˚₊‧꒰ა ♡ ໒꒱ ‧₊˚

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




ryu minseok gặp lại lee minhyung vào buổi họp lớp sau ba năm ra trường.

em và hắn chẳng ai nói với nhau câu gì từ lúc chạm mắt nhau khi vào cửa đến bây giờ, cười cười nói nói ăn bữa liên hoan mà em nuốt không trôi. người ta hỏi em sao chẳng có câu gì với bạn cùng bàn cũ thế? mắt tụm lại nơi đáy chén đầy, những kí ức không tên cứ thế tua chậm trong đầu em. nói gì được nhỉ? bảo là, trả lại minhyung của riêng em về vì vẫn còn rất yêu bạn, sao tình mình lại tan như mây mờ, có phải đôi mình không thắng nổi khó khăn ngoài kia hay phải xã giao những câu sáo rỗng đây.

mùa xuân năm ấy có một ryu minseok cứ thế bơ vơ mà đợi chàng trai của mình tan lớp buổi tối để họ có một đêm lễ tình nhân vui vẻ nhưng đợi mãi đợi mãi đến khi không còn ai trong trường nữa vẫn chẳng thấy, chỉ có một tin nhắn gửi cho em lúc tối muộn bảo là mình chia tay đi thôi. em im lặng, cũng không muốn hỏi, hay nói đúng hơn là không dám. ryu minseok biết người yêu của em luôn yêu em, dẫu sau cùng em vẫn tin sẽ có một ngày bạn nói cho mình tất cả. đôi khi ryu minseok tự trách mình quá dễ dãi, mẹ em đã có hàng ngàn lần dặn dò em đừng để ái tình làm tổn thương đứa con trai ngọc ngà của mẹ nhưng mà em không nghe, em vẫn cứ chìm đắm vào nó đấy thôi.

bạn nhìn cười, đùa bảo em chắc là ra đời va chạm nhiều mấy cái thời đại học vớ vẩn quên sạch rồi.

mà cũng có khi thế thật. đã gặp nhiều người, cũng không phải trải qua ái tình với riêng mình bạn. người ta thương em thật nhưng chẳng chạm nổi vào tim em. đớn, chỉ biết nói như vậy. ghét bạn ngày hôm đó nói lời chia tay em mà không nói cho em lý do tình mình tan. ghét cái cách bạn cho em tự tìm đường thoát trong gai góc lòng bạn. ghét sự im lặng mọi lúc của bạn. ghét cách mình bỏ lỡ nhau.

em ghét việc mình yêu bạn hơn tất cả.

cả đồng hoa thơm ngát, chỉ có duy nhất một bông không toả hương vì em.

đôi mình im lặng nhưng đôi mắt chẳng biết nói dối,
giữa bốn bề ồn ào vẫn tìm thấy nhau mà đắm đuối.

muốn bạn lại gần em, mình gần rồi lại muốn nhiều nữa.
lộn xộn, cái gì cũng lộn xộn. quần áo, tóc tai và cả trong lòng. ngay bây giờ đây bạn hôn em. em chẳng rõ lòng mình muốn gì, chỉ có bản năng nguyên thuỷ khát cầu được yêu thương. từng cái động chạm của bạn trong con hẻm tối được đại não phóng đại lên hàng nghìn lần. quen thuộc quá yêu thương của em, của mình em ơi.

rồi chúng em làm tình. mồm em ô a những vần nấc nghẹn hưởng thụ cái cảm giác lâng lâng mà em vẫn hằng nhớ mong. lạ thay người bạn thật sự có nhiều sẹo, vội vàng hỏi bạn rốt cuộc là như thế nào, mấy năm này bạn sống sao, nhớ em không.

"sau này bạn sẽ biết"

và bạn chẳng nói gì nữa, chỉ che mắt em long lanh đi, hôn lên môi em như thể em quý báu nhất đời này. làm em rên rỉ dưới thân có lẽ là thú vui của bạn, cũng được. bạn cứ làm gì mình muốn thôi, chỉ cần yêu em, ở lại với em.

em và bạn ôm nhau, cứ nằm hết hôn lại cười. bạn châm một điếu em lại hôn khoé môi ngọt ngào và ranh mãnh cướp lấy điếu thuốc ấy như xưa kia vẫn thường làm. khói thuốc chập chờn lên cao mang theo tâm trí em bay cùng.

" chả biết bây giờ người ta dễ dàng hơn chưa nhỉ "

bạn lại cười hôn nhẹ lên môi em.

" bạn vẫn như thế  "

phải. em vẫn còn đủ dịu dàng với thế giới này, đủ dịu dàng để tặc lưỡi chắc hẳn một ngày người ta sẽ chấp nhận tình yêu mà chẳng bàn đến giới tính, ngay sau đó là hàng ngàn câu tự vấn trong đầu em chạy đoàn. em phì phèo điếu thuốc, đôi mày ngài nhăn lại từ khi nào. lee minhyung biết em lại nghĩ ngợi lung tung nữa rồi, bạn xoa xoa cái trán em, nỉ non mật ngọt vào tai cho em ngoan đi ngủ để chiêm bao ôm lấy dỗ dành em thay phần mình. nhìn em say giấc nồng, hắn đê mê nhưng chẳng thể có em trọn vẹn.

thà em làm nắng làm mưa làm tinh tú trên trời cao vợi đi cho mình đừng gặp nhau, để anh ngắm nhìn em cách muôn dặm. anh không muốn em khổ. chỉ biết trách sao đời này éo le thế, sao lại có một ryu minseok bước vào cuộc đời lee minhyung để tự đày đọa mình.

" tuần sau tớ cưới rồi "

dường như mọi hỉ nộ ái ố trên đời khoảnh khắc này em trải đủ rồi. đầu óc em trì trệ, một đêm đê mê ong bướm hôm qua làm em đang đi tới thiên đường bị câu nói này kéo thẳng xuống địa ngục. bạn nói là bạn phải kết hôn, với một người chẳng phải là em. sao mà nghiệt ngã quá, tại vì định kiến ngoài kia à bạn? hay là bạn vốn chẳng yêu em như đã từng. có phải trong mắt bạn em đáng thương lắm không nên đêm qua bạn mới ban cho em một ân huệ. những câu hỏi liến thoắng thế mà mãi chẳng thoát ra được khỏi mồm.

" cậu biết làm tớ bất ngờ thật đấy "

" nhỉ "

" cô ấy như nào "

" tốt lắm, cô ấy yêu tớ "

nhưng có yêu bạn bằng em không?

"  thế thì tốt rồi "

" cậu sẽ đến mà, đúng không? "

em thật sự chẳng muốn đến bạn ơi

" đến để xem tình cũ bảnh bao thế nào chứ "

" cứ biết thế đi, tớ về trước nhé "

vơ lấy mọi thứ của mình và bước ra khỏi phòng, em ngột ngạt thật sự muốn nhanh thoát khỏi nơi đây. mọi thứ diễn ra trong vô thức nhanh đến mức khi em nhận ra thì bản thân đã yên vị trong nhà. trời lạnh thế, bạn cũng chẳng níu em lại mặc cho em áo. bạn cái gì cũng giỏi, giỏi nhất là bóp chết tim yêu của em đang đập từng hồi vì bạn.

seoul hôm nay trời cũng lạnh hệt như ngày ấy. mọi người ồ ạt ngồi vào băng ghế, mặt ai nấy cũng tươi cười rôm rả mà tiếp chuyện nhau. em nói câu được câu không như người mất hồn và thanh tỉnh khi cái tên bạn vang lên. bạn vẫn vậy chỉ là gầy đi nhiều, thương bạn quá mà biết lấy phận gì lo lắng cho bạn.

cô ấy đẹp lắm, rất xứng đôi, cố dối lòng khen đôi uyên ương trước mắt nhưng những ngón tay bấu chặt hằn cả tia máu đã biểu tình. thơ thẩn và thẫn thờ. em khóc khi bạn và cô ấy vào lễ đường. chua chát quá thương yêu của em ơi, mọi người nhìn em nhiều mà em chẳng ngăn được nước mắt mình rơi. họ an ủi em, tưởng em là tình cũ của cô ấy. bảo là tiếc cho em nhiều nhưng chẳng ai nghĩ đã từng có một ryu minseok và lee minhyung dùng tất cả ngây dại để yêu nhau.

lễ cưới chóng vánh qua đi, từng ngày nối tiếp từng ngày. vào 14/10 em nhận được lá thư từ lee minhyung, đó là một phong thư vuông vắn đính kèm nụ cẩm chướng e ấp.

" em xinh ngoan

anh vẫn nhớ mọi thứ
nhớ lệ chí nhỏ nhắn xin tươm nơi khoé mắt em nồng
nhớ tình mình khôn xiết bao tháng ngày
anh đã gửi hồn về nơi em mà chẳng cần sự cho phép

anh cưới rồi em không khóc nhiều, khóc nhiều phai hết đôi mình xưa. không cùng nhau thì sẽ luôn nhìn em, một trăm một nghìn một triệu cái để kiếp sau được gặp nhau

và yêu, hãy luôn nhớ là anh yêu vầng tinh tú của anh rất nhiều.

mong chúa cho em thật nhiều phước lành. "

em thật sự chẳng nói nên lời. day dứt là thế nhưng quyến luyến với người đã có vợ thật sự đi trái lại đạo đức của bản thân.

cái gì cũ, thì để nó qua

mãi đến khi tình cờ gặp lại lee sanghyeok - người anh cùng kí túc, cũng là chú lee minhyung đã từng chứng kiến mối tình non nớt ấy từ những ngày đầu em mới biết những năm ấy xa nhau bạn sống thế nào. mọi chuyện vốn không cụt lủn như những gì em thấy. gia đình bạn biết tỏng chuyện chúng em và yêu cầu bạn về nhà ngay trong đêm ấy, những đòn roi rơi trên người bạn bất chấp sự can ngăn của lee sanghyeok. bạn kể với anh chúng làm bạn đau nhưng những lời mạt sát em, tình chúng em làm bạn đau hơn cả. lee minhyung chẳng hiểu sao mọi người lại như thế, sao lại dùng từ kinh tởm bệnh hoạn để hình dung nó. rằng chúng em chỉ đang yêu nhau như những người bình thường. bố bạn thậm chí còn bảo sẽ chặt mọi đường của em nếu bạn không chịu dừng và ngược lại. rõ ràng ông đủ khả năng làm điều đó khi mà sau mấy ngày bạn chia tay thì em dành được học bổng toàn phần suốt cả quãng thời gian học đại học còn lại một cách dễ dàng. bạn mong gia đình đừng làm gì tổn hại em, hãy hậu thuẫn cho em khi có thể và bạn sẽ làm mọi điều họ muốn.

thấm thoát qua năm năm nữa, buổi chiều hôm đó khắp mạng xã hội đưa tin về gã giám đốc nhà họ lee lẫy lừng đã tự tử với vô vàn đoá cẩm chướng trong nhà riêng, người nhà không tiết lộ lý do, mọi người dù khó hiểu cũng chẳng ai dám tò mò. yêu có nghĩa là vừa bay vừa nghĩ ngợi. có người bảo bay đi nhưng lắm ai dám bay, người ta chỉ dám nghĩ. chàng trai không có gì trong tay ngoài thứ tình cảm ấp ủ đã chẳng thể thắng nổi cái lưới cao vô hình ấy.

vào mỗi lần giỗ lee minhyung, ryu minseok lúc nào cũng sẽ đến tối muộn mới ghé lại đặt trên mộ bó cẩm chướng hồng rồi ngồi ở đó thật lâu chẳng màng đến thời gian. em tin mọi chuyện đều có kết thúc riêng của nó, dẫu có hậu hay không cũng nên chấp nhận.

quá muộn để bắt đầu lại
em hẹn bạn lần sau mình yêu nhau.



'..*🪼⋆...*.ೃ࿔*.:;:・


chỉ là bản thêm thắt của trái tim bay trong chút thoai hehe.

mình đã muốn cho nó một khoảng riêng từ lâu lắm rùi mà cứ quên trước quên sau bây giờ mới có dịp (˶ᵔ ᵕ ᵔ˶)

thiên chúa giáo vốn dĩ chẳng có khái niệm kiếp sau, cẩm chướng thay cho lời xin lỗi cũng là lời thủ thỉ tới một người mình sẽ không bao giờ quên, lmh bày tỏ tình yêu của mình to lớn nhường nào thì rms cũng đã cho thấy một tình yêu nhẹ nhàng đậm sâu nhường ấy. ai cũng hy sinh chỉ là còn có nhiều thứ bản thân không định đoạt được, sau cùng yêu dường như là chưa đủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro