Ký ức cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản tình ca vẫn chưa hoàn thành cớ sao tình ta lại cứ thế dở dang.

Trong căn nhà nhỏ ấm áp ở Busan, tiếng cười đùa réo rắt không ngớt, tốp người ra vào xôm tụ rất có không khí của buổi họp gia đình thường niên. Ryu Minseok cũng đang rất đau đầu với đứa cháu họ tinh nghịch đang xâm chiếm nhà mình trước mắt, đứa nhóc mới khoảng chừng năm tuổi nhưng bướng không chịu được, chạy ngược xuôi phá hết đồ đạc trong phòng cậu, nhưng Minseok chẳng làm gì được ngoài nuốt nước mắt vào trong lòng nhìn đứa em báo đời leo lên bàn chơi game của mình ra sức tung hoành. Làm gì được khi nhõi con này chỉ hứng thú với dàn PC xịn xò, chất chơi của chú mình được cơ chứ, Ryu Minseok cũng không muốn dàn PC tiền triệu của mình rơi vào tay của nhóc ranh ma này, nhưng cậu thà để thằng cháu của mình nghịch nát chiếc PC và ở trong phòng trông trẻ còn hơn ra ngoài xôm tụ với gia đình.

Tha đi, PC hư còn mua mới được chứ ra ngoài nghe mẹ cằn nhằn nên cưới cô này, đi xem mắt em kia chắc cậu không còn mạng chơi game mất!! Minseok rất khó hiểu và nhiệt liệt lên án tấm lòng tốt của mẹ Ryu, cậu mặc dù không còn trẻ lắm nhưng cậu vẫn muốn chơi game,không muốn lập gia đình hay sinh con gì đâu. Cái thân này cưới ai chỉ có làm con gái nhà người ta đau khổ, sống cuộc đời tự do là hạnh phúc nhất.

Trong lúc Minseok đang trầm ngâm suy ngẫm về cuộc sống hôn nhân đen tối phía trước, đứa cháu trời đánh của cậu đã thả chiếc PC yêu dấu của cậu ra, Minseok chưa kịp mừng khóc ra nước mắt thì trái tim cậu suýt văng ra khỏi lồng ngực khi đứa cháu yêu của cậu bắt đầu lấy đà, đu lên kệ sách kế bên bàn học của cậu, chắc ánh mắt cu cậu trót rơi vào chiếc cúp Support of The Year của Minseok năm nào. Minseok chưa kịp đưa tay ra đỡ thì "rầm", chiếc kệ đầy truyện tranh và cúp của cậu đổ rập xuống, đè lên đứa cháu cậu, đồng thời đè lên người cậu hỗ trợ nhỏ. Minseok bây giờ nước mắt chỉ muốn trực trào khỏi con mắt, ai oán căm phẫn ông trời rằng tại sao không để cho mỗi thằng nhõi con bị đè, đằng này thì hay rồi, cậu vừa chịu sức nặng của cái kệ, vừa phải chịu một cục tạ bằng thịt đè lên mặt mình. Ai thấu nỗi đau này!!

Gia đình cậu nghe tiếng động lớn trong phòng, vội vàng hớt hải lao vào lôi cậu và đứa cháu ngoan hiền ra khỏi kệ sách, nhưng thật buồn vì ông chú như Minseok sau khi được mẹ Ryu nhìn một lượt tổng quan không bị thương gì nhiều đã ngay lập tức bị bỏ rơi, đương nhiên mọi sự tập trung của cả nhà đang dồn vào đứa cháu mới 5 tuổi rồi, thằng nhóc có bị gì cậu cũng xót chết mất.

Thằng nhóc cuối cùng đã đi vào giấc ngủ, nằm phơi bụng chảy nước dãi trên giường Minseok sau 2 tiếng vừa bị nghe mắng vừa khóc, để lại Minseok với đống lộn xộn, truyện tranh tứ tung, thêm cái kệ duyên dáng nằm dưới đất nữa chứ. Minseok chỉ đành thở dài trong lòng, xắn tay áo dọn dẹp đống bừa bộn này, cái lưng già này của cậu hôm nay chắc gãy mất.

Nhưng người tính không bằng trời tính, những thứ sâu kín nhất của con người rõ ràng đã kỹ càng đem giấu, rõ là sẽ không bao giờ nhìn lại, vùi chặt vào năm tháng thế nhưng bây giờ đã trần trụi phơi bày trước mắt. Đó chỉ là một chiếc album đã ngả màu đóng bụi theo năm tháng, album nằm tả tơi dưới đất khi Minseok dựng chiếc kệ lên. Đau đớn làm sao khi album đang mở tung, vô tình dừng lại giữa bức ảnh năm nào của cậu hỗ trợ nhỏ và người ấy.

Bức hình tràn ngập niềm vui, nhiệt huyết của tuổi trẻ, nồng nàn tình cảm khi người lớn hơn khoác vai người nhỏ cùng nhau nâng cúp vô định mùa xuân. Tuy chỉ là một bức ảnh cắt ra, mờ nét nhưng cũng không thể che đi sự xúc động, sự vỗ về, bảo bọc che chở của người lớn hơn dành cho người nhỏ. Hai người như chìm vào thế giới của riêng mình, tận hưởng niềm vui chiến thắng, tận hưởng chiếc cúp danh giá đầu đời.

Ryu Minseok không nghĩ phải đối mặt với ký ức mãnh liệt này một cách trần trụi, không hề có sự chuẩn bị nào như vậy. Những ký ức xưa cũ như không ngần ngại mà xâm chiếm tâm trí cậu, khiến cậu bồi hồi nhớ lại quãng thời gian vinh quang xen lẫn tiếc nuối.

lúc ấy, cậu không nghĩ bản thân sẽ thích người ấy nhiều đến thế.

vào những giây phút của hiện tại, những mảnh ký ức cũ lần lượt hiện lên, nhấn chìm minseok vào thế giới xưa cũ, thế giới có cậu và anh, bên nhau, quan tâm nhau, và yêu nhau. Hai người dành cho nhau những điều tốt đẹp nhất của tuổi đôi mươi, khoác vai nhau chinh phục những giấc mơ, chiếc cúp danh giá, nhưng chưa bao giờ là ánh mắt nồng nàn, cái ôm ấm áp hay đôi tay đan chặt của những con người đang yêu và đang trong tình yêu.

chúng tôi trốn tránh nhau, làm tổn thương nhau, hai con người chưa dám yêu lại cố chấp đâm đầu vào nhau, chưa biết cách thương lại muốn đem tình cảm trao đi hết, lê lết tấm thân không lành lặn, đầy rẫy áp lực và vết nứt nhấn chìm nhau, khiến cả hai kiệt sức, gục ngã. nhưng đau đớn nhất là khi người kia đã biết yêu, biết cách bao bọc, che chở thì người còn lại vẫn trẻ con, sợ hãi đẩy người mình yêu ra xa. Lúc ấy Minseok không biết rằng, sự sợ hãi của cậu chỉ càng làm cậu đau đớn, đồng thời làm người cậu thương tổn thương.

bóng dáng ấy bây giờ chỉ còn có thể tồn tại trong ký ức, dằn vặt cậu từng ngày. Ryu Minseok bây giờ đã học được cách yêu, cách thương một người đúng cách, không vì cái tôi hay trẻ con mà làm đau, làm tổn thương một người, nhưng người ấy bây giờ không còn là của cậu nữa rồi. Những lời thương chưa kịp nói, những tâm tình chưa kịp trao đi thì lại vội trở thành ký ức và ảo tưởng trong giấc mơ đêm về.

đôi khi minseok cũng tự giễu, rõ ràng chỉ cần cậu can đảm lên một chút, mở lòng thêm một chút, bớt cố chấp một chút thì những ảo tưởng hôm nay đã trở thành hạnh phúc thật sự của cậu và anh. Vào khoảnh khắc chia tay, minseok cứ thầm nói với bản thân như thôi miên chính mình, chỉ là tiếc nuối nhất thời mà thôi, chỉ là thoáng qua 10 năm, chỉ là bên nhau một cách nửa vời, dở dang, nhưng cậu không ngờ rằng tiếc nuối nhất thời lại trở thành nỗi ân hận mà cậu dùng cuộc đời phía sau để nhớ nhung, níu kéo.

Thế giới của Ryu Minseok của sau này luôn tràn ngập bóng hình hai người, nhìn đâu cũng thấy hình ảnh cậu và anh bên nhau, ngọt ngào mà rụt rè nhìn nhau. Những cảm xúc không tên, những lời nói đầy tình cảm luôn văng vẳng bên tai cậu, nhưng xót xa thật, thế giới của người ấy không còn có cậu nữa rồi,

Thế giới của Lee Minhyung không bóng dáng của Ryu Minseok nữa rồi.

Chỉ còn những ký ức cũ có nhau, chỉ có Gumayusi ký hợp đồng trọn đời với Keria mà thôi. Lee Minhyung của hiện tại đã có chốn về của nơi mình, đã có tình yêu trong tim, một tổ ấm và một sinh linh nhỏ chào đón anh ấy về mất rồi. Nực cười làm sao khi mà người lúc ấy cậu ngu ngốc đẩy ra xa lại là người cậu không thể nào buông bỏ. Còn nhớ khi biết chàng xạ thủ của mình kết hôn cậu đã hoang mang làm sao, đã khóc làm sao, số chai rượu cậu uống đến bây giờ cậu còn không đếm nổi.

Ai biết cũng biết tửu lượng của cậu kém không nói nổi, nhưng buồn cười là sau khi nốc từng ấy chai cậu vẫn còn tỉnh táo đến dự đám cưới của người ấy. Nhìn dáng vẻ hạnh phúc của người mình yêu, nhìn cách anh ấy cười ấm áp, hành động quan tâm, chăm sóc như anh từng làm với cậu, giờ đây trao cho người khác làm tim cậu thắt chặt như không thở nổi. Ryu Minseok như bị bỏ rơi, nhấn chìm giữa nước biển lạnh lẽo, ngộp thở, mắt như cay xè ra, như muốn khóc lại không dám khóc. Chỉ có thể ngước mặt lên nén nước mắt vào lòng, mắt tuy đỏ hoe, đau xót nhưng vẫn cố chấp kìm nén, chúc những câu mang tính hình thức thông thường rồi vội vàng rời khỏi hội trường, khung cảnh đau đến bóp nghẹt tâm can như thế này đã vượt qua sức chịu đựng của cậu hỗ trợ nhỏ rồi.

Ngày hôm ấy bên trong trung tâm hội nghị tiệc cưới xa hoa, thế giới chia làm hai thế cực, một bên lộng lẫy, những gam màu hạnh phúc cùng những tiếng cười, lời chúc phúc không ngớt càng nhấn chìm tấm thân nhỏ bé run rẩy ngồi gục sau cánh cửa nhà vệ sinh. Rõ ràng cậu đã chuẩn bị tâm lý rất nhiều, đã tập nói những câu chúc phúc đầy gượng ép nhưng Ryu Minseok của hôm ấy đã hoàn toàn tan vỡ khi thấy Lee Minhyung khoác tay người anh yêu cùng tiến vào lễ đường hôn nhân, và người đó không phải Ryu Minseok.

Hôm ấy Minseok như khóc hết tất cả những gì mình có trong cuộc đời, và như mong đợi của cậu, bản thân cậu mạnh mẽ hơn cậu nghĩ nhiều. Cậu vẫn đang sống, đang vẫn tận hưởng những tháng ngày già đi đầy niềm vui bên gia đình, bạn bè và trò chơi cậu yêu mến. Ryu Minseok của sau này vẫn cảm thụ được thế giới đầy sắc màu, trải nghiệm nhiều điều mới mẻ khác nhưng trong tâm hồn của cậu lại thêm một tiếc nuối, trái tim lại thêm một vết hằn ẩn đau và một giấc mơ không trọn vẹn.

Đóng album lại, đóng luôn cả những mảnh kỷ niệm vụn vỡ của tuổi hai mươi, Minseok mãi thẫn thờ mà không biết đứa cháu của mình đã dậy từ lúc nào, đến lúc giật mình phát hiện thì đã thấy thằng nhóc đang tò mò ngồi kế bên cậu nhìn chằm chằm vào cuốn album đã đóng, giọng ngọng nghịu non nớt hỏi chú của mình: " Đây là bạn chú á? Cháu thấy chú lúc chưa già đứng kế bên khóc nè!"

Bỏ ngoài tai cái mỏ hỗn của thằng cháu nhỏ, Ryu Minseok lặng người một lúc suy nghĩ về mối quan hệ của cậu và Lee Minhyung, sau đó trầm giọng đáp: "Không phải bạn, chú không nhớ gì về người này nữa."

Đứa cháu bĩu môi, ánh mắt phán xét nhìn chú mình như muốn nói rằng cháu biết hết, chú đừng lừa gạt con nít: " Chú đừng có mà điêu, già rồi mà nói dối là hư á". Đứa cháu ngoan tiếp tục lắc đầu, vừa thở dài vừa nhè giọng ra vẻ người lớn: "Không phải bạn mà khoác vai chú dỗ chú khóc, với cả chú còn giữ ảnh trong album kìa?!"

Minseok bỏ lơ thằng cháu ruột thừa một bên, quăng một câu "Chú thèm vào mà lừa cháu" rồi chuyên tâm dọn lại kệ sách.

Hiện tại cậu không quen ai tên Lee Minhyung cả, Minhyung dùng cả thanh xuân để bên Minseok đã không còn rồi, Ryu Minseok của hôm nay và mai sau sẽ dùng những ký ức cũ nát, vụn vỡ trong quá khứ để hồi tưởng về chàng thiếu niên năm ấy. Còn Lee Minhyung của hiện tại chỉ là người xa lạ,

"Người lạ mà em muốn dành tất cả may mắn của đời em cầu cho anh một đời hạnh phúc bên người anh yêu."

Mong rằng kiếp này chúng ta vẫn còn nợ, nợ để kiếp sau còn gặp nhau, bên nhau, để em có cơ hội nói yêu anh thật nhiều,

tình yêu của em,

Minhyung của Minseok,

Gumayusi của Keria.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro