Tiêu đề phần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô Xiếu có mái tóc dài chấm gối, đen mượt... quần thảo với con cọp một hồi thì tóc cô xõa xượi, quần áo lúc thì bị móng cọp vụt phải, lúc thì bị vướng vào bụi gai nên rách te tua, người gần như trần truồng, da thịt tươm máu. Cọp xám Bình Long mắt thì nhìn thấy thân thể đàn bà ngồn ngộn, mũi thì ngửi thấy mùi máu người tanh nồng nên càng lồng lộn điên cuồng, lúc cô Xiếu vớ được một khúc cây thì đã lùi đến sát bờ suối... Bấy giờ bên bờ suối có mặt cát rất rộng nên con cọp tính đánh đòn quyết định, nó lùi lại, thu mình xuống, cái đuôi đưa qua đưa lại... còn bên kia cô Xiếu cũng kịp quấn mái tóc dài vào hai cánh tay, cầm chắc lấy khúc cây đưa ra phía trước, người hơi khum xuống. Con cọp thấy ngon ăn liền phóng tới, hai vuốt nó chụp lấy hai cánh tay cô gái nhưng bị mái tóc dầy của cô làm cho vướng víu, nó tính hả cái họng khổng lồ táp tới thì bất ngờ cô Xiếu ngả người, con cọp chưa kịp phủ lên thì bị trúng cú đạp bằng cả hai chân vào hạ bộ bật lộn tuốt qua phía bên kia bờ suối. Cọp xám Bình Long bị trúng phải cú đá trời giáng ngay chỗ nhược, nằm chết lè lưỡi dài cả tấc...
Cọp xám Bình Long đã ghê gớm lắm rồi nhưng theo Hai Đụi thì chưa ăn nhằm gì với con rít chúa, khi nào cao hứng y lại kể chuyện "Rít chúa vùng biên giới":
Lần đó Hai Đụi đang đóng quân ngoài bìa rừng sát biên giới Cao Miên thì nghe ào ào, ào ào... nhìn ra thì thấy mấy tay lái trâu đang bỏ chạy thục mạng, Hai Đụi và mấy tay DK nữa xách súng lật đật chạy ra, gặp mấy con trâu cũng đang bỏ chạy tán loạn, có điều mấy con trâu này như bị trúng tà khí hay sao mà con nào con nấy sùi bọt mép, chạy lảo đảo như không muốn nổi... Rồi cát bụi ở đâu bay đầy trời, một con gì đen thui phóng đến, dài cả hàng mấy mét, Hai Đụi còn kịp nhìn thấy nó có hàng chục cái chân. Con thú phóng như bay tới một con trâu, con trâu này dường như quá sợ hay sao, nó lắc lư cái đầu, bọt mép sùi ra ngoài giọt giọt... Con thú cắn cổ con trâu vật ngã một cái rầm, sau đó nó phóng lên trên cắn thủng bụng con trâu lôi nguyên cả bộ đồ lòng ra ngoài, có điều nó không ăn liền mà để đó, quay ra phóng theo mấy con trâu khác để vật tiếp. Bọn Hai Đụi thấy thế liền chĩa ngay mấy khẩu AK vào con thú nã đạn dồn dập... con thú cứ như là bằng thép hay sao, đạn bắn cả băng như vậy mà dường như không ăn thua gì. Thấy bắn không thủng, mấy tay DK cũng bỏ chạy, may là con quái thú không đuổi theo, nó chỉ lo vật mấy con trâu...
Sáng hôm sau kéo quân ra thì thấy ba con trâu đã biến thành ba bộ xương, chẳng còn dính một chút thịt nào. Dân buôn trâu kể đó là con rít chúa, chắc nó đang nuôi con nên vật mấy con trâu làm mồi... Gặp phải rít chúa thì chỉ có cách bỏ của chạy lấy người vì đạn bắn không thủng được nó, còn trâu gặp nó thì sợ hãi đến mức không chạy nổi, chỉ lết lết và sùi bọt mép chờ rít chúa đến moi bụng. Chỉ có mỗi con rít mà không làm gì được thì mang tiếng DK làm cái quái gì? nên toàn đội DK bàn bạc với nhau quyết chí phải diệt cho bằng được con rít chúa. Hôm sau đám buôn trâu chấp nhận hy sinh thêm một con trâu nữa để làm mồi, con trâu được cột vào một sợi dây thật chắc đề phòng khi gặp con rít nó bứt dây bỏ chạy, còn đội DK thì mỗi người đều cột ba trái lựu đạn lại thành một chùm, bao vây xung quanh.
Con rít chúa này quá dạn, ngửi thấy mùi trâu là nó phóng đến liền. Con trâu thấy nó thì quýu cả giò, khụy xuống, con rít phóng đến vật con trâu ngã cái rụp, sau đó nó moi ruột gan con trâu ra lòng thòng... Con Rít chúa rít lên mấy tiếng nghe chói cả tai, từ trong mấy cái hang sâu xuất hiện cả trăm con rít con, gọi là rít con chứ con nào con nấy to bằng bắp vế bò ra ào ào, bu lấy con trâu ăn thịt. Lúc bấy giờ mấy tay DK mới quăng mấy trái lựu đan xuống dưới bụng con Rít chúa, nó mải ăn nên không để ý, chỉ nghe một tiếng nổ long trời, con Rít chúa bị đứt ra hàng mấy khúc văng tứ tán. Hai Đụi còn kể lần đó mang mấy khúc thịt rít về làm gỏi nấu cháo ăn ngon và thơm còn hơn cả thịt gà nhiều.
Cũng như Ba Nửa, đối với Hai Đụi cái thời đó đã là dĩ vãng, bây giờ y chỉ là một cái xác không có linh hồn. Linh hồn y đã ngã xuống cùng với những người đồng đội từ thời xa xưa rồi. Thời gian khổ nhưng oanh liệt đó may ra chỉ còn ở trong câu hát ngày nào:"Mòn mỏi ánh trăng thu soi mơ màng trên đường xa, nấp sau bóng mờ ta xung phong. Lướt qua hầm qua hố, qua giông tố, mưa gió hiểm nguy, đứng lên liều thân cứu nước nhà... Bọn phát xít khát máu, chúng bay run lên đi, run lên đi... chúng bay sẽ đến ngày bại vong. Trong tối đám quân ma âm thầm đi bủa vây, âm thầm đi chăng lưới...".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kinhdi