Tiêu đề phần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có rất nhiều lời đồn đại xung quanh cái chết của Ba Nửa, trong đó có lời đồn thổi về lới nguyền của ngôi cổ mộ, lời đồn này cũng có cái lợi là làm đám dân đen thấp cổ bé họng, đám đầu trộm đuôi cướp hoảng sợ mà tránh xa. Lần đó viện cớ không có tiền, vợ Ba Nửa không chịu làm cúng thất, DK xã đành phải cùng nhau làm một bàn tiệc nho nhỏ để cúng cho hương hồn Ba Nửa khỏi tủi thân. Bàn tiệc làm ở nhà Chín Cò, hôm đó hầu như có mặt đông đủ nhưng giữa chừng Sáu Ri cáo việc phải đi. Khi tất cả đã ngà ngà, vợ Chín Cò cất tiếng ca một bài "tân cổ giao duyên":
"Nghe tiếng đàn ai rao sáu câu
Như sống lại hồn Cao Văn Lầu
Về Bạc Liêu danh tiếng
ôn lại giấc ngủ vàng son
Một thời để nhớ ngày đó xa rồi...

Bên nước mặn biển cho muối nhiều
Bên nước ngọt phù sa vun bồi
Bạc Liêu đưa ta tới
thăm đồng lúa trải ngàn khơi
Cò bay thẳng cánh nhìn mỏi mắt người..."
.......................................
Đang vui vẻ nhậu nhẹt, cười nói ca hát ồn ào, bỗng nhiên Bảy Bụng đứng dậy chỉ ngay mặt Chín Cò "mày đừng tưởng có tiền là mày ngon, mày chỉ là cái con củ c..." - giữa bàn nhậu đông đủ chiến hữu, quan khách lại bị chửi một cách lãng xẹt, Chín Cò quê mặt, y cũng đứng dậy chỉ ngay mặt Bảy Bụng "mày đúng là cái thằng ngu...đm...mày càng liếm đít Sáu Ri mày càng ngu, tao nói cho mày biết...cỡ mày chưa đáng xách dép cho tao" - "... mày đừng tưởng mày tâu mày hót, mày rình mày rập là làm tao sợ, cỡ mày chỉ đi rình được mấy con đàn bà... có ngon ra giữa sân chơi với tao..." - Bị chửi đúng vào chỗ nhột, nghe "búp" một cái, Chín Cò cầm luôn chai rượu đập thẳng vào đầu Bảy Bụng, may mà Út Thứ đưa tay ra đỡ được, lúc này Hai Đụi cũng đứng dậy, dù sao thì y cũng có quá khứ, cái quá khứ đó tuy chẳng là cái đinh gì nhưng cũng làm đàn em phải kiêng nể "các chú nể mặt anh thì im hết... hôm nay là cúng thất của anh Ba mà các chú làm lung tung thế thì coi sao được ? anh đề nghị chú Bảy với chú Chín yên lặng, thằng nào uống được thì uống tiếp, còn không uống nổi thì về... không được cãi nhau làm anh em mất đoàn kết..."
Chín Cò tuy làm ra vẻ lốp xốp như vậy nhưng thật ra y rất nhát... còn Bảy Bụng thì được dịp không có Sáu Ri, làm bộ bộc phát chửi tứ tung cả lên chứ thực ra y còn nhát hơn cả Chín Cò nữa. Tư Thăng nãy giờ lầm là lầm lỳ, chuyện hai thằng tay sai ghanh ghét nhau đâu có gì là lạ...nhưng y cũng khều Út Thứ kêu nó ca tiếp vài bài hát cho không khí bớt căng thẳng.
Út Thứ vén mái tóc xoăn lòa xòa trước trán, nốc luôn một ly "xoay chừng" rồi cất tiếng ca, bài ca nghe thật ảo não :
..........................
"Ai nhớ chăng ai ...
Ai nhớ chăng hôm nào
Hôm nào mưa rớt trên sông dài
Bên cầu em tiễn anh một chiều
Chiều chia ly còn chưa phai
Trời buồn khóc giùm duyên ai
Giọt lệ tuôn ngắn dài..."
...................................
Lúc bấy giờ trời đã chiều lắm rồi, mặt trời đã khuất sau cánh đồng, một vài gia đình đang nổi lửa đốt rơm, khói bay lên nghi ngút, không biết hương hồn Ba Nửa có đến dự tiệc hay sao mà bỗng một ngọn gió từ ngoài sông thổi về mang theo làn hơi lành lạnh và nỗi buồn man mác...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kinhdi