Tiêu đề phần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm đó là ngày trăng khuyết nên cảnh vật chỉ nhìn thấy mờ mờ, Huỳnh Đỏ thấy một cái bóng cao gầy đào mộ thật nhanh. Khu này là khu mộ cổ đá ong, một vị trí rất đẹp, rất đắc địa. Vừa rồi có một gia đình trọc phú đã thuê bọn Huỳnh Đỏ don sạch nơi này để chôn thằng con trai mới đua xe bị chết. Chôn ở đây đã được hơn hai tháng, mộ đã được xây bằng đá hoa cương đen cực kỳ chắc chắn, gia đình còn cử người canh gác rất kỹ. Không hiểu sao hôm nay hai kẻ gác mộ lại nằm ngủ say sưa như chết đã lâu. Cái bóng đào mộ dường như mặc váy, nó kéo dạt cái bia sang một bên, sau đó lấy len đào sâu xuống nhanh như máy... Khi thấy cái hòm, nó dùng tay không bấu lấy một đầu kéo lên. Sau đó nó nhảy xuống, dùng một tay bợ phía dưới nhấc bổng cái hòm quăng lên mặt đất. Nhìn cái cảnh đó bất giác Huỳnh Đỏ toát mồ hôi lạnh, bên cạnh y Ba Cang cũng không khác gì, xương sống thiếu điều nổi cả gai. Y đã nghe con Hạnh Mèo kể con Đẹt này có thần lực phi thường, bây giờ mới được thấy tận mắt.
Con Đẹt này chẳng biết từ đâu hiện hình về, nó gầy gò, cao dong dỏng nên dân địa phương gọi nó là Đẹt chứ tên thật nó là gì thì chỉ có trời biết. Nó hay lang thang ngoài ruộng, nghĩa địa, những nơi vắng vẻ đêm hôm một thân một mình. Nó tuy gầy gò "ngực phẳng như lưng" nhưng gương mặt lại khá đẹp, mũi cao, mắt sâu, tóc quăn, nên có lần bốn thằng trai làng nảy sinh tà ý, sau một chầu nhậu sương sương mới mai phục ngoài nghĩa địa định bề cưỡng hiếp con Đẹt. Theo thói quen, khoảng nửa đêm con Đẹt sẽ mò về nghĩa địa để "ngủ". Khi nó mới đi vào khu đất, bốn thằng trai làng lực lưỡng tưởng bở nhảy ra bao vây, một thằng phóng vào tính ôm liền bị trúng ngay một đá vào be sườn, lăn quay ra đất không dậy nổi. Một thằng bị vả một cái sái cả quai hàm, bay hết mấy cái răng, trào máu mồm máu mũi. Hai thằng còn lại tính bỏ chạy nhưng cũng không kịp, bị con Đẹt đánh cho một trận "lên bờ xuống ruộng", mới chỉ có mấy phút mà bốn thằng nằm chèm bẹp, lạy lục xin tha.
Sau lần ấy bốn thằng đâm ra kính phục con Đẹt, tôn nó làm sư tỷ, nhưng con Đẹt chỉ thích làm một mình, đỡ mắc công chia chác, chỉ khi nào cần lắm thì nó mới kêu tới bốn thằng "đệ tử". Còn về "chuyện ấy" nó tuyên bố "khi nào bà thấy cần, bà sẽ tự kiếm".
Cái hòm cả sáu thằng lực điền khiêng còn niểng mà con Đẹt chỉ dùng một tay để bợ lên thì chắc người nó bằng sắt thép quá. Ba Cang bình thường coi trời bằng vung mà bây giờ xem ra cũng cảm thấy run ruột. Huỳnh Đỏ chợt nghĩ "Không phải hai thằng liên thủ mà cả chục thằng nữa e rằng cũng đánh không lại con Đẹt này". Tuy vậy việc nồi cơm bị người ta tranh mất nếu bỏ qua sẽ mang tiếng là hèn nhát, khó mà ngóc đầu lên trong chốn giang hồ nên hai thằng cũng đành bấm bụng ráng từ từ tiến tới...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kinhdi