Chương 63: ĐÊM NAY HÃY Ở VỚI ANH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên phim trường. Nam tử áo trắng ôm cây đàn ngồi quỳ trên mặt đất, nhìn chăm chú vào người trước mặt.

"Cắt!" Đạo diễn vội vàng cho dừng lại, nhíu mày nói: "Trạng thái của Jun-hyeong không đúng."

Đạo diễn cầm kịch bản đi tới, giải thích: "Cậu là đang yêu thầm tướng quân, khi nhìn hắn phải bộc lộ ra được cảm xúc thầm mến."

Kịch bản gốc cầm sư không có cảnh tình cảm, cầm sư và đại tướng quân là bạn bè, nhưng hiện tại bởi vì thêm một cảnh giường chiếu kia làm cho tuyến tình cảm của nhân vật cầm sư cũng thay đổi, cảnh tình cảm cũng nhiều hơn.

Đạo diễn: "Cậu thích tướng quân, vậy nên thái độ của cậu đối với hắn phải khác với những người khác, tận lực cố gắng thể hiện cái loại cảm giác ái mộ đó đi."

"Vâng." Jun-hyeong gật đầu.

Sau khi nghỉ ngơi vài phút thì tiếp tục quay lại cảnh này. Jun-hyeong ngồi quỳ bên cạnh Kim Kang-hee, hơi ngẩng đầu nhìn người trước mặt. Tuy nhiên trong quá trình quay lại, đạo diễn vẫn không hài lòng lắm với biểu hiện của Jun-hyeong.

"Cắt!" Đạo diễn có chút sốt ruột: "Jun-hyeong, cậu là đang yêu thầm tướng quân, là yêu thầm đấy! Cậu đừng có biểu hiện lộ liễu ra như vậy."

Jun-hyeong nghe xong lời này, trầm ngâm gật đầu. Yêu thầm... Jun-hyeong điều chỉnh lại trạng thái của mình chuẩn bị quay lại. Bất quá cảnh này vẫn phải quay đi quay lại rất nhiều lần, cuối cùng đạo diễn mới miễn cưỡng vừa lòng.

Đạo diễn nhìn máy quay nói với Jun-hyeong: "Lần tới quay tiếp cậu cần phải chú ý hơn một chút, khi trở về hãy xem một vài bộ phim về đề tài tình yêu thầm kín, tìm ra cho bản thân cái loại cảm giác ái mộ đó."

"Vâng." Jun-hyeong gật đầu, đặt cây đàn đạo cụ lên bàn rồi chuẩn bị đi tẩy trang.

Hôm nay cậu cũng chỉ có một cảnh quay, quay xong là có thể trở về nghỉ ngơi, còn Kim Kang-hee vẫn phải ở lại tiếp tục quay. Jun-hyeong đi về hướng phòng trang điểm, vừa đi được một nửa đường thì đột nhiên nghe thấy một trận ồn ào bên phim trường. Jun-hyeong tiếp tục đi tẩy trang rồi thay quần áo, vừa bước ra ngoài liền thấy bên phim trường vây thành một vòng lớn, hai vị diễn viên chính cũng ở đó, cung cung kính kính đứng một bên. Ngay cả đạo diễn cùng phó đạo diễn cũng chạy tới chỗ kia, tựa hồ là một nhân vật lớn đến. Jun-hyeong nhìn nhìn xung quanh rồi hỏi một nhân viên công tác bên cạnh: "Có chuyện gì xảy ra sao?"

Nhân viên công tác giải thích: "Là nhà đầu tư tới, đạo diễn Kim đang đưa nhà đầu tư đi tham quan xung quanh."

Jun-hyeong gật đầu, không để ý đến náo nhiệt bên kia nữa, thu dọn một chút đồ vật rồi chuẩn bị trở về khách sạn nghỉ ngơi. Chỉ là khi Jun-hyeong rời khỏi trường quay thì liền nhìn thấy một chiếc siêu xe giới hạn đậu ở bên ngoài, biển số xe vẫn là dãy số quen thuộc. Jun-hyeong nhìn bảng số xe một cái rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt trở lại khách sạn. Jun-hyeong ở trong phòng đọc kịch bản, chờ đến tối sau khi Kim Kang-hee làm việc xong trở về khách sạn, hai người liền cùng nhau ra ngoài đi ăn tối. Xung quanh khu phim trường có rất nhiều quán ăn vặt, Jun-hyeong chọn đại một quán ăn rồi hai người tìm một góc tương đối kín đáo ngồi xuống.

Kim Kang-hee đội mũ ngồi đối diện với Jun-hyeong tán gẫu: "Ban ngày có sếp lớn đến, cả đoàn làm phim đều cố gắng lấy lòng người ta, việc quay phim cũng vì thế mà hoãn lại."

Jun-hyeong gật đầu, đối với chuyện ông chủ lớn đến không quan tâm lắm.

"Đúng rồi, đạo diễn còn bảo tôi mấy ngày này tìm cậu làm quen nhiều hơn để tuần này phải quay cảnh giường chiếu." Kim Kang-hee còn có hơi xấu hổ nhắc tới đề tài này: "Tôi không biết diễn kiểu gì cả, cho nên tới hỏi cậu một chút..."

Jun-hyeong hỏi: "Anh đã xem qua phiên ngoại trong nguyên tác chưa? Có thể đọc nó để lấy cảm hứng diễn."

"Tôi có đọc qua rồi." Kim Kang-hee gật đầu, nói thêm: "Nhưng mà đọc qua rồi vẫn có cảm giác bản thân không thể diễn tốt được."

Phiên ngoại về việc tướng quân cùng cầm sư lên giường được miêu tả rất chi tiết, nhưng cũng may kịch bản tương đối ngắn gọn, phần còn lại thì để cho diễn viên tự do phát huy. Chẳng qua Kim Kang-hee lần đầu tiên đóng phim không có nhiều kinh nghiệm, mà trong phiên ngoại đại tướng quân lại ôm ôm hôn hôn cầm sư, muốn diễn được cũng rất khó. Tuy rằng trong MV cũng có mấy cảnh Kim Kang-hee cùng cậu phối hợp, nhưng những cảnh quay trong MV đều được chỉnh sửa để dễ quay hơn, khác hẳn với đóng phim.

Jun-hyeong: "Anh cứ coi như đang quay MV đi, để tôi chủ động là được."

"Nhưng mà tướng quân cũng phải đáp lại a." Kim Kang-hee thở dài một tiếng.

Tuy rằng lên giường là cầm sư chủ động, nhưng đến sau lại là tướng quân đảo khách thành chủ.

Jun-hyeong an ủi: "Hẳn là sẽ không quay kỹ càng tỉ mỉ như vậy đâu, cứ theo kịch bản là được rồi, anh chỉ cần nằm xuống rồi mọi thứ sẽ ổn thôi mà."

Jun-hyeong còn cảm thấy quay cảnh giường chiếu tương đối dễ, dễ hơn nhiều so với mấy cảnh cầm sư yêu thầm tướng quân, cái này rất khó để thể hiện cảm xúc ra. Hai người ăn tối xong lại tản bộ một vòng rồi trở lại khách sạn. Bất quá khi hai người vừa bước vào sảnh khách sạn thì bị ngăn lại.

Nam thư ký đứng trước mặt Jun-hyeong, cung kính nói: "Park tiên sinh, Lee tổng muốn cùng ngài nói chuyện một chút, không biết ngài có thời gian hay không?"

Jun-hyeong quay đầu nhìn chiếc siêu xe giới hạn dừng cách đó không xa, đành nói với Kim Kang-hee: "Tôi còn có chút việc, anh lên trước đi."

Kim Kang-hee cũng nhắc nhở: "Có chuyện gì thì gọi cho tôi."

"Ừm."

Kim Kang-hee vào khách sạn trước, còn Jun-hyeong đi theo nam thư ký lên xe. Jun-hyeong vừa ngồi vào thì thấy Lee Min-hyung đã ngồi trong đó. Hai người ngồi một mình ở hàng ghế sau, thư ký ngồi ở ghế lái, vách ngăn ở giữa được nâng lên để ngăn cách tầm mắt.

Jun-hyeong chào hỏi: "Lee tổng."

Lee Min-hyung khẽ nhíu mày, chậm rãi nói: "Em ăn cơm với anh ta."

Jun-hyeong tùy ý nói: "Cũng chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi."

Lee Min-hyung không có phản ứng gì, theo thói quen nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn trên tay trái. Qua hồi lâu, Lee Min-hyung mới lên tiếng: "Ngày mai bà nội sẽ làm phẫu thuật."

Jun-hyeong nghe vậy mới ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh, biểu tình cũng có chút khẩn trương lên.

Lee Min-hyung: "Anh đã hỏi qua bác sĩ, tình trạng của bà em khá đặc biệt, làm phẫu thuật một lần không đủ." "Có một bác sĩ ở nước ngoài là chuyên gia nghiên cứu về lĩnh vực này, anh có thể mời ông ấy đến đây."

"Anh sẽ thuê đoàn đội chuyên nghiệp tốt nhất để hỗ trợ nghiên cứu bệnh tình cho bà nội, giúp em chăm sóc cho bà nội thật tốt."

Jun-hyeong cúi đầu, nhìn chằm chằm tấm thảm dưới chân có chút xuất thần. Hai người ai cũng không mở miệng, không khí thoáng chốc lâm vào trầm mặc.

Cuối cùng, Jun-hyeong vẫn là ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân, chậm rãi nói: "Lee tổng, yêu cầu của ngài là gì?"

Lấy năng lực hiện tại của cậu, tuy rằng có thể chậm rãi kiếm tiền tích cóp chi phí chữa bệnh, nhưng lại không thể đủ tài nguyên cho bà nội môi trường chữa bệnh tốt nhất. Thế nhưng Lee Min-hyung lại có năng lực này. Jun-hyeong an tĩnh chờ đợi câu trả lời của Lee Min-hyung.

Lee Min-hyung: "Ở lại bồi anh."

"Lee tổng, ngài nói bồi... Cụ thể là chỉ ý tứ gì?"

"Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa." Lee Min-hyung nhìn vào mắt Jun-hyeong, không nhanh không chậm nói: "Một lần nữa kết giao."

Jun-hyeong liền đáp lại: "Lee tổng, trước mắt tôi không có kế hoạch yêu đương gì cả."

Lee Min-hyung nhíu mày tiếp tục nói thêm: "Vậy thì kim chủ, anh bao dưỡng em."

Jun-hyeong hỏi: "Lee tổng muốn bao dưỡng cũng được, vậy ngài yêu cầu tôi làm cái gì?"

Lee Min-hyung: "Không thể cùng người khác diễn tình lữ, không thể cùng người khác đơn độc đi ra ngoài ăn cơm, không thể nhận hoa hồng của người khác, không thể..."

Bất quá Lee Min-hyung còn chưa nói xong đã bị Jun-hyeong cắt ngang.

"Lee tổng, ngài không cảm thấy yêu cầu có hơi nhiều sao?" Jun-hyeong nở nụ cười: "Khả năng tôi không đảm đương nổi chức vị tiểu tình nhân này rồi, Lee tổng vẫn là nên đi tìm người khác thì tốt hơn."

Nói xong, Jun-hyeong liền đưa tay chuẩn bị đẩy cửa xuống xe.

Lee Min-hyung vội vàng chồm tới ngăn Jun-hyeong lại, hai tay ôm chặt cậu vào lòng ngực, thấp giọng nói: "Không yêu cầu nữa."

Lee Min-hyung: "Em muốn làm cái gì cũng được, không cần yêu cầu."

Jun-hyeong thu hồi tay, tựa lưng vào ghế ngồi, lại hỏi: "Lee tổng muốn bao dưỡng bao lâu?"

"50 năm."

Jun-hyeong nháy mắt bị chọc cười. 50 năm sau, cậu không phải thành một ông lão rồi sao.

"Anh trả tiền giúp em, còn giúp em chiếu cố bà nội." Lee Min-hyung nắm lấy tay Jun-hyeong: "Vậy em bồi anh 50 năm đi."

"Lee tổng, chỉ ba tháng." Jun-hyeong rút tay ra: "Tôi sẽ sắm vai tiểu tình nhân của ngài trong ba tháng này thật tốt, ngài giúp tôi mời bác sĩ chữa bệnh cho bà nội."

Lee Min-hyung cau mày, có vẻ không hài lòng với thỏa thuận này. Chẳng qua người đàn ông thường ngày luôn ra giá tàn nhẫn trên bàn đàm phán lúc này lại không dám cò kè mặc cả, ngược lại rất cẩn trọng.

"Vậy thì ba tháng." Lee Min-hyung đành gật đầu đồng ý.

"Tôi không thích bị người khác giám sát, vậy nên tôi chỉ có thể bồi ngài lên giường, những chuyện khác tôi không thể đảm bảo." Jun-hyeong nói.

"Được." Lee Min-hyung đáp ứng: "Vậy đêm nay hãy ở bên anh."

Jun-hyeong gật đầu. Thoả thuận xong, Lee Min-hyung trực tiếp đưa Jun-hyeong về khách sạn. Khách sạn nơi Lee Min-hyung ở cách đó không xa, là căn phòng tổng thống cao cấp sang trọng nhất. Vừa vào phòng, Jun-hyeong liền cởi áo khoác ra rồi bắt đầu cởi cúc áo sơ mi. Bất quá Jun-hyeong còn chưa kịp cởi cúc áo thì đột nhiên bị nam nhân ôm chặt lấy eo. Lee Min-hyung trực tiếp ôm Jun-hyeong lên rồi đi về phía giường, nhẹ nhàng đặt người trong lòng ngực xuống tấm nệm êm ái. Lee Min-hyung một tay chống bên cạnh người Jun-hyeong, tay còn lại chậm rãi vuốt ve khuôn mặt cậu, bất chợt cúi người xuống muốn hôn môi.

Nhưng còn chưa kịp đụng tới thì Jun-hyeong đã vươn tay ra chống trước ngực hắn, không nhanh không chậm nói: "Lee tổng, đừng hôn."

"Minseokie." Lee Min-hyung nhíu mày: "Hôn đi."

"Chúng ta chỉ là quan hệ bao dưỡng, nhiều lắm cũng chỉ có thể tính là bạn giường." Jun-hyeong cười như không cười: "Bạn giường không cần hôn môi."

Lee Min-hyung nhíu mày càng thêm chặt chẽ, cuối cùng không tiếp tục đòi hôn nữa, chỉ vùi vào cổ thiếu niên như trút giận mà liên tục gặm cắn để lại dấu hickey trên cổ. Jun-hyeong mở to mắt nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, cảm nhận được bàn tay ấm áp của nam nhân đang du tẩu trên người mình.

Thẳng đến khi bàn tay Lee Min-hyung chạm vào phía sau, Jun-hyeong mới nhắc nhở: "Lee tổng, mang bao vào."

"Không mang." Lee Min-hyung tiếp tục hôn lên cổ, chậm rãi để lại dấu vết.

Jun-hyeong đẩy đẩy bả vai nam nhân ra, thở hổn hển nói: "Không mang cũng không sao, tối nay tôi sẽ ở trên."

Động tác Lee Min-hyung lập tức ngừng lại, nhìn chăm chú vào thiếu niên bên dưới.

Jun-hyeong không ngại đối mắt với Lee Min-hyung lặp lại lần nữa: "Tôi sẽ ở trên."

Lee Min-hyung đáp ứng rồi ôm người lật lại đổi tư thế. Jun-hyeong ngồi trên thắt lưng hắn, duỗi tay cởi bỏ thắt lưng vướng xíu ra, chuẩn bị cưỡi lên. Jun-hyeong chống đỡ chậm rãi cưỡi lên, trong lúc lơ đãng đột nhiên bắt gặp được ánh mắt của Lee Min-hyung. Lúc này, nam nhân đang an tĩnh chăm chú nhìn cậu. Ánh mắt rất tập trung, tựa hồ như trong mắt chỉ thấy một mình cậu. Con ngươi đen nhánh kia cất giấu quá nhiều cảm xúc. Jun-hyeong nhìn nam nhân con ngươi, chậm rãi duỗi tay, giải khai nam nhân cà vạt. Sau đó, dùng cà vạt, che khuất cặp mắt kia. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro