Tiêu đề phần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi ở đây thả hồn theo dòng sông Hồng bao la vĩ đại, thả hồn theo những làn gió chiều, theo từng làn sóng lăn tăn. Dòng sông từng có những cơn lũ dũng mãnh cuộn trào, vì thế mà phải có bờ đê cao trên chục mét nhưng giờ đây sao thật hiền hòa...
Nếu quay lại thì sẽ thấy xa xa một cái hồ nổi tiếng của làng G cũng mênh mông không kém. Hồ trải rộng đến tận chân trời, trong hồ nuôi hàng triệu con cá mè hoa. Buổi chiều dân trong làng tụ tập ở đây để câu trộm, đồ nghề câu gọi là "ba tiêu", đó là một cái móc sắt ba ngạnh, gắn vào đầu cần câu bằng tre hoặc trúc, trên đầu cần có cái vòng nhỏ bằng sứ, khi câu thì dùng sức quăng lưỡi ra thật xa sau đó giật mạnh sẽ trúng vào những con cá mè rất lớn, lên đến hàng chục ký. Cá mè hoa còn gọi là "cá chép bạc" vì khi bơi dưới hồ, lâu lâu nó nổi lên hay nhảy lên khoe bộ vảy lấp lánh ánh bạc dưới nắng nom rất đẹp. Cá nấu canh chua với quả dọc thì ngon tuyệt, nhất là cái đầu rất béo, dân gian còn có câu "mắt cá trôi, môi cá mè", mắt cá trôi thì chẳng biết như thế nào, nhưng môi cá mè thì thật dầy cơm và béo ngậy...
Trong đám thợ đấu thì Bình Sứt và Tiến Chài mỗi chiều đều ra đây câu trộm.
Tiến Chài là một tay thợ "chài" trên cạn, chuyên quăng lưới vào các nhà kho, các công trường... Tiến Chài sống một cuộc sống phóng đãng bởi vì y mồ côi cha mẹ từ nhỏ, y còn có một đứa em gái thì lớn lên nó cũng hành nghề đứng đường đâu đó, ở khu ga Hàng Cỏ thì phải.
Câu trộm cũng là một nghề của y, là một cao thủ trong nghề "quăng ba tiêu", có thể quăng xa năm, sáu chục mét, giựt được những con cá mè rất lớn.
Trong nghề "quăng ba tiêu" thì Bình Sứt còn hay hơn cả Tiến Chài nữa. Đó là nghề mưu sinh của nó để nuôi ông bố già nua ốm yếu, để phụ với bà mẹ lưng còng bán rau ngoài chợ, được vài con cá là có thêm "đồng ra đồng vào", có thêm chút cháo...
Bấy giờ là cuối thu, đầu mùa đông nên cá mè còn chịu nổi trên mặt hồ, hôm đó Bình Sứt giựt được mấy con cá lớn nên nó mừng lắm... câu trộm một buổi chiều bằng hai lần đi hôi cá, bằng mấy lần đi đào mả.... Vì thế nên nó mới nhảy xuống hồ tắm, bơi vài vòng cho đã... và nó không bao giờ quay vào bờ nữa.
Có những cái chết đến thật bình thản nhẹ nhàng như những cánh hoa bay theo làn gió, nhưng cũng có những cái chết đau đớn vật vạ từ tháng này sang tháng khác...
Bình Sứt chắc là chết rất êm đềm, bởi vì nó nằm đó nom thật yên bình.
Không biết giây phút cuối cùng nó nhìn thấy điều gì ?
Không biết giây phút cuối cùng nó có nhìn thấy gương mặt của thần chết ?
Không hiểu sao con ma cây Gạo lại không bắt Tiến Chài, một tên lưu manh chuyên nghiệp, mà lại bắt đi Bình Sứt, một đứa trẻ mới lớn chưa biết gì ?
Còn đối với Cả Quận thì đúng là một gáo nước lạnh cho mùa đông sắp tới...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kinhdi