1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mười năm sau bạn vẫn thích em đúng không?"

"Đúng, cả đời này anh thích bạn"

Quả nhiên là Minhyung không nói dối, mười năm sau hắn vẫn thích em, em vẫn bám hắn không rời. Hiện tại em đang làm việc ở K- league còn Minhyung thì làm bình luận viên LMHT. Hắn vẫn thường đưa đón em vào mỗi tối. Trời hôm nay mưa rất to, bỗng chiếc xe sang lái đến rồi bóng hình quen thuộc với chiếc ô đi ra. Minhyung dang ô đi đến chỗ em, trước ánh mắt ghen tị của các đồng nghiệp, em cao mặt ôm lấy người kia

"Bé đi sát vào đây đi, ướt mưa là ốm đấy"

"Nhưng vai áo bạn bị ướt rồi kìa"

"Không sao, hôm nay của bạn bé như thế nào? Có vui không?"

"Vui lắm, Minhyung đón em nên càng vui"

"Hôm nay anh về sớm nên đã nấu cơm trước rồi, về ăn thôi nào"

Đôi gà bông nay đã hơn 30 tuổi rồi thế mà tính trẻ con của Minseok vẫn không đổi, vẫn nũng nịu với Minhyung suốt thôi

"Minhyung ơi, mấy nay da em trông xấu quá"

"Anh mua kem dưỡng da cho bạn rồi, trời nắng nên da dễ bị khô"

"Ý bạn là da em xấu thật ấy hả?"

"Ai bảo thế? Minseokie của anh lúc nào cũng đẹp"

"Nếu em không phải Ryu Minseok thì bạn có yêu em không?"

"Bạn nói gì vậy?"

"Trả lời đi"

"Không, anh chỉ thích mình Ryu Minseok thôi, bạn là độc nhất"

"Thế là bạn không yêu em rồi, đã nói là nếu em không phải Ryu Minseok mà"

Minhyung cúi xuống hôn để chặn miệng em

"Cún con lắm lời, mau ngồi vào bàn ăn "

Ở 2 người như thế những lúc Minhyung bận em sẽ rất cô đơn. Hắn cũng từng nghĩ đến chuyện này

"Minseokie ơi"

"Vâng?"

"Bạn có muốn có em bé không?"

"Bạn sinh cho em à?"

"Anh cho bạn sinh ngay bây giờ đấy"

"Có, những lúc bạn bận em ở nhà cô đơn lắm"

"Thế mai ta đi nhận nuôi một em bé nhé?"

" Thật sao? Nhà mình sẽ có em bé hả?"

"Nhưng Minseok này, chăm em bé không dễ một chút nào đâu"

"Em chăm được mà, em hứa đó"

Sáng sớm hôm sau Minhyung không đi làm, em cũng vậy. Cả hai tung tăng đi sắm đồ để đón em bé về nhà, Minhyung thì lắp nôi, em thì chọn quần áo cho em bé. Đến cô nhi viện có rất nhiều em bé không có gia đình, em có mang chút quà và tiền để từ thiện. Rốt cuộc cũng bế được em bé về nhà, là một bé trai kháu khỉnh, có nốt ruồi lệ giống như em. Thấy em bé cười khúc khích trong nôi em thích lắm, cứ ngồi ngắm mãi thôi. Rồi bỗng em bé khóc oà lên khiến em không biết phải làm sao, em lúng túng cầu cứu Minhyung. Hắn đang trong nhà ăn pha sữa, nhanh chóng cầm bình sữa chạy vào phòng

"Minhyung ơi, em bé khóc mất rồi"

"Oa oa oa"

"Đây đây, sữa tới rồi"

Minhyung bế em bé lên tay, vừa cho uống sữa vừa ru em ngủ. Minseok bĩu môi, rõ ràng vòng tay Minhyung trước giờ chỉ dùng để bế em thôi, quỷ nhỏ tranh chỗ lại còn cười vui vẻ khi được hắn bế như vậy, em nhăn mặt

"Em bé Minseok lại làm sao rồi?"

"Em bé có ngủ cùng chúng mình không ạ?"

"Có chứ"

"Hứ..."

"Là bạn muốn mang em bé về cơ mà, không được dỗi, nhìn xem em bé có nốt ruồi giống bạn chưa này"

Chẳng hiểu sao em bé lại không thích em cho lắm, Minhyung bế thì cười tươi như thế, em bế thì lập tức giãy lên ngay. Minhyung đặt bé con lên giường khi em bé đã sấy giấc nồng, còn tỉ mỉ nằm cạnh bên. Đêm hôm em bé quấy Minhyung sẽ quay sang ôm rồi dỗ dành. Em nhăn mặt nhìn tấm lưng người kia quay về phía mình, rõ ràng người nằm trong vòng tay Minhyung bao năm nay là em cơ mà. Một lúc sau em bé ngủ hắn lại quay về phía em, thấy bạn nhà vẫn chưa ngủ liền xoa mái tóc mềm rồi hôn lên trán

"Sao bạn chưa ngủ?"

"Em bé không thích em"

"Có mà, Minseokie phải cho em ấy thời gian làm quen chứ"

"Em cũng không thích em bé"

"Lại làm sao rồi?"

"Em bé thích Minhyung"

"Anh thích bạn"

Minhyung ôm em vào lòng, như thói quen cũ em lại rúc vào cổ Minhyung. Từ ngày có em bé chuyện thân mật của hắn với em ít hơn hẳn. Thường thì em vẫn hay gác chân lên cổ Minhyung mà xem phim, bây giờ chỉ cần nghe tiếng em bé khóc là hắn bỏ chân em xuống chạy đi ngay

"Minhan à, ba lớn tới đây"

"Minhan Minhan Minhan, suốt ngày Minhan, trong mắt làm gì còn Ryu Minseok này đâu"

Em ngồi chõm chệ trên sô pha nhìn Minhyung bế Minhan nhỏ, cười trông rất vui vẻ. Phải nói Minhyung là một người rất đảm đang, có thể làm mọi công việc kể từ sau khi kết hôn. Em quyết định đứng dậy bế Minhan, lần này em bé không khóc nữa, có lẽ đã quen em rồi. Em bế em bé ngồi trên sô pha rồi ra hiệu cho Minhyung ngồi xuống, đưa chân gác lên vai hắn

"Em muốn ăn xoài"

"Anh gọt cho bạn, Minhan có đói không hả?"

"Không, chỉ có Minseok đói thôi "

Trong giờ ăn Minhan ngồi trong lòng hắn uống sữa, em cũng lườm cháy mắt. Bĩu môi gẩy gẩy bát cơm

"Giờ người ta có ai rồi, mình đâu còn là ưu tiên đâu"

Minhyung gắp đồ ăn cho em, véo má em một cái

"Em bé Minseokie ăn nhiều vào ha "

Ngày hôm sau Minhyung phải đi làm, để lại ba nhỏ và Minhan ngủ đến tận 9 giờ hơn. Em cũng chăm em bé như bình thường, chỉ là không khéo bằng Minhyung

"Tiểu quỷ cướp chồng papa"

"A bư?"

"Tưởng đáng yêu là muốn làm gì thì làm à? Minhyung là của papa"

Chiều tối em bé quấy khóc, Minhan khóc nấc lên từng tiếng. Em dỗ làm sao cũng không được, không phải thay tã cũng không phải đói, thành thật đây là lần đầu chăm em bé, em cũng chẳng biết phải làm sao hết. Rồi em cũng rưng rưng theo, ngồi sụp xuống trong nhà bếp bất lực. Vừa kịp lúc nghe tiếng mở cửa của Minhyung, em chạy ra. Minseok ôm chặt em bé trong lòng, em bé khóc nức nở, em còn khóc to hơn. Minhyung vừa bình luận xong trận đấu giải, bước đến cửa nhà vội cởi áo khoác treo lên rồi đi vào. Hắn cúi xuống bế em cún lên, em bé vừa nhìn thấy ba lớn liền nín khóc, chỉ có em bé Minseok là chưa

"Sao bạn lại khóc nhè rồi?"

"Ư...huhu..em bé cứ khóc hoài...em bé bắt nạt em"

"Nào, nín đi, anh bế bạn, khóc là xấu lắm"

"Hức...Minhan là đồ tồi, Minhan cướp chồng em"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro