Chap 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu từ bỏ rồi. Cậu thu dọn đồ đạc của mình, ngắm nhìn lại căn nhà đầu ắp kỉ niệm mà anh và cậu đã từng tạo ra. Cậu yêu anh là sự thật, chấp nhận sống vì anh, làm tất cả vì anh nhưng có khi nào anh đã làm cái gì vì cậu chưa. Ko bao giờ. Cậu viết một bức thư cho anh, một tờ đơn li hôn có chữ kí của cậu và để lại chiếc nhẫn cưới. Cậu chọn cách ra đi một cách lặng lẽ, âm thầm và nhẹ nhàng. Cậu ko trách anh vì bỏ rơi cậu mà cậu trách mình ko đủ dũng khí để tiếp tục giữ anh bên cạnh. Cậu ra đi, cậu sẽ sống một cuộc sống tốt hơn, ko có anh, tập quên anh và cậu phải học cách sống vì bản thân mình. Lòng cậu đau lắm nhưng liệu ai kia có thấu.
-----------------------------------------------------------
Anh trở về nhà sau cuộc hẹn cùng với tình nhân của mình. Điều anh thấy ko phải là mâm cơm với đầy đủ món ăn anh thích, ko phải một ngôi nhà ấm áp với ánh đèn vàng rực rỡ hay một cậu vợ đang ngủ trong trạng thái ngồi trên ghế sofa, mặt úp xuống đầu gối mà là cảm giác lạnh lẽo đến thấu xương, ko còn những thứ hàng ngày anh thường nhìn thấy và quan trọng là anh không nhìn thấy hình bóng của cậu. Anh nhìn trên bàn, hoảng hốt đi đến, cầm tờ đơn li hôn có chữ kí của vợ mình, 1 chiếc nhẫn đẹp đẽ nằm bên trên bức thư. Anh run rẩy cầm lấy bức thư.

'
Dear Mingyu: My husband and my darling.

Em nghĩ đây là lần cuối em được gọi anh là chồng mình nhỉ? Mặc dù em ko muốn điều này xảy ra trong cuộc sống hôn nhân của chúng ta nhưng điều ko muốn đến cũng đã đến, em biết em ko là duy nhất của anh nữa rồi. Buồn thật nhỉ? Em muốn mình được yêu anh nhiều hơn, muốn chăm sóc anh lúc anh ốm, muốn anh quan tâm đến em nhiều hơn dù công việc của anh rất bận rộn, muốn em là duy nhất và mãi mãi là duy nhất nhưng cuối cùng những điều em muốn lại ko thể lầm thêm hay có được nữa. Lúc em nhìn thấy anh và cô gái đó, em đã tự căn dặn bản thân là mình nhìn nhầm nhưng nhìn anh và cô ấy yêu thương nhau như thế, em ko muốn chia rẽ hai người. Em yếu đuối quá nhỉ? Em ko thể giữ được hạnh phúc của bản thân mình, ko thể giữ được anh, ko thể làm cho anh yêu em thêm lần nữa. Mặc dù em ko thể làm cho anh lần nữa yêu em nhưng em biết em có thể làm được một điều, đó là rời xa anh. Em ko biết anh lúc đọc được những lời này của em, anh sẽ cảm thấy như thế nào, nhưng em viết ra những lời này, em cũng đau lắm. Em có thể chờ anh 1 lần, em có thể chờ anh lần thứ 2 nhưng em nghĩ rằng, em chỉ đang ràng buộc anh thôi. Ai cũng cần sự tự do mà, em nghĩ ko những anh mà cả em cũng cần sự tự do, thoát ra khỏi sự ràng buộc mang tên hôn nhân, em nghĩ hai chúng ta sẽ hạnh phúc hơn nếu ta trả lại tự do cho nhau. Vì thế nên, chúng ta li hôn đi! Em ko muốn hiện tại và cả tương lai mình sẽ gặp lại anh. Chúng ta làm tổn thương nhau, chúng ta đã đau đớn đến thương tổn trái tim lẫn lí trí nên em ko mong hai ta sẽ gặp lại nhau. Em cần phải học cách sống cho bản thân mình nhiều hơn, bớt yêu thương người khác mà yêu thương bản thân mình nhiều hơn nữa. Em cảm ơn và xin lỗi anh rất nhiều. Em yêu anh, nhưng tình yêu của em anh không thèm tôn trọng nó, em xin lỗi, có lẽ em nên buông bỏ tình yêu này rồi. Tạm biệt anh, Kim Mingyu.

Forever love you.

From your wife: Seo Myung Ho'.

Anh gục xuống, những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống.

-Anh xin lỗi em, Myungho à. Anh xin lỗi em.

Anh nức nở, nước mắt rơi nhiều hơn. Anh lấy máy điện thoại gọi điện cho cậu nhưng đáp lại là tiếng tút dài, cậu ko bắt máy.

-Anh xin lỗi! Anh xin em! Hãy quay về bên anh được không em?

Bây giờ anh mới biết rằng mình đã sai. Anh đã đánh mất người vợ mà anh yêu thương nhất rồi. Anh không ngừng nói xin lỗi, không ngừng gọi tên cậu trong vô vọng. Anh đã mất cậu thật rồi.
-----------------------------------------------------------
Còn cậu thì cũng chẳng khá hơn là bao. Trong lòng cậu nặng trĩu, nước mắt muốn rơi nhưng chẳng thể rơi được.

Cậu đến quán coffee của cậu, nhờ anh Jisoo cai quản quán một thời gian. Cậu kể chuyện của mình sau khi mọi người gặng hỏi quá nhiều. Cậu sẽ đến một nơi thật xa để quên anh, để ko vương vấn đến đều gì nữa.

Tạm biệt mọi người.

Tạm biệt anh, my darling.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro