36: BRO

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Anh Hyukkyu..."


Hyukkyu vội vàng ngước lên, rời khỏi màn hình điện thoại đang dang dở công việc, đứng bật dậy khi nhìn thấy Minseok.


"Em đến rồi à? Ngồi đi này..."

Nét mặt rạng rỡ của Hyukkyu chưa kịp bừng đã vụt tắt khi có thêm sự xuất hiện của người cao lớn phía sau, là Minhyung, kẻ khó tính.


"Em xin lỗi anh, em nhờ Minhyung đưa đến và Minhyung cũng muốn cám ơn anh về việc hôm trước..."


Minhyung mỉm cười vươn tay muốn xoa đầu em bé của mình chợt nhớ ra nên đã ngừng lại.


"Đâu có gì sai phải xin lỗi nhỉ? Anh Hyukkyu đây chắc cũng mong sự có mặt của tôi chứ?"


"Minseok không cần xin lỗi, càng đông càng vui mà"

Hyukkyu mời cả hai ngồi phía đối diện, lịch sự đưa đến menu gọi món.


Cách hai người trò chuyện với nhau một cách khách sáo, cách người con trai này giống như không đặt gã vào trong tầm mắt, quả nhiên khiến cho kẻ tự cao Minhyung bắt đầu trở nên khó chịu.


"Anh Hyukkyu rảnh rỗi không theo chân cha anh học thêm về việc kinh doanh ở công ty à?"

Minhyung ngay lập tức cảm nhận cú thúc vào bắp chân từ cái chân nhỏ của em bé.


"Ý tôi là, chẳng phải sau này anh cũng sẽ vào làm ở công ty tôi sao? Biết sớm sẽ thuận lợi hơn nhiều đấy"


"Minhyung, em khát nước"


Nghe thấy mệnh lệnh đột xuất từ người gã đã vô thức tôn lên hàng đầu, Minhyung à ừ đứng dậy tiến về kệ quầy của nhà hàng, quên luôn tính xấu còn đang ngang nhiên mỉa mai người khác.


Minseok thở dài một hơi, cấm không được, nhẹ nhàng cũng không xong.


"Buồn cười thật, tên này luyên thuyên không ngừng, vậy mà em chỉ vừa lên tiếng liền có thể biến gã thành kẻ ngốc, anh nói đúng không?"

Hyukkyu cười mỉm nhìn em đầy ẩn ý, trong đáy mắt chẳng vui vẻ với những gì bản thân phát hiện.


"Đ-đâu có, anh hiểu lầm rồi, em đang bệnh nên Minhyung mới giúp em..."


Hyukkyu che miệng cười, cách phản ứng này còn hơn cả lời khẳng định.


"Anh thực sự chỉ muốn gặp riêng em, về những kẻ đã tổn thương em, anh có thông tin"


Minseok đột nhiên run rẩy, bất giác níu những đốt ngón nhỏ vào nhau, hồi tưởng về khoảnh khắc đau đớn như in đã trải qua.


Những tên tồi tệ, có quen biết với Minhyung, một phần nào đó sẽ sáng tỏ cả quá khứ bạo lực, hoặc thời khắc đặc biệt suýt giết người chỉ để bảo vệ một người con gái?


Nuốt ực cuống họng, em không rõ nữa, em có thực sự muốn hiểu tường tận tất thảy thuộc về gã? Dù cho khó chấp nhận đến thế nào đi nữa?


Minhyung trở lại với ly nước lọc trên tay, gã có linh cảm không ổn với cảm xúc hiện thời gắng gượng từ em.


"Anh xin lỗi để em chờ lâu"


Vua chúa, hoàng tử, chủ nhân, đều là những định nghĩa chạy dọc trong não bộ của Hyukkyu khi chứng kiến cách đối đãi của kẻ mang danh tự tin đang dành cho Minseok bé nhỏ ấy.


Hyukkyu không nhịn được phụt cười.


Gã nhanh chóng thay đổi thái độ, cau mày nhìn anh.


"Anh cười cái gì?"


"Không có gì, chỉ nghĩ là cậu khá chân thành đấy"


Minseok xấu hổ dằn lấy ly nước nóc một hơi, vỗ vỗ vào lưng gã như những người bạn đích thực.


"Cám ơn, người anh em!"


Minhyung ngơ ngác, sụp đổ, vụn vỡ, trái tim nứt toạt.


Mường tưởng gã sẽ phát cuồng và tức điên lên đòi công bằng, nhưng kỳ lạ, gã chỉ như kẻ mất hồn, im lặng ngay ngắn gắp phần ăn của mình.


Với những phản ứng kỳ quặc như thế, Minseok nghĩ bản thân không thể yên ổn nếu trở về căn nhà tối giản kia.

.

"Ăn uống no rồi, bây giờ mình sẽ đi dạo hoặc đi xem phim nhỉ? Anh Hyukkyu?"

Minseok long lanh nhìn anh hy vọng, em sợ giây phút cánh cửa riêng tư đóng lại, em sẽ không toàn thây để gặp mẹ hoặc bạn thân Wooje.


Đây cũng có lẽ là lần đầu tiên, em thật tâm đặt tầm quan trọng về sự hiện diện nguy hiểm của Lee Minhyung, kẻ đang thẫn thờ bước sau hai người, với đôi mắt thất thần quái dị.


Tìm cách xoa dịu, em bé bất giác ngẫm nghĩ, nếu còn giờ phút nào yên ổn ở hiện tại mà không phải đối mặt với sự lo sợ về đêm, em sẽ cố gắng sửa chữa nó.


Gọi là người anh em, quả thật là cú sốc to lớn khi ngang nhiên dẫm đạp lên tình cảm nồng cháy gã dành cho em, vì một tên ngốc nghếch chỉ biết đâm đầu vào yêu thương, cũng sẽ vì những chuyện nhỏ nhặt mà buồn bã.


"Được đấy, hôm nay hai người hẹn riêng, nên đi với nhau đi, người anh em này đưa Minseok đến dùng bữa, xong nhiệm vụ rồi"

Gã đột nhiên ở phía sau phát ra âm thanh rợn tóc gáy, nhìn kỹ là không cảm xúc, nhưng đâu đó trong không khí thoang thoảng mùi dấm chua khó ngửi.


"Em thấy sao? Minseok?"

Hyukkyu càng đưa em vào thế khó, chờ đợi sự đồng ý của em, cũng như là cơ hội ngàn năm có một để chọc điên kẻ vốn đã say tình đến mất kiểm soát.


Em hiểu rằng Hyukkyu cần gặp em để trao đổi một số việc quan trọng, nhưng lúc này đây, con tim em đang thổn thức mong cầu sự cưng chiều từ kẻ cao lớn hơn mình rất nhiều.


Cứng đầu giận dỗi hay nhường nhịn, dường như chẳng đủ bó buộc vào nhau với sợi chỉ mỏng manh chạm nhẹ liền đứt đoạn, hoặc chỉ đơn giản là gã cần tìm hiểu, em sẽ xử lý thế nào nếu gã không còn bên cạnh em nữa?


Người ta thường đồn đoán, khi yêu và đạt được mục tiêu nhất định, con người thường dần vô thức trở nên nhàm chán, vun đắp và cố gắng gần như là thứ xa xỉ chẳng muốn chủ động.


"Em...muốn về với Minhyungie"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro