địa điểm khả thi để hội ngộ nữa, Hyeonjoon đã nghĩ nhiều như vậy đấy. Chỉ là trong những viễn cảnh đó, Hyeonjoon lại không thể nghĩ ra những điều họ sẽ nói với nhau: cậu không có gì để nói, cũng không biết Minhyeong có gì muốn nói với mình không.

"Lâu rồi không gặp nhỉ?" Minhyeong lên tiếng, một cách khách sáo. "Dạo này cậu khỏe không?"

"Khỏe, cậu thì sao?"

"Cũng tốt, hình như cậu vừa được thăng chức, chúc mừng nhé."

Hyeonjoon thấy trán mình giật giật, cậu sửng sốt nói, "Cảm ơn, nhưng sao cậu biết vậy?"

"Mình hỏi Wooje với Minseok thôi, yên tâm, họ không nói gì thêm đâu."

Đó không phải thứ tôi để ý, Hyeonjoon thầm nghĩ, ý tôi là tại sao chia tay rồi mà cậu còn quan tâm đến đời sống của tôi làm cái quái gì vậy? Tại sao chia tay rồi mà cậu vẫn còn chúi mũi-

Ồ.

Dù sao thì, vì Minhyeong đã hỏi về công việc, Hyeonjoon thấy mình cũng nên hỏi ngược lại hắn cho phải phép. Nhưng cậu nhanh chóng nhận ra, mọi câu hỏi trong đầu cậu sẽ tố cáo ngay lập tức việc cậu đã cố tình ngó lơ cái tên của hắn ở khắp mặt trận. Hyeonjoon không thể hỏi là album hay những bài hát của Minhyeong dạo này thế nào được, bởi cậu chẳng biết gì hết.

Nếu là lúc trước, Hyeonjoon sẽ là người đầu tiên được biết và được nghe sản phẩm mới của Minhyeong, kể cả khi chúng chỉ là những bản nháp, hay là bản thu âm đã hoàn chỉnh. Hyeonjoon thấy miệng mình đắng ngắt.

"Xin lỗi, mình vừa đi tàu hơi mệt, mình lên phòng nghỉ trước đây." Hyeonjoon cố mỉm cười, siết chặt tay cầm của vali rồi lịch sự giãn khoảng cách giữa mình và Minhyeong.

Trông Minhyeong có chút bối rối, hắn ngập ngừng hé miệng ra như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi. Cuối cùng hắn chỉ nhẹ nhàng cười, chào tạm biệt một câu và rời đi trước. 

-

Sau sự cố "hai anh nhân viên tiếp thị gặp nhau", Hyeonjoon trải qua ngày đầu tiên ở Busan một cách yên bình hơn cậu nghĩ.

"Đó là vì mày trốn trong phòng cả ngày và tiệc độc thân của anh Kwanghee thì không có Minhyeong." Minseok đứng khoanh tay, tặc lưỡi nhìn Hyeonjoon đang sửa soạn lại tóc mình trước gương, vì biết đâu cậu lại vô tình gặp Minhyeong thì sao?

"Voldemort" Hyeonjoon nói.

"?"

Minseok nhướn mày thắc mắc, nên cậu tiếp tục, "Wooje gọi Minhyeong là Voldemort."

Minseok đần mặt một hồi, sau đó rút điện thoại và bấm máy liên tục. Chắc chắn là để tám chuyện với Wooje rồi, mà Hyeonjoon chẳng thèm quan tâm nữa.

Bạn bè của Kwanghee ở bữa tiệc độc thân cũng không quá đông và đa số là những gương mặt quen thuộc. Hyeonjoon chợt tự hỏi về mấy người bạn chung của cả anh với Park Jaehyuk (như Minhyeong chẳng hạn), chẳng phải bữa tiệc tách riêng như này thì có vẻ hơi khó xử cho họ à?

"Ngày hôm nay là ngày hội ngộ của những người 2 năm trước đã hết lòng sỉ vả Park Jaehyuk vì Kim Kwanghee cho dù Kim Kwanghee lúc đó cũng gí ra đèo," Kim Hyukkyu dõng dạc lên tiếng, một tay cầm ly bia, một tay hướng về phía nhân vật chính của bữa tiệc, "Rồi sau đó bị trôn Hàn Xẻng khi mấy tháng sau Kim Kwanghee quay về với Park Jaehyuk, và cuối cùng thì hai thằng cũng không báo cả đám nữa. Chúc mừng đám cưới."

Mọi người cười ầm, Kim Kwanghee sưng sỉa lườm nguýt Hyukkyu, nhưng cũng chẳng thể cãi lại.

À phải rồi, lịch sử hào hùng giữa hai chú rể. Hyeonjoon muộn màng nhận ra rằng hai bữa tiệc độc thân này đơn giản chính là hai phe phái năm đó, thật là một cách hay ho để ôn lại kỉ niệm cũ.

Khi đó Minhyeong và Hyeonjoon vẫn còn yêu nhau, rồi bất đắc dĩ trở thành tình báo viên không chính cống cho hai người anh lớn, bởi vì họ tử tế như thế đấy. Minhyeong nghe ngóng từ phía Hyeonjoon về tình hình của Kwanghee, rồi mách lại cho Jaehyuk để anh ta liền tù tì sáng tác mấy bài hát thất tình (cho Minhyeong hát, đương nhiên rồi). Nhiệm vụ của Hyeonjoon sẽ là dùng tư cách ủng hộ bạn trai để bật những bài hát đó khi Kwanghee ở gần, và dỗ dành khi ảnh vừa khóc vừa chửi người yêu cũ của mình.

Mặc dù nếu Kwanghee biết được chuyện này, hẳn là anh sẽ không chần chừ gì mà đá cậu ra khỏi đám cưới của anh ngay bây giờ, nhưng Hyeonjoon cũng không hối hận về những gì cậu với Minhyeong đã làm. Cậu chỉ đơn giản nghĩ là sẽ thật tiếc nếu Kwanghee với Jaehyuk không thể quay lại khi họ vẫn còn thật lòng yêu nhau.

"Ô kìa, nhớ Minhyeong hay sao mà ngồi đần ở đây thế này?" Kwanghee cười nói, ngồi xuống bên cạnh Hyeonjoon và nghiêng ngả cả người. Không cần ngửi mùi rượu cũng biết là anh đang ngà ngà say rồi.

Hyeonjoon cười trừ, "Anh đừng có trêu em."

Kwanghee vỗ lưng cậu bồm bộp, "Xin lỗi, xin lỗi, nhưng mà cũng cảm ơn em vì đã đến, mặc dù có cả Minhyeong." Anh cảm kích thêm vào.

"Dăm ba thằng Voldemort làm gì được em cơ chứ?"

"Hả?"

Chết tiệt, tất cả là tại Choi Wooje.

"Không có gì đâu." Hyeonjoon vội vàng chữa cháy. Hy vọng là Kwanghee đã quá say để nhớ về việc này vào ngày mai.

"Được rồi, Harry Potter," Kwanghee nhún vai, rót thêm cho Hyeonjoon thêm rượu dù ly của cậu chưa vơi mấy, "Nhưng mà em ổn chứ? Em biết là em không cần phải cố nếu em không thấy ổn, anh hiểu mà."

Hyeonjoon gật đầu, rồi lại lắc đầu, im lặng một đỗi, và cậu cuối cùng cũng nói, "Em ổn, chỉ là em không biết phải nói chuyện với cậu ấy như thế nào thôi."

Kwanghee nhấp một ngụm rượu, hướng mắt về phía mọi người đang vui vẻ ăn tiệc như thể anh đang cố tìm kiếm Lee Minhyeong trong đám người đó vậy, nhưng anh nhanh chóng đáp lời, "Không muốn nói gì thì cứ coi nhau như người dưng nước lã thôi, trừ khi em thật sự muốn nói chuyện với Minhyeong"

Hyeonjoon cúi đầu xuống, cậu chỉ im lặng bóc da tay mình.

"Còn không biết nói gì thì lắng nghe thôi cũng được mà, dù sao thì anh nghĩ Minhyeong có nhiều thứ muốn nói với em lắm."

Thật à? Hyeonjoon tự hỏi. Vậy tại sao cậu ấy không nói gì với em? Hyeonjoon muốn nói, nhưng cậu lại không thể nào cất tiếng. Giọng của Wooje cứ ong ong ở trong tâm trí cậu.

"Vâng," Hyeonjoon lí nhí. Ấy rồi, một bóng đèn được thắp sáng trên đầu cậu, "Nhưng mà em muốn hỏi, làm cách nào mà hai người quay về với nhau vậy ạ?"

Kwanghee thoáng nhướn mày, nhưng trông anh không có vẻ ngạc nhiên lắm, thậm chí là khóe miệng anh đang nhếch lên cho một nụ cười đắc chí, "Vì bọn anh yêu nhau, đơn giản vậy á."

Hyeonjoon đen mặt, cậu lặng lẽ dốc cạn ly rượu vào miệng.

"Thật mà, vì bọn anh còn yêu nhau nên bọn anh mới muốn quay về," Kwanghee nhún vai, sau đó mặt anh dịu lại, anh nói tiếp, "Anh lúc đó chỉ nghĩ là chẳng lẽ bọn anh cứ thế mà kết thúc? Chẳng lẽ bọn anh lại bỏ cuộc dễ dàng như vậy?"   

Rồi Kwanghee khẽ cười, âm thanh nhẹ nhàng và trìu mến, "Bọn anh đã có một mối quan hệ khó khăn, thì khó khăn đến mức phải chia tay mà. Nhưng anh yêu em ấy, nên anh muốn cố gắng vượt qua những khó khăn vì em ấy. May mắn thay là Jaehyuk cũng thấy vậy, nên bọn anh đã thử lại và cố gắng cùng nhau làm tốt hơn trong mối quan hệ này."

Hyeonjoon trầm ngâm, cậu chăm chú nhìn đầu ngón tay bong tróc do bóc và cắn da tay quá nhiều mỗi lần căng thẳng. Minhyeong luôn cau mày khi nhìn thấy được, nhưng hắn chẳng nạt nộ gì, chỉ nhẹ nhàng hôn lên chúng trước khi bôi kem dưỡng tay cho cậu. Minhyeong cũng sẽ nắm tay cậu nữa, và hiển nhiên là điều đó hiệu quả hơn là cắn và bóc da tay.

Hyeonjoon không muốn thừa nhận rằng, việc gặp lại nhau như này khiến cậu nhận ra cậu vẫn còn nhớ Minhyeong theo một cách nào đó. Bởi nếu không còn nhớ nhung, Hyeonjoon đã không phải khổ sở ngồi đây như này.

Ấy rồi Hyeonjoon lại không nhớ lần cuối cùng bọn họ dành thời gian cho nhau là khi nào. Họ còn không thể sắp xếp để gặp mặt nhau một lần một tuần, và dù cùng ở một thành phố, nhưng Hyeonjoon thấy họ như cách nhau cả một dải ngân hà. Cuộc hội thoại với Minhyeong còn chẳng nằm ngay đầu ứng dụng nhắn tin, những lời chúc ngủ ngon vơi dần, không còn những bức ảnh kì cục và buồn cười Minhyeong gửi cho, ngay cả Hyeonjoon cũng không cằn nhằn và than vãn về công việc của mình cho hắn nữa.

Hyeonjoon chưa bao giờ nghĩ là cậu hết tình cảm với Minhyeong, nhưng guồng quay điên cuồng của công việc chỉ để lại cho cậu những cái rã rời mỗi khi tăng ca về, và cả một cảm giác tội lỗi vì đã không dành nhiều thời gian hơn cho Minhyeong. Để rồi trước khi Hyeonjoon có thể nhận thức được, mối quan hệ này đã giống một gánh nặng hơn là một niềm an ủi cuối ngày.

Cậu đã bỏ cuộc với bọn họ rồi sao?

Thấy Hyeonjoon im lặng như vậy, Kwanghee chỉ nhẹ nhàng xoa lưng cậu. Và trước khi Hyeonjoon có thể bàng hoàng nhận ra để xin lỗi anh vì đã phá hỏng bầu không khí của bữa tiệc, anh đã nói trước, "Anh sẽ luôn ủng hộ em dù em có quyết định như nào. Anh tin cả hai đứa sẽ giải quyết được, và dù người ta nói về cái này rất nhiều rồi, nhưng giao tiếp thật sự là chìa khóa đấy, trừ khi em không muốn thôi."

Hyeonjoon cảm kích gật đầu, chưa đến đám cưới mà cậu đã muốn khóc rồi.

"Với cả," Kwanghee lại rót rượu cho Hyeonjoon, thật là một cách hay ho để giải sầu, "Hình như Minhyeong cũng hỏi Jaehyuk câu y hệt vậy hay sao."

-

Hyeonjoon ôm lấy trán mình, tự hỏi là làm cách nào đám người tiệc tùng kia không bị khó chịu sau khi nốc cả đống rượu vậy nhỉ?

May thay là đám cưới tổ chức vào tầm xế chiều, Hyeonjoon có thêm thời gian dưỡng thương trên giường và sau khi nốc đống thuốc thì cậu cũng thấy đỡ hơn, ít nhất thì đầu cậu không còn xập xình disco như lúc mới ngủ dậy nữa. Cậu thật sự không muốn nghĩ đến trường hợp cậu ói hết bữa tối của ngày hôm qua trong lúc Kwanghee và Jaehyuk trao nhẫn cưới cho nhau. 

Hôm nay là một ngày đẹp trời, cái nắng hè óng ánh trên cát của bờ biển Haeundae, và gió thì đem vị mặn của nước biển ma sát trên da mỗi người. Khách mời vui vẻ nói chuyện với nhau trong những bộ đồ màu pastel, nhưng ngay lập tức trật tự khi Jaehyuk bước lên trước, để buổi lễ chính thức bắt đầu.

Bằng một cách nào đó, Jaehyuk ngay lập tức bật khóc khi đến lượt Kwanghee bước vào, khiến anh hoảng loạn thấy rõ, thiếu điều quăng cả hoa đang cầm trên tay chỉ để chạy đến bên Jaehyuk.

Hyeonjoon đã cố nín cười, nhưng cậu thất bại khi Jaehyuk quay mặt đi từ chối cho Kwanghee thấy bộ dạng của mình, nhưng Kwanghee thì vẫn cứng đầu xoay người Jaehyuk lại. Mọi người bên dưới cũng cười theo, khiến Park Jaehyuk càng được đà khóc dữ dội hơn.

Họ cuối cùng cũng bắt đầu trao nhau lời thề nguyền sau khi Jaehyuk đã bình tĩnh hơn. Nhưng anh ta vẫn nghẹn ngào, vừa nhìn Kwanghee vừa run rẩy cất tiếng:

"Kwanghee thân mến, hôm nay là ngày đám cưới rồi này. Bốn năm chúng mình yêu nhau. 48 tháng, 1460 ngày kề vai sát cánh. Huhu cái này rõ ràng là đã hay hơn ở trong đầu em."

Tràng cười lại vang lên rầm rộ, khiến Kwanghee cũng bật cười. Nhưng anh nhanh chóng sụt sịt theo Jaehyuk khi người đối diện tỏ lòng qua lời thề nguyền này, và vỡ òa khi anh ta nói những lời cuối cùng:

"Bốn năm trước, anh dạy em biết tình yêu là gì. Hai năm trước, anh dạy em biết tình yêu thì đầy những khó khăn, chưa bao giờ là hoàn hảo và dễ dàng. Nhưng tình yêu cũng là sự dũng cảm, sự cố gắng, sự kiên nhẫn và nhiều hơn cả thế. Bây giờ thì em biết, tình yêu là anh, và em sẽ trân trọng tình yêu này cả đời mình."

Giờ thì Kwanghee bù lu bù loa khóc ướt đẫm khuôn mặt, anh đưa tay áo lên cố gắng lau đi nước mắt trong sự hốt hoảng của chị chuyên viên trang điểm. Hyeonjoon cũng thấy mắt mình cay xè và ướt át, cậu sụt sịt trong tiếng cười nghẹn ngào và cũng bắt chước chú rể chấm chấm nước mắt mình.

Đám cưới tiếp tục diễn ra với càng nhiều nước mắt hơn khi đến lượt Kwanghee đọc lời thề nguyền ("Anh chưa bao giờ thấy đó là khổ sở, vì em là người anh yêu"), rồi kết thúc buổi lễ chính thức bằng tiếng hò reo khi họ cuối cùng cũng trao nhẫn cho nhau, và trao cả cái hôn thân mật nữa.

Bữa tối và tiệc rượu lần lượt diễn ra sau đó. Những tiếng sụt sịt xúc động lại vang lên khi gia đình Jaehyuk và Kwanghee lên phát biểu, rồi thay thế bằng tiếng cười khằng khặc khi Kim Hyukkyu và Son Siwoo thay nhau bóc phốt các chú rể. Mặc dù tối hôm qua hầu hết mấy thanh niên trẻ tuổi đều tham gia bữa tiệc độc thân của Jaehyuk và Kwanghee, nhưng hôm nay mọi người vẫn hào hứng chè chén như chưa từng có gì xảy ra. Hyeonjoon gắng gượng uống một hớp khi hai chú rể nâng ly mời rượu tất cả khách mời, còn lại thì cậu chỉ vục đầu vào mà chăm chú ăn.

"Người ta nhìn vào lại tưởng mày bị bỏ đói một tuần đấy, Hyeonjoon." Minseok cuối cùng cũng không chịu nổi mà lên tiếng bình phẩm.

"Gì? Đồ ăn ngon thì không được bỏ phí." Hyeonjoon, mồm vẫn nhai nhồm nhoàm thịt bò, trả treo lại.

Minseok đảo mắt, "Tao thấy mày ăn để quên đi việc là Lee Minhy- ý tao là Voldemort vẫn đang nhìn mày nãy giờ."

Đó là sự thật, Hyeonjoon có thể cảm nhận được ánh mắt của một người nào đó dán chặt lên người mình. Nhưng cậu vờ như không biết điều đó.

"Mày đừng hoang tưởng nữa, tập trung ăn đi."

Minseok bĩu môi, ngúng nguẩy bỏ đi để gia nhập một hội đang chơi mấy trò thử thách uống rượu ở phía bên kia. Gớm, người bé tí mà đào đâu ra được nhiều tửu lượng vậy, trong khi Hyeonjoon chỉ muốn trốn và yên bình thưởng thức đĩa bít tết của mình với hy vọng không bị ai rủ rê uống rượu nữa.

Và cứ như ngày hôm qua, kế hoạch của cậu lại bị phá hủy bởi không ai khác ngoài kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy.

"Chào Hyeonjoon, một lần nữa." Minhyeong nhẹ nhàng ngồi bên cạnh Hyeonjoon, thì thầm nói như thể hắn sợ tiếng động mạnh sẽ làm cậu chạy đi mất. Nhưng sự thật là, Hyeonjooon bị đánh úp như này thì làm gì còn đường lui nữa.

Hyeonjoon vội vàng nuốt xuống, bắt đầu bóc da tay mình dưới gầm bàn và cố không để cho Minhyeong nhìn thấy, "Ừm, lại gặp nhau rồi."

Lần này thì họ còn tệ hơn cả hai anh tiếp thị vô tình gặp nhau nữa. Nhưng Minhyeong trông không có vẻ gì là thất vọng, ngược lại, hắn cười một cách nhẹ nhõm.

"Đám cưới họ vui nhỉ? Cậu có đang tận hưởng không?"

Hyeonjoon gật đầu như một cái máy, rồi khách sáo trả lời, "Vui, nhưng mọi người uống nhiều quá."

Minhyeong cười một cách cảm thông, rồi hắn bất chợt đặt một ly nước màu đỏ rượu bên cạnh đĩa của cậu, "Mình biết, nên uống cái này đi," Thấy Hyeonjoon ngơ ngác tròn mắt nhìn mình, hắn chỉ cười và giải thích, "Mình không đầu độc cậu đâu mà lo. Nước nho đấy, ai mời thì cứ uống cái này, họ quá say để phát hiện ra."

Lần này, Hyeonjoon cuối cùng cũng bật cười thành tiếng, cậu nghiêng đầu ra phía sau và đưa tay lên che miệng.

"Cậu lại làm vậy rồi," Minhyeong chỉ ra.

Hyeonjoon vội vàng buông tay xuống, rồi thấy xấu hổ vì đã làm như vậy. Cậu cười trừ, ngượng ngùng đáp lời, "Thói quen mà, khó sửa lắm."

Minhyeong chợt im lặng hơi lâu so với bình thường, và qua khóe mắt của Hyeonjoon, trông hắn trầm tư như thể đang tìm kiếm câu trả lời cho một câu đố khó nhằn nào đó. Hyeonjoon bỗng thấy chột dạ, nhưng cậu không biết mình sai ở đâu và phải giải thích như nào.

Trước tiên thì vẫn phải xin lỗi đã, "Xin lỗi, đáng lẽ hôm qua mình nên hỏi chuyện cậu nhiều hơn, nhưng sự thật là mình đã không nghe nhạc của cậu, xin lỗi." Hay chưa, Moon Hyeonjoon, chưa đánh đã khai, và việc này thì có liên quan đếch gì đến cuộc đối thoại bây giờ của họ chứ?

Minhyeong quay ngoắt sang, sửng sốt nhìn Hyeonjoon như thể cậu mọc thêm hai cái đầu nữa. Rồi hắn bật cười ngặt nghẽo, khiến Hyeonjoon thấy mặt mình nóng hết lên. Cậu nói sai ở đâu à?

"Gì, không nghiêm trọng như cậu nghĩ đâu." Minhyeong đưa tay quệt nước mắt do cười quá nhiều, "Sự thật là, mình cũng chẳng sáng tác được bài gì mới."

Trên đầu Hyeonjoon treo một dấu chấm hỏi to đùng.

"Thế mà fan chưa lục tung cả nhà cậu lên à?" Hyeonjoon hỏi, thấy bất bình hộ những người hâm mộ của Lee Minhyeong, "Tại sao vậy?"

Cuối cùng thì Minhyeong cũng thôi không cười nữa. Thay vào đó, hắn quay sang nhìn Hyeonjoon, ánh mắt hắn sáng lấp lánh, nhưng khóe môi hắn vén lên cho một vẻ chua chát, "Cậu đoán xem?"

Hyeonjoon sững sờ, miệng cậu hé mở, nhưng cậu chẳng thể nói được gì.

Vấn đề là như này, Hyeonjoon nghĩ cậu hiểu Minhyeong đủ nhiều để cho phép bản thân suy diễn ra bảy bảy bốn chín những lí do Minhyeong không thèm đả động gì đến nhạc nhẽo suốt thời gian qua. Nhưng không phải cậu không thể đoán, chỉ là cậu lại không cho phép bản thân mình chọn lấy một lí do chính xác nhất, cậu thấy mình không xứng đáng làm vậy. Thế nên Hyeonjoon đã không đoán, cậu thật sự không muốn đoán.

Sự im lặng giữa họ trở nên khó chịu hơn, khiến Hyeonjoon bồn chồn, và chua xót, và đau đớn. Cậu chẳng biết làm cách nào để xoa dịu mớ cảm xúc đang trộn lẫn trong con tim mình, bình thường thì cậu sẽ, như Wooje nói, trốn hoặc giải quyết vấn đề bằng cách không nhìn thấy vấn đề. Nhưng bây giờ, Hyeonjoon chẳng có chỗ nào để trốn, và vấn đề thì đang ngồi ngay cạnh cậu, hơi ấm quen thuộc không ngừng nhắc nhở cậu về sự hiện diện của nó.

Cuối cùng thì nỗi bất hạnh của Hyeonjoon được giải thoát khi đám nghệ sĩ cùng hãng nhạc với Minhyeong gọi hắn, "Ê Minhyeong, ra đây phụ tụi tao quăng Jaehyuk xuống biển."

Minhyeong lớn tiếng đáp lại trước khi quay sang cười với Hyeonjoon một cái, "Mình đi trước nhe, Hyeonjoon ăn xong thì ra biển hóng gió đi, mất công đến tận Busan rồi mà."

Hyeonjoon trúc trắc gật đầu, lặng lẽ nhìn Minhyeong rời đi, để lại một khoảng trống bên cạnh cậu.

-

Những vị khách lớn tuổi đã về hết, gia đình đôi bên cũng quay trở lại khách sạn để nghỉ ngơi. Giờ chỉ còn lại đám người trẻ tuổi vẫn còn dại dột và nghịch ngợm, không biết làm gì ngoài bày trò quậy banh cái bãi biển này lên.

Hyeonjoon thấy hơi cô đơn khi ngồi một mình ở bàn ăn, nên cậu cũng nhanh chóng gia nhập với hội bạn bè của Jaehyuk và Kwanghee. Cậu hơi quan ngại về việc vừa ăn xong đã nhảy xuống dưới biển chơi đùa, nhưng có vẻ như mọi người chẳng mấy ai quan tâm cho lắm.

Jaehyuk bị đám đồng nghiệp túm tay và chân khiêng lên như một chú heo sữa quay trên bếp lửa. Anh ta la oai oái một cách thảm thiết, "Chồng ơi, cứu em!"

Kwanghee xắn ống quần lên và đạp bì bõm trên nước, khoái trá cười và nhảy vào phụ giúp mọi người khênh Jaehyuk tiến sâu vào biển hơn. Jaehyuk chỉ kịp chửi rủa mọi người (trừ Kwanghee) trước khi bị quăng cái tùm xuống dưới biển.

Anh ta nhanh chóng trồi lên, ướt như chuột lột và miệng vẫn không ngừng chửi rủa. Nhưng đó giờ Park Jaehyuk đâu phải dạng vừa, anh ta hừng hực chạy lại gần, và tóm Kwanghee xuống biển cùng với mình.

Một chuỗi domino xảy ra, Kwanghee bằng một cách nào đó nắm được cánh tay của Hyukkyu, người đang quàng vai Lee Sanghyeok, rồi Park Jinseong trượt chân va vào người Lee Minhyeong một cái, và thế là một chùm người cứ thế ngã lăn quay ra và nhấn mình xuống dòng nước lạnh mát.

Busan đang vào những ngày hè dài nhất trong năm, Mặt Trời rực rỡ ương bướng treo trên đường chân trời đến tận bây giờ mới chịu lui dần xuống, để hoàng hôn thả mình vào các ngóc ngách của nhân gian. 

Hyeonjoon trông thấy Minhyeong đứng đó, ướt sũng từ đầu đến chân, mái tóc không còn vuốt keo cứng ngắc như trong đám cưới nữa, thay vào đó là những sợi đen óng đổ xuống trước trán và để rơi từng giọt nước nhỏ. Ánh chiều tràn xuống bờ biển để rọi sáng Minhyeong, và mắt hắn tít lại khi hắn cười lớn, âm thanh giòn tan vang vọng như viên đá được thảy và nhảy từng bước trên mặt nước.

Đây rồi, đây chính là cậu trai Hyeonjoon thương mến; cậu trai Hyeonjoon đã buông tay.

Suy nghĩ của Hyeonjoon bị cắt ngang khi Kwanghee và Minseok đột kích trong lúc cậu đang mất tập trung. Hai người xách nách một Moon Hyeonjoon còn đang ú ớ không hiểu mô tê gì, và chẳng cho cậu thời gian giãy giụa phản kháng, bọn họ không nhân từ mà quăng luôn cậu xuống biển cùng những người còn lại.

"Mất công đến Busan rồi mà, phải đi tắm biển chứ Hyeonjoonie!" Minseok đứng trên bờ đùa cợt, trước khi bị chính Kwanghee đẩy ngã xuống biển cùng.

Hyeonjoon tranh thủ lúc Minseok trồi lên lau mặt để trả thù, cậu hất thật nhiều nước vào người nó, nhưng không ngờ rằng Minseok đã nhanh tay vớ lấy một đụn cát để trét lên đầu Hyeonjoon. Kwanghee tự giác nhảy xuống để hùa vào bắt nạt Hyeonjoon, nhưng thế quái nào anh lại lỡ chân nhảy luôn vào người Han Wangho, và thế chiến lại nổ ra.

Chỉ cho đến khi trời tắt nắng hẳn và thủy triều lên, cặp đôi mới cưới và đồng bọn mới chịu lết cái thân tàn tạ và ướt nhẹp về khách sạn. Busan về đêm lạnh hơn Hyeonjoon nghĩ, gió thổi mạnh qua người cậu và khiến cậu run rẩy đôi chút.

Nhưng trước khi Hyeonjoon có thể cố vắt chân lên cổ mà chạy về phòng, một hơi ấm choàng lên người cậu, và khi cậu quay lại nhìn, Lee Minhyeong đã đứng đằng sau với áo khoác của hắn trên vai cậu.

"Mặc tạm đi, không lại ốm."

Hyeonjoon bối rối muốn rũ áo ra khỏi người, nhưng Minhyeong đã giữ lấy vai cậu, và cái chạm của hắn bỏng rát ngay cả khi đã cách một lớp vải.

Đây là lần đầu tiên Minhyeong chạm vào người Hyeonjoon sau khi chia tay, và Hyeonjoon nghĩ sức nặng của nó sẽ khiến cậu nổ tung mất.

"Thôi, Minhyeong cũng lạnh mà." Hyeonjoon líu lưỡi, cố gắng giữ bình tĩnh và sắp xếp lại câu từ trong đầu mình.

Minhyeong bật cười, "Không cần lo cho mình, người mình dày như này cơ mà."

Và trước khi Hyeonjoon có thể trở nên mạnh dạn hơn để nói gì đó, Minhyeong đã nhanh chân chạy lên trước, để lại Hyeonjoon đứng chôn chân trên cát với chiếc áo khoác của hắn. Hắn rời đi mà không thèm ngoảnh lại, như thể hắn đang bỏ trốn khỏi những thứ khiến hắn bối rối, dù bấy giờ người rối rắm hơn nên là cậu mới đúng.

Cho đến khi Minhyeong khuất bóng hẳn, Hyeonjoon mới ngồi thụp xuống, và tay cậu siết chặt lấy chiếc áo khoác quanh người mình. 

-

Đa số các khách mời đều rời đi vào sáng hôm sau, bao gồm Moon Hyeonjoon. Cậu không thể nghỉ phép quá lâu, và số công việc tồn đọng đang đón chờ cậu khiến cậu không hào hứng trở về Seoul cho lắm.

Hyeonjoon uể oải xách hành lý xuống sảnh để trả phòng, nơi Jaehyuk và Kwanghee đã đứng chờ để tiễn mọi người trước khi lên đường cho tuần trăng mật của họ. Khi Kwanghee trông thấy bóng dáng Hyeonjoon, anh nhanh chóng đến bên và ôm cậu một cái.

"Cảm ơn em vì đã đến nhe." Kwanghee cảm kích nói, "Về nhà an toàn."

Hyeonjoon đáp trả cái ôm trước khi tách mình ra khỏi người Kwanghee, cậu quay qua bắt tay Jaehyuk một cái và chuẩn bị rời đi.

Nhưng Jaehyuk bất chợt lên tiếng, như muốn ngăn cậu lại, "Minhyeong vẫn đang ở ngoài đó, nếu em có gì muốn nói với nó."

Hyeonjoon ngẩn người ra một chút, lòng chợt trùng xuống, nhưng cậu nhanh chóng xốc lại tinh thần, gật đầu vâng dạ và mỉm cười với hai người trước khi rời đi.

Khách sạn thì to thật đấy, nhưng từ bàn lễ tân đến lối ra chắc cũng chẳng đến năm phút đi bộ. Ấy rồi Hyeonjoon đổ lỗi cho tàn dư của đám cưới hôm qua khiến bước chân cậu nặng nề hơn, chứ không phải cậu đang chần chừ. Vali khá nặng và tay cậu thì mỏi nhừ, chứ không phải cậu đang bị giằng xé bởi những mâu thuẫn trong mình. Dù sao thì, hẳn là Minhyeong cũng sẽ chẳng thể kiên nhẫn mà nán lại lâu như vậy, Hyeonjoon nghĩ thế.

Trật lất.

Minhyeong ngay lập tức nhìn thẳng vào mắt Hyeonjoon khi cậu bước ra, hành lý đã đặt dưới chân và rất sẵn sàng để đi về bất cứ giây phút nào tiếp theo. Nhưng tại sao hắn vẫn ở đây?

Ánh mắt hắn hấp háy một thứ cảm xúc trăn trở và khó hiểu, đối với Hyeonjoon ấy, như thể hắn đang chờ đợi cậu, và chính xác hơn, chờ đợi một câu trả lời nào đó. Trước giờ, Minhyeong vẫn giống như mặt trời, ánh sáng, hay bất kì thứ gì sáng tỏ ấy, và Hyeonjoon đứng trước mặt hắn thì chẳng khác nào để mọi suy nghĩ của mình bị phơi bày hết ra cả.

Và trong một giây phút ngắn ngủi, có quá nhiều thứ đổ tràn vào tâm trí cậu, rồi để lại một cơn đau kéo dài trên dây thần kinh. Cậu nghĩ về những gì Wooje và Kwanghee nói với cậu, cậu nghĩ về lời thề nguyền của Jaehyuk, và cậu nghĩ về cả những gì cậu đã muốn nói ra trên bờ biển tối qua, trước khi Minhyeong chạy đi và để cậu ở lại một mình.

Cơn lốc xoáy của những "Mình xin lỗi", "Mình nhớ cậu", "Rõ ràng là cậu có điều muốn nói mà, sao cậu lại không nói?", "Tại sao cậu bỏ mình đi, xong lại chờ mình?", "Cậu còn yêu mình không?", "Chúng ta quay về được không?" liên tục khuấy tung tâm trí Hyeonjoon, biến nó thành một mớ hỗn độn tàn tạ và rã rời.

Nhưng cả người Hyeonjoon căng cứng, cậu thấy mình như đang đứng trên vách núi chênh vênh và cố hết sức để không bị rơi xuống. Vực thẳm trước mắt cậu sâu hoắm, thẳng đứng và tối tăm, tối đến mức ánh sáng của Minhyeong cũng chẳng thể nào rọi xuống được nữa. Ấy rồi những suy nghĩ cứ căng mình ra, không ngừng lấn chiếm và chực chờ đẩy cậu ra khỏi mỏm đá cho đến khi cậu không thể bám trụ được nữa, để rồi cuối cùng-

"Về nhà an toàn nhé." Hyeonjoon lầm bầm, cậu không còn cái gì để bám vào nữa.

Minhyeong tròn mắt, nhưng rồi mặt hắn dịu lại cho một nụ cười. Ánh mắt nhẹ nhàng tương phản với cái nắng ấm và xanh vời vợi của ngày hôm nay, và hắn trả lời, "Ừm, Hyeonjoon cũng vậy nhé."

Rồi Minhyeong rời đi, rời khỏi Hyeonjoon nhanh chóng và dễ dàng như cách hắn chấp nhận lời chia tay lúc đó. Họ sẽ quay lại với họ của những mấy ngày trước, của mấy tháng trước, của những người yêu cũ không còn gì cho nhau nữa, và chưa bao giờ cậu thấy trống rỗng như bây giờ.

-

Tàu từ Busan đến Seoul rất đúng giờ, 2 tiếng 15 phút và thêm 20 phút nữa để bắt taxi về nhà. Hyeonjoon không nhớ thời gian trôi qua như nào, và cậu cũng không nhớ mình đã nghĩ gì trong suốt lúc đó.

Cái tối tăm của căn hộ chào đón Hyeonjoon khi cậu mở cửa ra. Cậu uể oải bật lọc khí, đốt nến thơm cho bớt đi cái mùi của một căn hộ bỏ không hai ngày rưỡi, ngồi dưới sàn đang rất cần phải hút bụi một lúc lâu rồi lười biếng đi dọn đồ.

Chiếc áo khoác màu đen của Minhyeong nằm ngay trên cùng, khi Hyeonjoon vừa mở vali ra. Chiếc áo hôm qua Hyeonjoon đã mặc, rồi phơi trong phòng với hy vọng nó sẽ chóng khô để cậu có thể trả lại Minhyeong. Nó không còn ẩm ướt như khi khoác lên vai Hyeonjoon nữa, nhưng bằng một cách nào đó, nó lại nằm trong vali cậu lúc này.

Có lẽ trong lúc vội vàng sắp xếp hành lý, cậu đã thảy nó vào cùng đống đồ của mình lúc nào không hay. Có lẽ trông nó giống áo cậu quá, và cậu quên mất là tối qua Minhyeong có cho cậu mượn áo mình. Có lẽ cậu thấy mình cần phải giặt nó trước khi đem trả Minhyeong, bởi thế mới phải phép.

Nhưng sự thật là như này:

Hyeonjoon chưa bao giờ là một nhà sưu tầm, nhưng cậu là một kẻ níu giữ.

Cậu nhớ những lần đi dạo trên bờ cát ẩm, nắm chặt lấy bàn tay mẹ, nhặt những vỏ sò và bỏ chúng vào túi quần nặng trĩu, rồi lưu luyến không nỡ khi phải thả chúng về biển, thả chúng "về nhà", mẹ cậu từng nói. Cậu nhớ khi ấy mình bảy tuổi, và họ luôn đi ra biển vào mỗi dịp cuối tuần.

Hyeonjoon vẫn luôn trốn chui trốn nhủi mỗi khi nhắc đến Minhyeong, chặn hắn khỏi mọi mạng xã hội và chẳng buồn quan tâm đến hoạt động nghệ thuật của hắn. Nhưng khi Hyeonjoon nhìn quanh nhà, cậu thấy bàn chải của Minhyeong vẫn ở trong nhà tắm, chiếc cốc đôi của cậu và hắn vẫn nằm gọn trên chạn, phủi một lớp bụi như thể đã rất lâu rồi không có ai dùng đến. Nếu bước vào trong phòng ngủ, hẳn là Hyeonjoon vẫn có thể tìm thấy đôi ba chiếc áo cái quần của Minhyeong ở một ngăn riêng, cùng với những món đồ ngớ ngẩn họ mua cùng nhau trong những chuyến đi khỏi Seoul.

Cứ như thể Minhyeong sẽ quay về, như thể hắn chưa bao giờ rời đi và cậu chỉ đang chờ đợi một tiếng mở cửa, bởi Minhyeong biết mật khẩu nhà cậu là gì mà.

Nhưng họ đã chia tay, Hyeonjoon đã đánh mất cơ hội để giữ hắn lại, họ buông nhau ra và bỏ cuộc rồi. Giờ đây, Hyeonjoon chỉ có thể gom nhặt và bám víu lấy những ký ức về bờ cát ẩm, sóng xô ướt bắp chân, và hơi ấm của Minhyeong khi cậu vùi mặt vào áo hắn, rồi bật khóc.

-

Trời đã sẩm tối khi tiếng chuông điện thoại reo lên ầm ĩ, phá vỡ không gian tĩnh mịch của căn phòng, và cả giấc ngủ của Hyeonjoon nữa. Hình như là cậu khóc đã đời xong thì mệt quá lăn ra sàn ngủ luôn, cậu không nhớ nữa.

Hyeonjoon cố ngó lơ âm thanh phá đám đó, nhưng một khi đã chập chờn tỉnh thì cậu sẽ khó vào lại giấc hơn, cậu nhận ra, nhất là khi tiếng chuông nhức óc vẫn đang không ngừng đổ. Thế là cậu khua tay tìm điện tại đang nằm bên cạnh mình, hai mắt nặng trĩu không thể mở nổi nhưng vẫn mò đúng nút nhận cuộc gọi.

"MOON HYEONJOON! ANH ĐANG Ở TOP 1 REAL TIME MELON KÌA!" Choi Wooje hét toáng lên ngay khi Hyeonjoon bắt máy.

Hyeonjoon ngay lập tức để điện thoại ra xa hơn khỏi tai. Cậu nghĩ màng nhĩ mình sắp rách hết rồi. Choi Wooje lớn tiếng như vậy nhưng Hyeonjoon vẫn chỉ nghe chữ được chữ không, hẳn là vì đầu óc cậu đang không vận hành mượt mà cho lắm, nên bỏ qua việc thằng nhóc vừa gọi đầy đủ tên cúng cơm của cậu ra, cậu hỏi lại, "Hả? Wooje? Em nói gì cơ?"

Đầu dây bên kia chợt im lặng một cách bất thường, làm Hyeonjoon tự hỏi có phải mình vừa ấn nhầm nút kết thúc điện thoại không.

Nhưng trước khi Hyeonjoon có thể alo alo thêm mấy tiếng nữa, Wooje hỏi trước, "Anh biết rồi à?"

"Biết gì? Anh đang ngủ mà?"

"Thế sao anh lại khóc?"

??? Sao thằng nhõi này biết vậy ??? Hyeonjoon thấy hoang mang vô cùng, nhưng mà kệ, Hyeonjoon chỉ cần nói là cậu bị sổ mũi đau họng là được mà.

"Đừng có điêu, em biết hết đấy," Như đọc được suy nghĩ của cậu, Wooje hống hách lật tẩy. Bù lại thì không cần nhìn Hyeonjoon cũng biết là nó đang chống nạnh luôn, bởi họ hiểu nhau cỡ đó.

Thấy Hyeonjoon ú ớ không trả lời được, Wooje đành thở dài, nó nói tiếp, "Minhyeong đã ra bài hát mới đấy, và em nghĩ anh sẽ muốn nghe."

Wooje và Hyeonjoon có một thỏa thuận ngầm là cậu sẽ bịt miệng nó bằng 70 ngàn won tiền gà mỗi tuần, bù lại thì nó sẽ không đề cập bất cứ thứ gì liên quan đến nhạc nhẽo của Minhyeong (dù Choi Wooje nhất quyết không thừa nhận, cậu biết thừa nó là trưởng fanclub của Lee Minhyeong). Đó cũng là lí do vì sao trong suốt thời gian qua, Hyeonjoon không hề hay biết về việc Minhyeong đã không sáng tác thêm bài hát nào. Nhưng bây giờ Wooje lại dựng cậu dậy, hối thúc cậu bằng mọi giá chỉ vì người yêu cũ cậu ra bài hát mới?

Hyeonjoon muốn yêu cầu refund tiền gà ngay lập tức.

"Nghe đi, em đang cố giúp anh đấy." Wooje làu bàu một cách mất kiên nhẫn, như thể nó sẽ thật sự trả lại tiền gà nếu Hyeonjoon nghe lời nó vậy.

Dưới sự thúc ép của thằng em trời đánh, và cả sự không tỉnh táo sau khi ngủ dậy của mình nữa, Hyeonjoon thật sự mở ứng dụng nghe nhạc ra, trợn mắt một chút khi thấy tên Minhyeong chễm chệ trên bảng xếp hạng với một bài hát mới. Hyeonjoon nhắm mắt lại, và cậu ấn vào nghe.

Bài hát chỉ dài vỏn vẹn 2 phút rưỡi. Tiếng trống vang lên ba nốt đầu, rồi tiếng bass, và sau đó là giọng hát tha thiết và mong mỏi, hòa cùng với tiếng guitar buồn bã, nhưng cũng chân thành biết mấy.

I don't know what to do without you

I don't know where to put my hands

"Em nghĩ là anh ấy viết cho anh, em thật sự không nghĩ ra được một viễn cảnh nào đó mà bài hát này không phải là cho anh." Wooje nhẹ nhàng nói ở đầu dây bên kia. Hyeonjoon im lặng, cậu ấn nghe lại một lần nữa.

I don't think I could stand to be

Where you don't see me

Trước khi cậu nhận thức được, Wooje đã cúp máy từ khi nào, còn cậu vẫn chăm chú nhìn vào những dòng chữ của lời bài hát được đăng tải trên Melon, như muốn khảm chúng lên trên não bộ mình.

I miss you more than anything

Hyeonjoon không thật sự biết chính xác mình đã nghe đi nghe lại bao nhiêu lần. Cậu cũng không biết mình đang cảm nhận được những gì. Cậu chỉ biết là khi bài hát vang lên lần cuối cùng, có gì đó trong cậu chợt vỡ òa, khiến cậu vội vàng rời khỏi nhà và chạy đi.

-

Sau khi Minhyeong liều mình tung ra bài hát hắn sáng tác lúc ba giờ sáng, hắn đã tưởng tượng ra được nhiều viễn cảnh, bao gồm cả việc Hyeonjoon muốn gặp mặt hắn. Nhưng Minhyeong vẫn không thể giấu nổi sự ngạc nhiên trên mặt khi Hyeonjoon thật sự đang đứng trước cửa nhà mình, mồ hôi nhễ nhại và lồng ngực phập phồng vì thở quá gấp gáp.

"Hyeonjoon?" Minhyeong sửng sốt. Đến mức mất một lúc hắn mới có thể hoàn hồn trở lại mà nhích người sang bên, tỏ ý mời Hyeonjoon vào nhà.

Nhưng Hyeonjoon chỉ lắc đầu, khiến trái tim Minhyeong nhói lên một cái. Cậu hít vào thở ra một lúc để ổn định lại nhịp thở của mình, rồi mới nhìn thẳng vào mắt Minhyeong, "Bài hát là những gì cậu muốn nói phải không? Vậy giờ cậu nghe mình nói được không?"

Minhyeong còn có nhiều điều muốn nói hơn, nhưng hắn im lặng gật đầu. 

Hyeonjoon tiếp tục hít vào một hơi thở thật sâu, như đang trấn tĩnh bản thân mình, ánh mắt cậu chưa một lần rời khỏi Minhyeong. 

"Mình đã nghe bài hát của cậu, có thể là hiểu nhầm, hoặc không, nhưng dù sao thì mình đã suy nghĩ rất nhiều," Hyeonjoon thở dài, giọng cậu nghẹn ngào, "Mình nhận ra lấy lí do không có thời gian dành cho nhau để chia tay là một điều ngu ngốc, rõ ràng là có nhiều cách để chúng ta giải quyết nhưng mình lại chọn cách tồi tệ nhất. Mình hối hận về điều đó. Nhưng mình lại không biết phải làm thế nào nữa."

"Sau khi chia tay, mình đã tự hỏi sao cậu không thắc mắc lí do, sao cậu không níu kéo mình lại, sao cậu buông mình ra dễ dàng đến thế? Chúng ta thật sự nên chia tay sao?"

Minhyeong toan mở miệng để trả lời, nhưng Hyeonjoon đã đưa tay lên dừng hắn lại, và cậu nói tiếp.

"Nhưng mình chẳng có cái quyền gì để hỏi vậy, khi đứa nói chia tay trước là mình, đứa chạy trốn và không chừa lại đường lui cho cả hai chúng ta cũng là mình. Mình tự cho mình là người buồn bã hơn mà chẳng nhận ra là điều đấy cũng khiến cậu đau khổ như nào."

"Có lẽ khi ở đám cưới anh Kwanghee mình nên làm điều gì đó, bởi vì vẫn luôn là cậu chủ động, vẫn luôn là cậu xuống nước trước với mình, nên lần này phải đến lượt mình thôi. Nhưng mình đã hèn nhát và sợ hãi hơn mình muốn, để rồi mình hối hận vì đã không làm gì, vì đã chia tay cậu và buông cậu ra."

"Rồi bài hát của cậu là một tín hiệu đối với mình, rằng mình vẫn còn cơ hội để sửa sai." Đôi mắt Hyeonjoon óng ánh, và Minhyeong nhận ra, cậu đang khóc, "Mình xin lỗi, mình vẫn yêu cậu, mình muốn cố gắng hơn vì cậu, mình không muốn chia tay nữa."

Minhyeong thấy thế giới mình chao đảo trước mắt. Hyeonjoon tự nhận mình là một người hèn nhát, nhưng cậu mới là người nói ra được những gì hắn chỉ có thể gửi gắm qua bài hát, những gì mà hắn đã nuốt vào và mãi chẳng thể giải thoát được sau khi họ chia tay. Giống như bây giờ, hắn chẳng thể cất lời khi những từ ngữ nghẹn lại trong cổ họng mình và có lẽ Hyeonjoon cần nhiều hơn là một câu trả lời.

Cuối cùng thì Lee Minhyeong chỉ có thể làm một điều mà hắn cho là đúng đắn nhất bây giờ: kéo Hyeonjoon vào lại gần mình, và ôm cậu thật chặt.

Hyeonjoon bật khóc lớn hơn, những tiếng nức nở kẹt giữa da thịt bọn họ khi cậu vùi mặt vào hõm cổ hắn và đáp lại cái ôm. Họ vẫn vừa vặn vào như Minhyeong nhớ, khiến hắn siết chặt vòng tay mình hơn, cảm nhận hơi ấm và mùi hương thân quen của người con trai mà hắn thương mến. Hẳn là áo Minhyeong đã ướt nhẹp phần cổ áo, nhưng hắn chẳng thấy phiền lòng, bởi tất cả những gì hắn nghĩ tới bây giờ là Hyeonjoon đang ở trong vòng tay hắn, cậu quay về với hắn rồi.

Minhyeong vụng về áp môi lên tóc Hyeonjoon những nụ hôn mằn mặn và ẩm ướt, rồi hắn muộn màng nhận ra là hắn cũng đang khóc. Hắn thấy lòng mình nhẹ nhõm, như thể mọi ưu phiền của hắn đã tan biến, nhưng con tim hắn lại đầy ắp, cảm xúc trực trào ra khỏi động mạch, khiến hắn chẳng thể làm gì ngoài tỏ lòng.

"Mình xin lỗi, mình cũng yêu cậu, mình cũng không muốn chia tay với cậu đâu. Chúng ta có thể quay về với nhau được không?" Minhyeong run rẩy thì thầm với Hyeonjoon.

Có lẽ lúc này Hyeonjoon đã quá xúc động để có thể nói ra được gì đó rõ ràng, nhưng cậu không chần chừ mà ôm lấy Minhyeong chặt hơn, và cậu gật đầu.     

-

Hyeonjoon khỏa lấp nỗi nhớ của mình bằng cách không ngừng ôm hôn và quấn quít lấy Minhyeong. Cậu không biết họ đóng cửa vào nhà và đi vào phòng ngủ như thế nào, khi mà tay chân và môi lưỡi hai người không thể rời ra khỏi nhau.

Hẳn là Wooje với Minseok sẽ cười vào mặt Hyeonjoon khi chúng nó biết được rằng điều đầu tiên cậu làm sau khi quay về với người yêu cũ được vài phút là ờm, làm tình. Nhưng sự thật là bây giờ cậu không thể nghĩ đến điều gì khác ngoài da kề da ấm áp, bàn tay to lớn của Minhyeong trên hông cậu và cảm giác dịu dàng đến từ miệng hắn ngay cả khi họ đang hôn nhau rất cuồng nhiệt.

Minhyeong gần như phải cưỡng chế tách ra khỏi Hyeonjoon, nhưng trước khi cậu có thể cằn nhằn và đòi chia tay lần nữa (?), hắn đã nhanh tay lột chiếc áo ra khỏi người cậu, và cả của chính mình nữa. Rồi hắn giữ lấy hông cậu mà kéo cậu vào gần, mắt hắn sáng lên khi nhìn xuống bờ ngực trần trụi của cậu.

Hyeonjoon có thể cảm nhận được mặt mình đang nóng lên, nhưng cậu thấy hào hứng hơn là ngại ngùng. Cậu run rẩy khi tay Minhyeong từ hông vuốt lên bụng cậu, rồi cúp lấy hai bên ngực.

"Được không?" Minhyeong ghé vào bên tai Hyeonjoon, hơi thở nóng hổi của hắn phả lên vùng da sau tai nhạy cảm khiến hai chân cậu mềm nhũn.

Hyeonjoon chợt muốn bật cười, chẳng có ai làm rồi mới hỏi như này cả, nhưng khi đầu ngón tay của Minhyeong ma sát trên da thịt mình, cậu chỉ có thể thở dốc và gật đầu. Trong căn phòng tù mù đầy ám muội, Hyeonjoon vẫn tìm thấy đôi mắt sáng ngời của Minhyeong. Chúng ánh lên một cơn đói khát như muốn ăn tươi nuốt sống Hyeonjoon, nhưng cái hôn trên khoé môi cậu lại nhẹ nhàng đến mức khiến tim cậu mềm nhũn và tan chảy. Và thế là Hyeonjoon an tâm giao phó cơ thể mình cho Minhyeong, để hắn nhào nặn và nâng niu như hắn muốn.

Rồi Minhyeong làm như vậy thật. Một tay hắn mạnh bạo xoa bóp bầu ngực Hyeonjoon, một tay hắn nóng vội tháo thắt lưng và cởi cúc quần của cậu ra. Hyeonjoon ngoan ngoãn tự kéo quần mình xuống, rồi cậu cũng nhanh chóng cởi quần hắn ra.

Minhyeong dần trở nên mất kiên nhẫn hơn, bàn tay trượt xuống dương vật căng cứng của cậu, những ngón tay bao bọc quanh phần thân ấm nóng và bắt đầu chậm rãi di chuyển. Hyeonjoon cong người dưới cái chạm, tiếng thở ngắt quãng và phô bày mọi thứ cho Minhyeong. Hắn chu du môi lưỡi xuống đầu ngực cậu, răng day nhẹ bên nơi tay hắn không xoa bóp và bắt đầu mút mát nó.

Đầu ngực chẳng phải là một chỗ nhạy cảm, nhưng với Hyeonjoon thì khác. Hyeonjoon thề, cậu nghĩ trước giờ Minhyeong vẫn luôn cố tình làm việc này, vừa vuốt ve dương vật cậu vừa đùa nghịch với đầu ngực cho đến khi chúng sưng phồng, như để kích hoạt một phản xạ có điều kiện để sau này chỉ cần chạm nhẹ vào núm vú thôi, cơ thể cậu sẽ nhớ đến khoái cảm cùng mong muốn được bắn ra như bây giờ.

Điều tệ hơn là, Hyeonjoon còn chẳng muốn than phiền về việc đấy.

"Minhyeong, Minhyeong, Minhyeongie." Cậu gấp gáp van nài khi tay Minhyeong tăng tốc, đầu ngón tay chà xát mạnh lên đầu khấc khiến tinh dịch không ngừng rỉ ra, và Hyeonjoon thật sự chưa muốn bắn khi cậu còn chưa thể có dương vật to lớn của hắn ở bên trong mình.

Nghe được lời cầu xin âm thầm của Hyeonjoon, Minhyeong cuối cùng cũng dừng lại, nhưng miệng hắn thì vẫn chưa. Hắn đẩy Hyeonjoon lên giường, môi lưỡi tiếp tục liếm láp đầu ngực đỏ hồng, rồi bao phủ cả người Hyeonjoon với dấu răng mình, như thể hắn đang ăn cậu vậy, theo đúng nghĩa đen.

Minhyeong chỉ dừng lại để vội vàng tìm kiếm lọ bôi trơn, thứ mà Hyeonjoon đã tự giác lục tìm trong ngăn kéo tủ đầu giường khi hắn vẫn đang nhăm nhăm ngực mình.

Minhyeong tròn mắt nhìn Hyeonjoon ném cho hắn lọ bôi trơn. Hyeonjoon tròn mắt nhìn lại, gì, tưởng bảnh không nhớ bây cất mấy cái đồ ứ ừ của hai đứa ở chỗ nào à?

Minhyeong bật cười một cách yêu chiều, hắn rướn người lên cọ mũi mình vào mũi cậu trước khi đổ dầu bôi trơn lên ngón tay. Hành động bất chợt này còn khiến Hyeonjoon thấy ngượng ngùng hơn nữa, cậu toan đưa tay lên che đi hai bên má đang ửng đỏ, nhưng đồng thời cậu cũng muốn xem Minhyeong chuẩn bị cho mình nữa.

Hai ngón tay miết lên mép lỗ của Hyeonjoon khi hắn tiến xuống dưới mút mát đùi trong cậu, rồi dễ dàng đẩy hẳn vào bên trong. Hyeonjoon rên rỉ, cảm nhận ngón tay của Minhyeong kéo giãn vách thịt ra trước khi ấn lên tuyến tiền liệt của mình, và cậu giữ chặt lấy vai hắn, eo chuyển động nhấp lên nhấp xuống.

Ngón tay thứ ba ấn vào bên trong, một tiếng rên nghẹn ngào buông ra khỏi bờ môi Hyeonjoon và Minhyeong không kiềm được mà rướn người lên lần nữa, rồi hôn trọn xuống môi cậu. Hyeonjoon hân hoan đón lấy môi hắn, ngân nga khẽ trong họng khi lưỡi họ chạm vào nhau. Đầu óc cậu choáng váng khi cảm nhận được hơi nóng hầm hập từ cơ thể Minhyeong đang võng xuống, áp sát vào người mình một cách vừa vặn và hoàn hảo vô cùng, như thể đây là nơi Hyeonjoon thuộc về.

Bàn tay Hyeonjoon ôm lấy gương mặt hắn, cái chạm nhẹ nhàng vuốt ve lấy gáy Minhyeong trước khi luồn vào tóc hắn, khiến hắn thấy tê rần dưới đầu ngón tay cậu. Thở gấp, Minhyeong nhanh chóng rút tay ra khỏi người cậu rồi chen vào giữa hai chân Hyeonjoon. Tay hắn bám lấy hông cậu, nâng lên và kéo sát vào thân dưới mình, để cậu cảm nhận được dương vật cương cứng co giật vì hứng tình của hắn.

Như tất cả những lần họ làm tình với nhau trước đây, Hyeonjoon chưa bao giờ ngại ngùng cả, cậu nhanh chóng tiến đến, bàn tay buông xuống mơn trớn cơ bụng săn chắc, rồi bao bọc lấy dương vật nóng bỏng của Minhyeong.

"Mình muốn cậu, mình muốn cậu nhét đầy bên trong mình." Hyeonjoon thì thào, ngón tay vuốt ve và miết mạnh lên phần thân gân guốc của Minhyeong, và hắn cảm thấy họ đã tốn quá nhiều thời gian rồi.

Hai tay hắn xoa nắn bờ mông cậu, tách mở ra để lộ lỗ nhỏ ướt đẫm. Đầu khấc to tròn lập tức đặt trước lỗ nhỏ rỉ nước, Minhyeong nghiến răng, và hắn đẩy mạnh vào, lút cán.

Hyeonjoon bật ra một tiếng rên lớn, cậu oằn mình và dùng mọi sức lực cuối cùng để không bắn ra ngay lúc này.

"Minhyeong, đầy-đầy quá." Hyeonjoon nghẹn ngào, và mọi tế bào trong người Minhyeong kêu gào khát cầu được chơi cậu đến hỏng.

Cậu nấc lên, hai chân run rẩy trong mong chờ bên hông Minhyeong vì hắn vẫn chưa chuyển động ngay, dương vật to lớn lấp đầy cậu, đầu khấc ghì mạnh bên trong nhưng chẳng nhắm đến tuyến tiền liệt. Tưởng chừng như thế vẫn chưa đủ, tay Minhyeong vẫn tiếp tục tách hai cánh mông ra, ngắm nhìn dương vật chính hắn đang kéo căng mép lỗ của cậu.

Cho đến khi Hyeonjoon bắt đầu nức nở, hông Minhyeong cuối cùng cũng chuyển động, dương vật được rút ra bóng nhẫy chất dịch trước khi nhồi lại vào bên trong lỗ nhỏ. Những cú thúc mạnh khiến Hyeonjoon thở gấp gáp, lồng ngực phập phồng ép ra những tiếng rên ngắt quãng khi hông cậu cũng vô thức nhấp xuống để đón nhận nhiều hơn.

Dương vật thô bạo thúc càng mạnh hơn, đâm sâu vào trong người Hyeonjoon và cậu thật sự có thể cảm thấy nội tạng mình như sắp xếp lại theo ý hắn. Những tiếng rên ướt át Minhyeong, Minhyeong là điều duy nhất thoát ra khỏi miệng cậu, rồi bị nuốt gọn xuống họng Minhyeong khi hắn ngấu nghiến hôn lên môi cậu.

Sex với Minhyeong trước giờ vẫn luôn tuyệt vời, lần này cũng vậy, kể cả khi đã lâu rồi họ không làm cùng nhau. Nhưng có lẽ chính vì thể, thêm cả những gì xảy ra mấy ngày nay, cảm xúc của cậu trở thành một chiếc đê vỡ, ồ ạt đổ đầy ra khắp người cậu, rồi không ngừng trào qua vành mắt.

Cuối cùng thì Hyeonjoon để bản thân mình tan ra thành một mớ lộn xộn mắc kẹt trong cảm xúc dồn dập, chới với tìm đến cao trào, hay bất cứ thứ gì Minhyeong đưa cho cậu.

"Mình yêu cậu, Hyeonjoon." Minhyeong thở gấp bên tai Hyeonjoon, tay hắn siết trên hông cậu một cách đau điếng, nhưng cũng giữ cậu lại để cậu không trôi đi.

Cử động của Minhyeong cũng gấp rút và lộn xộn hơn, hắn gằn giọng, điên cuồng đâm sâu vào bên trong để rượt đuổi theo cơn cao trào. Hyeonjoon ngả đầu ra sau, lưng uốn cong và mắt trợn ngược vì toàn bộ tế bào bùng nổ trong cực khoái, tiếng rên ngắc ngứ kẹt giữa cổ họng khi cậu há hốc miệng, và cậu bắn toàn bộ ra lên bụng hắn.

Dương vật Minhyeong co giật bên trong cậu một vài cái, rồi Hyeonjoon cảm nhận được tinh dịch nóng bỏng rưới lên vách thịt sau đó. Cậu vùi mặt mình vào cổ Minhyeong mà nức nở những tiếng nhỏ xíu, cho đến khi Minhyeong từ tốn nâng mặt cậu lên đối diện với mặt hắn, đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt lăn trên má cậu.

Hyeonjoon biết lúc này trông mình đang rất tã tượi và vật vã, mồ hôi mồ kê nhễ nhại và nước mắt nước mũi thì đầm đìa mặt, nhưng Minhyeong vẫn dịu dàng mỉm cười, rồi hắn nhìn cậu như thể cậu là người đẹp đẽ nhất thế giới. Vì vậy, ngay cả khi bộ dáng cậu trông không tử tế gì cho cam, cậu vẫn không trốn tránh khỏi ánh nhìn của hắn.

"Mình yêu cậu, Hyeonjoon." Minhyeong lặp lại lần nữa, để cậu thật sự tin vào những gì hắn nói.

Và nếu không phải Minhyeong, Hyeonjoon còn có thể tin vào ai nữa?

"Mình cũng yêu cậu." Và Hyeonjoon trả lời.

-

"Bài hát đó không phải là tất cả những gì mình muốn nói đâu, mình sáng tác trong mấy tiếng đồng hồ thôi à," Minhyeong thì thầm trên tóc Hyeonjoon khi cậu rúc đầu vào trong lồng ngực hắn sau lớp chăn êm ấm, "Nhưng dù sao thì mình cũng mừng cậu đã nghe được nó."

Hyeonjoon im lặng, nhưng bàn tay cậu êm ái vuốt ve trên da hắn ra hiệu cho hắn biết rằng cậu đang lắng nghe, nên hắn hãy cứ nói tiếp.

Và hắn làm như vậy, "Cậu bảo cậu là người sợ hãi và hèn nhát, nhưng mình cũng vậy đấy, Hyeonjoon à. Nếu mình can đảm hơn, có lẽ mình đã không buông cậu ra ngay từ khi nhận cái email dở hơi đấy."

Hyeonjoon phụt cười.

Minhyeong giả vờ giận dỗi, "Gì, hãy thừa nhận là cái ý tưởng chia tay qua email nó quá là khùng điên đi."

"Rồi rồi," Hyeonjoon đầu hàng, "Nhưng sự thật là do mình cũng không có đủ dũng cảm để trực tiếp chia tay trước mặt cậu."

"Nào, giờ không phải lúc để so đo." Lần này thì Minhyeong hơi giận dỗi thiệt rồi nhé, "Nếu có thì chúng ta đều sợ sệt như nhau mà thôi."

Hyeonjoon nghiêng đầu thắc mắc, nên Minhyeong tiếp tục nói.

"Mình đã muốn làm gì đó để chúng ta quay về, nhưng mình cũng lo sợ, sợ cậu không chấp nhận, sợ mình đang bắt ép cậu, sợ hơn cả là khiến chúng ta kết thúc trong chiến tranh và cậu ghét mình hơn nữa."

"Mình cũng sợ là mọi thứ sẽ lại giống như trước kia, khi chúng ta không có thời gian cho nhau và càng ngày càng xa cách ấy, nếu quay lại mà tình trạng đấy vẫn tiếp diễn thì chẳng phải càng khiến mối quan hệ căng thẳng và mệt mỏi hơn à?"

Hyeonjoon ngẩng lên, để Minhyeong tìm thấy hình ảnh của mình trong con ngươi lấp lánh của cậu. Dưới ánh đèn ngủ nhẹ nhàng của căn phòng, trông cậu đẹp đẽ và dũng cảm vô cùng, khiến con tim Minhyeong đập loạn xạ.

"Nhưng nếu chúng ta không thử thì sao chúng ta biết được chứ?" Hyeonjoon lên tiếng, lần này đến lượt cậu nói, "Không một mối quan hệ nào là dễ dàng cả, Minhyeong, đương nhiên là mình cũng sẽ không chọn cho mình một con đường chông gai rồi."

"Nhưng nếu mình yêu cậu nhiều hơn cả thế, mình sẽ muốn cố gắng vì cậu, mình sẽ không bỏ cuộc và mình muốn cùng nhau vượt qua được những cái khó khăn đó để tiếp tục ở bên cậu, và mình yêu cậu nhiều."

Minhyeong ngắm nhìn Hyeonjoon lâu thật lâu. Hắn nghĩ về những tháng ngày dường như còn khó khăn hơn sau khi họ chia tay, hắn nghĩ về Park Jaehyuk gõ thước vào đầu mình và lẩm bẩm một câu Mới thế mà đã bỏ cuộc rồi, hắn nghĩ về những bài hát hắn muốn viết cho cậu, và hắn nghĩ về cậu.

Quả thật là họ đã hèn nhát, họ đã bỏ cuộc một cách quá dễ dàng, nhưng giờ họ ở đây, họ thuộc về nhau thêm một lần nữa. Mối quan hệ của họ hẳn vẫn còn những vết sẹo vô hình nào đó, nhưng Minhyeong nghĩ chúng cũng là một bài học cho họ, và là một minh chứng rằng này, bọn họ cũng đã vượt qua được khó khăn rồi đấy thôi.

"Cậu thì sao?" Hyeonjoon e dè hỏi, chẳng có gì sai nếu cậu muốn xác nhận thêm một lần nữa, vì Minhyeong đâu có phiền lòng.

Minhyeong ôm lấy mặt Hyeonjoon, nâng niu và trìu mến, hắn đáp lời, "Mình yêu cậu nhiều hơn cả thế."   

Hyeonjoon nhào vào lòng Minhyeong, để hắn cuốn cậu vào một cái ôm bền chặt. Họ không nói gì với nhau nữa, nhưng có lẽ yên tĩnh là cái họ cần, để lắng nghe con tim họ đập cùng nhau.

-

To: [email protected]

From: [email protected] 

Subject: Chúng ta chia tay đi

Hellu tình yêu,

Mình nhận ra hôm nay là một ngày đẹp trời để chia tay đấy.

Vì ha ha ha, anh bạn à, anh bạn nghĩ sao về việc, chúng ta đóng thuế theo hộ gia đình?

Chờ câu trả lời của anh bạn và hẹn anh bạn ở nhà lúc bảy giờ tối nay nha.

Yêu và thương,

Moon Hyeonjoon.

P/s: nhà hết gạo rồi ông cố của tôi ơi đừng quên mua nữa nhé.

-

A/N: lời bài hát là bài Francis Forever của Mitski, và tất nhiên là Lee Minhyeong lại quên mua gạo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro