Chương 3: Hạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hạo à, chắc chắn Chu Dương sẽ mách với mẹ nó." Khuôn mặt tròn vo của Lý Thạc Mân nhăn lại giống như quả dưa leo đã muối: "Làm sao bây giờ?"

Lâu lắm rồi Từ Minh Hạo không nhìn thấy dáng vẻ này của Lý Thạc Mân.

Bắt đầu từ cấp hai Lý Thạc Mân bắt đầu rút lại, gầy đi nhiều, mặc dù da đen, nhưng ngũ quan cũng rất đẹp trai rõ ràng. Dáng vẻ quả bóng tròn bây giờ đúng là chỉ tồn tại trong trí nhớ xa xôi.

"Thích làm sao thì làm, đừng quan tâm những thứ không nằm trong phạm vi trí thông minh của mày, mày vẫn nên nghĩ làm thế nào để giảm béo đi."

Lý Thạc Mân hít hít mũi: "Tao muốn về nhà ăn cơm, mẹ tao nói tối nay có cá. Buổi tối tao tìm mày chơi máy chơi game."

Từ Minh Hạo ừ ừ đáp lời.

Sau khi nhìn bóng lưng như quả bí lùn của Lý Thạc Mân đi xa, Từ Minh Hạo tìm cái vòi nước của ống dẫn nước trong tiểu khu, sau đó cầm ống nước xối mình nửa ướt.

Nhà Chu Dương cũng coi như có chút tiền, mẹ Chu Dương càng là người đúng lý không tha người, một chút chuyện nhỏ cũng muốn huyên náo cho mọi người đều biết. Nếu mẹ Chu Dương biết là Từ Minh Hạo cầm ống nước xối con trai của cô lăn lóc mấy vòng trên mặt đất, chắc chắn phải đến nhà quái gở mà quở trách một trận.

Từ nhỏ Từ Minh Hạo đã biết, mình gây họa thì mình gánh, tuyệt đối không để mẹ cậu nhọc lòng.

Thế là Từ Minh Hạo cứ như vậy, ướt sũng chạy chậm đến nhà Chu Dương.

"Chu Dương! Chu Dương!"

Từ Minh Hạo đập cửa, một lúc sau, dì bảo mẫu nhà Chu Dương tới mở cửa.

Từ Minh Hạo chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ: "Dì, cháu đến tìm Chu Dương chơi. Chu Dương có nhà không ạ?"

Khi còn bé Từ Minh Hạo chính là nắm bột tinh điêu ngọc trác, khuôn mặt nhỏ còn có chút thịt, trắng trắng mềm mềm, vả lại nói ngọt thích cười, luôn là đứa trẻ được các dì trong tiểu khu yêu thích nhất.

Dì làm động tác suỵt với cậu, nhỏ giọng nói: "Mẹ Dương Dương đang tức giận đấy."

Lúc này mẹ Chu Dương đi ra, cô chưa kịp mở miệng, Từ Minh Hạo đã nắm lấy góc áo, dáng vẻ hơi rụt rè, bi bô nói: "Dì, Chu Dương về chưa ạ? Chúng cháu vừa chơi súng bắn nước, cậu ấy ngã, cháu đến xem cậu ấy có đau không."

Mẹ Chu Dương vốn nhìn thấy Chu Dương toàn thân nhếch nhác khóc lóc trở về đã đau đứt ruột, nghe nó nói là bị Từ Minh Hạo bắt nạt, một bên nổi giận một bên bán tín bán nghi. Dù gì Từ Minh Hạo là búp bê nhỏ tuổi nhất trong cư xá, đi đường giống như pháo đạn xiêu xiêu vẹo vẹo đấu đá lung tung, lại thấy người là cười, ngu ngơ, làm sao có thể bắt nạt được một đứa trẻ đã lên tiểu học.

Lần này vừa thấy bản thân Từ Minh Hạo cũng toàn thân ướt đẫm vô cùng đáng thương, đã đoán được là bọn trẻ đùa giỡn, chắc chắn Chu Dương không cẩn thận làm bẩn quần áo sợ bị mắng, nói dối là người khác làm.

Mặc dù mẹ Chu Dương thương con, nhưng cũng biết tính cách Chu Dương, nói dối với nó mà nói là chuyện thường.

Lửa giận trong lòng cô nhỏ lại, bảo dì lấy cái khăn lông cho Từ Minh Hạo lau: "Không sao, Dương Dương không đau. Hạo có bị ngã không?"

Từ Minh Hạo vén khăn lông khô lên, lắc đầu.

Chu Dương mới tắm rửa xong thay quần áo mới, chạy đến cửa chính vừa nhìn thấy Từ Minh Hạo liền bùng nổ, có mẹ làm chỗ dựa sức lực của nó cũng đủ rồi: "Mày còn dám tới! Mày tưởng tao không dám đánh mày hả?!"

Chu Dương cầm lên một người máy dài bằng cánh tay muốn đến đánh Từ Minh Hạo.

Mẹ Chu Dương lớn tiếng ngăn nó lại: "Ai dạy con đánh người?!"

Từ Minh Hạo đúng lúc đó rụt rụt bả vai.

Bộ dạng đáng thương chịu đủ bắt nạt lại muốn đến chơi với Chu Dương.

"Hạo à, hôm nay ở lại nhà dì ăn cơm chiều nha?"

Từ Minh Hạo lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Mẹ nấu ăn rất ngon."

"Vậy nhanh về nhà đi, tắm rửa, ướt hết rồi, ngày mai lại đến tìm Dương Dương chơi được không?"

Từ Minh Hạo dạ một tiếng, khóe mắt liếc về phía con thỏ bông bị Chu Dương ném bừa trên mặt đất.

Đó là đồ chơi của Kim Mẫn Khuê, chắc hẳn trong trận hỗn chiến trước đó, bị Chu Dương mang về.

Trong trí nhớ của Từ Minh Hạo, từ thời học sinh, Kim Mẫn Khuê đã kiệm lời ít nói độc lai độc vãng, lúc bị người khác cô lập chưa từng cúi đầu. Với tính cách đó của nó, chắc chắn sẽ không dễ dàng cầu xin người khác.

Nhưng vì muốn lấy lại con búp bê này, thậm chí không để ý giễu cợt nằm rạp trên mặt đất cầu xin.

Con thỏ bông này đối với nó mà nói nhất định vô cùng quan trọng.

Tâm tư Từ Minh Hạo chuyển một cái, do dự nói: "Dì ơi, con thỏ kia là của cháu, Dương Dương muốn chơi nên cháu cho cậu ấy mượn, Dương Dương chơi xong chưa ạ...?"

Chu Dương sắp bị cậu chọc tức hộc máu: "Từ Minh Hạo mày đang nói chó má gì đó?!"

Mẹ Chu Dương bảo dì bảo mẫu nhặt con búp bê lên, trả lại cho Từ Minh Hạo.

Từ Minh Hạo ôm vào ngực giống như bảo bối.

Con búp bê đó đã bẩn không nhìn nổi, trên mặt mẹ Chu Dương có phần không nhịn được, lại bảo dì lấy cho Từ Minh Hạo một nắm kẹo, nhét vào trong túi nhỏ của Từ Minh Hạo.

Trước khi đi, Từ Minh Hạo nghiêng đầu liếc nhìn Chu Dương.

Chu Dương giận đến độ nổi trận lôi đình, nói năng lộn xộn, mặt cũng nghẹn đỏ lên.

Từ Minh Hạo chậm rãi lộ ra một nụ cười phách lối lại khiêu khích, dùng con thỏ bày ra động tác bắn súng, bắn pằng pằng pằng về phía Chu Dương.

Chu Dương sắp tức xỉu: "Mẹ! Nó chửi con!!"

Mẹ Chu Dương vừa quay đầu lại, Từ Minh Hạo lại là vẻ mặt hồn nhiên ngây thơ, một bên chạy chậm rời đi, một bên dùng sức vẫy tay với cô: "Tạm biệt dì!"
...

Thời gian Từ gia sống ở tiểu khu này không dài, lúc Từ Minh Hạo năm tuổi, Từ thị chỉ là mới lộ đường kiếm trong giới thương nghiệp của Lâm Thành. Qua vài năm sau khi công ty phát triển ổn định, bọn họ chuyển đến sống trong biệt thự.

Nhưng Từ Minh Hạo vẫn nhớ rõ đường về nhà.

Sau khi cậu ôm khăn mặt và con thỏ về đến nhà, bảo mẫu trong nhà kêu lên đi tới xoa tóc cho cậu như tâm can bảo bối.

"Sao lại nghịch thành thế này?"

Từ Minh Hạo cười: "Không sao ạ. Trời nóng nực, như thế mát mẻ. Mẹ cháu đâu?"

"Bà chủ đang ở phòng bếp ấy."

Viên Dục Văn nghe thấy tiếng động, rửa tay đi ra từ trong phòng bếp: "Hạo về rồi à, có đói bụng không?"

Từ Minh Hạo ngẩn ngơ nhìn Viên Dục Văn.

Người phụ nữ mặt mày dịu dàng lại thùy mị, dáng vẻ mỉm cười gọi tên mụ của cậu dần dần trùng khớp với khuôn mặt trong trí nhớ.

Từ Bằng – cha của Từ Minh Hạo từng có một người vợ cả trước Viên Dục Văn, sau này bất hạnh qua đời, Viên Dục Văn mới lấy thân phận vợ kế gả cho Từ Bằng.

Bắt đầu từ khi Từ Minh Hạo có ký ức, vẫn luôn bị lời đàm tiếu của các thân thích của Từ gia truyền thụ một nhận biết, đó là mẹ của cậu thấy Từ Bằng có tiền đồ mới gả tới, cậu không nên cũng không thể tranh giành bất cứ thứ gì với anh trai Từ Hách.

Cho nên lúc cậu đối mặt với ba và anh cả, luôn luôn có một chút lo sợ bất an, không dám gần gũi quá mức.

Cậu luôn sợ anh trai sẽ cho là cậu cướp cưng chiều của ba, cướp tài sản.

Chỉ có ở trước mặt Viên Dục Văn, cậu mới không cần giả vờ bất kỳ điều gì.

Đời trước, khi Từ Minh Hạo học đại học Viên Dục Văn qua đời vì ung thư vú, cậu không ngờ, ngoại trừ trong mơ, cậu thế mà vẫn có thể gặp lại mẹ cậu.

Xoang mũi Từ Minh Hạo hơi cay, không kìm lòng được, chạy tới ôm chân Viên Dục Văn rõ chặt.

Viên Dục Văn bật cười, ngồi xổm xuống bế cậu lên, ngón tay sờ sờ mũi cậu: "Khóc nhè rồi? Có phải đói meo rồi không?"

Từ Minh Hạo đã lớn tuổi da mặt thực sự có phần không chịu nổi, cậu cũng biết xấu hổ. Dứt khoát ôm cổ Viên Dục Văn, vùi mặt thật sâu, không lên tiếng.

Viên Dục Văn được thằng bé làm nũng một cái, tim cũng mềm nhũn, giao chuyện phòng bếp cho bảo mẫu, ôm Từ Minh Hạo lên lầu thay quần áo.
...

Sáng sớm hôm sau, Từ Minh Hạo cùng đến nhà trẻ với Lý Thạc Mân.

Nhà trẻ không xa, ra khỏi tiểu khu đi mười phút là đến, bảo mẫu đi theo ở phía sau.

Đêm qua Lý Thạc Mân cầm máy chơi game vừa mua hứng thú bừng bừng tìm Từ Minh Hạo chơi, kết quả trực tiếp bị Từ Minh Hạo đánh cho hậm hực, sáng sớm đã uể oải suy sụp.

Vai trái Từ Minh Hạo đeo cặp nhỏ, vai phải đeo bình bước, đầu đội mũ màu vàng, dáng vẻ trẻ mẫu giáo tiêu chuẩn.

Cậu cà lơ phất phơ khoác bả vai Lý Thạc Mân, không an phận gãi cằm thịt béo của cậu chàng: "Tiểu mỹ nhân, mày nghĩ thoáng chút, mặc dù trò chơi mày đánh không lại tao, nhưng mày biết ăn hơn tao!"

Lý Thạc Mân bĩu môi, không vui lòng để ý đến cậu.

Từ Minh Hạo nghĩ thầm, ngay cả trò chơi đấm bốc cổ lỗ sĩ này cũng đánh không lại mày, xứng đáng với hai mươi mấy năm sống lâu của tao à?

Bọn họ đi ngang qua bãi cỏ lớn của tiểu khu, từ xa Từ Minh Hạo đã nhìn thấy Kim Mẫn Khuê lại ngồi dưới cây long não.

Lý Thạc Mân ơ một tiếng: "Tại sao nó lại ở đây nhỉ."

Bảo mẫu khẽ đẩy hai đứa một cái: "Được rồi, đừng nhìn nữa, các bạn ở nhà trẻ đang đợi các cháu đấy."

Lý Thạc Mân hỏi: "Cậu ấy là ai ạ? Tại sao không theo chúng cháu cùng học nhà trẻ?"

Bảo mẫu liếc nhìn, thuận miệng trả lời: "Đó là đứa trẻ của bảo vệ tiểu khu chúng ta, các cháu không biết."

Từ Minh Hạo nhớ tới con búp bê trong túi của mình, lấy ra nhét vào trong tay Lý Thạc Mân.

"Mày cầm đi trả lại cho nó."

Lý Thạc Mân ò một tiếng, có lẽ vẫn áy náy trong lòng với việc hôm qua bắt nạt Kim Mẫn Khuê, cậu chàng rất tích cực.

"Kim Mẫn Khuê, cậu tên là Kim Mẫn Khuê à?"

Kim Mẫn Khuê cầm một quyển sách ngồi trên xe lăn, nghe thấy âm thanh, nó khẽ ngẩng đầu.

Lý Thạc Mân gãi gãi tóc, để con búp bê lên sách của Kim Qua: "Ừm, đây là đồ chơi của cậu, Hạo bảo tôi trả lại cho cậu, nó cũng giặt sạch giúp cậu rồi."

Kim Mẫn Khuê hơi sững sờ, vội vàng ôm lấy con búp bê.

Lý Thạc Mân nói xong liền chạy.

Kim Mẫn Khuê ôm con búp bê thật chặt, đây là món đồ chơi mẹ mua cho nó trước khi rời nhà trốn đi. Từ đó về sau, nó cũng chưa bao giờ gặp mẹ nữa.

Trong lúc hít thở tựa như có thể ngửi được một mùi xà phòng thơm tươi mát, con búp bê được giặt sạch tinh, dường như còn trắng hơn lúc mới mua.

Kim Mẫn Khuê không nhịn được quay đầu lại, chỉ nhìn thấy bóng lưng hai đứa trẻ vui cười chơi đùa đi xa.

Hạo...?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro