một | em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

một;
                     

em

minhyung mấy ngày nay đang rất mệt mỏi vì thành tích của t1. có lẽ vì dạo này tâm trạng lẫn phong độ của hắn không được ổn định nên thành tích của cả đội ngày càng xuống dốc. ở trận đấu gặp đối thủ được cho là yếu hơn t1 rất nhiều nhưng họ cũng mất rất nhiều thời gian để giành được chiến thắng 2-0. một chiến thắng đầy rẫy vết xước.

song hắn trở nên cáu gắt, đây không phải là lần đầu tiên hắn cáu, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nổi giận với ryu minseok - người được cho là được minhyung cưng chiều, yêu thương nhất. có lẽ, dạo này hắn stress rất nhiều, có lẽ, hắn không cố tình làm thế nhưng lại vô tình làm tổn thương ryu minseok. em đã buồn rất nhiều, em đi kể với anh sanghyeok rằng lee minhuyng không thương em nữa, rằng em cảm thấy tồi tệ khi nghe những lời vô tình đó.

em không gặp minhyung nhiều ngày liền. không phải vì em không muốn gặp, vì em sợ, lee minhyung sẽ cảm thấy tồi tệ hơn khi em ở cạnh. và dạo gần đây, sức khỏe của đột nhiên yếu hơn, em đã chăm chỉ rất nhiều vì hắn. em ít ăn hơn, bỏ bữa liên tục và, em bắt đầu dùng thuốc an thần để có thể dễ dàng chìm vào giấc ngủ. vì em không muốn ảnh hưởng đến hắn, vì em, em muốn tất cả những thứ tốt đẹp ấy dành cho hắn, dành cho lee minhyung.

00:35

em đã stream hơn vài giờ đồng hồ. người hâm mộ đã thấy nhiều biểu hiện mệt mỏi của em nên liên tục donate để kêu em nên dừng lại và nghỉ ngơi. em đã phất lờ hết tất cả! rõ ràng, nếu là vì lee minhyung thì cho dù có cho em cả dải ngân hà, thì, nó cũng không bằng hắn. vì em, em yêu hắn mà!

ryu minseok tạm biệt mọi người và bắt đầu dừng lại. em thoát khỏi lol và nhìn vào khoảng không trống vắng. đầu em đau nhức vô cùng, mắt em thì mỏi mệt, em đã phải nháy mắt liên tục nhưng điều đó không khiến em thấy ổn hơn. em bắt dầu dùng thuốc để ngủ. em lại bắt đầu nữa rồi.

ngày mai t1 sẽ có trận đấu với jdg, em đã thức rất sớm để sốc lại tinh thần của mình. choi wooje bước đến chỗ em, cầm theo món ăn mà em yêu thích vì wooje biết, em đã không ăn liên tục trong nhiều ngày mà chỉ vùi đầu vào luyện tập. em trông đã nhỏ con, nhưng bây giờ, nhìn em lại càng thêm xót xa. đôi mắt đầy rẫy sự mệt mỏi, thân thể liên tục vấp ngã khiến cho cả đội lo lắng. nhưng em chỉ bảo: " không cần phải lo cho em đâu, mọi người hãy đến bên minhyungie đi ạ ".

những lời nói trong veo ấy cứ văng vẳng bên tai lee sanghyeok. vì nhìn em hiện giờ, tệ, tệ hơn rất nhiều với ryu minseok mà anh từng biết. nhìn em, anh lại thêm xót, xót cho đứa em trai nhỏ của anh.

sau chiến thắng trước jdg, gumayusi nhìn như được rút hết mọi phiền lo mấy ngày. hắn quay sang hỗ trợ của hắn - ryu minseok. nhưng, hình như, minseok không ổn tí nào. mồ hôi lạnh túa ra, gương mặt trắng bệt, xanh xao, em ho khan liên tục, rồi bỗng dưng em ngất xĩu ngay tại sân khấu.

hắn nhìn em, hắn nhìn thấy ryu minseok của hắn nằm trên sàn lạnh. hai tay ôm ngực của mình mà im thin thít. tất thảy mọi người chạy lại, cố gắng lay động em, và hắn cũng vậy. hắn chạy lại, ôn chầm lấy người em, em nằm im trên tay hắn, không cựa quậy, không nói nhiều như trước nữa. em của hắn, sao vậy!

hắn không nghĩ mình sẽ thấy cảnh ryu minseok như vậy, vì hắn chưa bao giờ nghĩ, em sẽ nằm trên tay hắn, không một câu trả lời, hay việc, em sẽ đột nhiên muốn rời bỏ hắn như vậy.

khi tới bệnh viện, em được đưa vào phòng cấp cứu. hắn nhớ, em từng nói với hắn rằng, rằng em không thích mùi thuốc sát trùng tí nào hết, rằng em rất sợ khi ở bệnh viện. em sợ lắm! em đã nói như thế ấy.

hắn ôm đầu, gục hẳn trên ghế chờ, chờ tin của em. sau một khoảng không dài đằng đẵng, bác sĩ nhẹ nhàng kéo cánh cửa đi ra. đem theo ryu minseok nằm im trên giường bệnh với đủ loại máy móc. bác sĩ bảo với hắn rằng em không sao, có vẻ như, sức khỏe của em đặc thù đã yếu. nên với môi trường khắc nghiệt mấy ngày qua làm cho em bị suy nhược nghiêm trọng và, có biểu hiện của việc sefl-harm.

cạnh giường bệnh của em, hắn đã nhìn vào bàn tay bé nhỏ đó. hắn thấy chi chít vết thương dài quanh cổ tay em. hắn đã không tưởng tượng được rằng, ryu minseok vui vẻ hoạt bát của hắn, lại có ngày tự sefl-harm bản thân. một người luôn luôn sợ đau như em, lại có ngày tự làm bản thân mình đau đớn.

anh sanghyeok, hyunjoon và wooje bước vào phòng sau khi làm một vài thủ tục ở bệnh viện cũng như làm việc với truyền thông. nhìn thấy minhyung trước mắt, họ không thể tưởng rằng, người luôn luôn mạnh mẽ ấy đã khóc, khóc vì ryu minseok - em.

lee minhyung nhìn vào mắt anh sanghyeok như muốn hỏi một vài điều. anh không chần chừ mà bước tới ngồi bên cạnh hắn. anh nhẹ nhàng nói:

- " anh không định nói với mày đâu, nhưng mà minhyungie này. dạo này em có hay cáu gắt hay chỉ, vô tình nói một vài lời mà có lẽ đã làm minseokie tổn thương không. vì, sau khi gặp em cách đây 1 tháng, minseokie đã nhốt mình trong phòng 1 tuần liền. rồi khi em ấy bước ra, hm, em ấy nhìn như một cái xác vậy. một tuần liền không ăn mà chỉ stream và luyện tập thôi ấy."

hắn cố gắng, moi móc lại chuyện của cách đây 1 tháng. phải rồi, em và hắn, gặp nhau lần cuối cùng vào 1 tháng trước. lúc đó, hắn bị áp lực vì thành tích xuống dốc của t1 nên đã trở nên khó chịu và cáu gắt hơn. lúc đó em đi vào, làm vài trò vui như thường lệ. nhưng mà, điều đó khiến hắn cảm thấy tệ và, hắn quát em, nói với em những lời không hay. đại loại như:

- " cậu suốt ngày không làm mà chỉ có thể làm trò hề thôi hả, aishh, cậu thiệt tình, thật sự là cậu thôi đi. mình đang rất mệt đó cậu biết không? mình thấy dạo này cậu đánh hơi kì rồi đó, sao cậu không lo mà đi tập luyện hay stream gì đi. cậu không thấy mình bận hả. trở về phòng và ngồi im đi, đừng có mà làm phiền mình".

lúc đó, em đã không ngờ hắn sẽ nói như thế. vì hắn luôn pha lại chút trò hề này của em mà, mà hắn cũng không biểu hiện là hắn mệt mỏi nữa. thật sự, em không hề biết gì hết. em không phải là không muốn quan tâm hắn, chỉ là, em không tưởng tượng đến cảnh đó thôi.

em.

em chạy nhanh về phòng, chạy nhanh qua moon hyunjoon. rồi em đóng sầm cửa lại, ngồi vào một góc của kí túc xá, trên tay ôm con gấu bông mà lee minhyung tặng, ngồi ôm rồi thủ thỉ với gấu bông rằng em không biết chuyện gì đang xảy ra, rằng em tổn thương rất nhiều, rằng, có lẽ em không đủ tốt, có lẽ vậy, có lẽ vì em mà hắn mới cáu. đúng rồi! chắc là vậy đấy. vậy thì mình phải cố gắng hả? em nghĩ như thế.

nhưng mà, em đã khóc rất nhiều, em đã suy nghĩ rất nhiều sau 1 tuần tự nhốt mình trong phòng. em không bật đèn, em chỉ, ôm con gấu bông đó mà lau đi nước mắt. rồi tự nói chuyện với nó, song, em sẽ kể cho nó nghe, rằng minhyung đã từng rất vui khi em tới, rằng em, em yêu hắn biết nhường nào.

sau ngày hôm đó, em thường xuyên nghĩ sâu xa, mọi chuyện, em điều sẽ nghĩ ngợi thật lâu rồi mới làm, kể cả việc ăn và gặp hắn. em nghĩ, sẽ tốt hơn nếu hắn không gặp em, vì em nghe được rằng, hắn rất cáu mỗi khi mọi người nhắc đến em. nên em, em bắt đầu những suy nghĩ tiêu cực đó. em sống với nó và, nó hành hạ em.

rồi sau đó, khi những suy nghĩ tiêu cực bắt đầu nhiều hơn, kể cả những câu nói thường ngày, em vẫn suy nghĩ rất lâu. dù chỉ một lời nói vui đùa của wooje như thường lệ, em cũng sẽ buồn và rồi lại khóc. rồi, em tự đối xử tệ với bản thân, vì những suy nghĩ đó, nó đã làm em mệt mỏi và em, em cảm thấy rằng, khi cơ thể em ứa máu, khi những mảng màu đỏ thẫm ấy chảy ra thì những suy nghĩ đó, nó sẽ không hành hạ em nữa.

nên em, đau đớn đến thế đấy!

kết thúc

một;

em

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro