Challenge

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chuyện của Minghao sao rồi?" Jun mỉm cười nói.

"Mingyu sửng sốt một lúc "ý anh là sao?"

"Tất cả mọi người đều biết em thích em ấy." Soonyoung nói "có vẻ như em ấy là người duy nhất không hiểu."

"Chà... sao anh lại hỏi em như thế?" Mingyu nói với đôi má ửng hồng.

"Mingyu anh chậm quá! Còn chờ gì nữa mà không tỏ tình?" Seungkwan nói.

"T-tỏ tình?" anh lo lắng hỏi.

"Vâng, tỏ tình" người trẻ hơn trả lời.

" Mọi người có nghĩ cậu ấy cũng cảm thấy như vậy không?, ý em là..." Mingyu hỏi.

"Ừ, em ấy chắc chắn có!" Jeonghan mỉm cười nói khi bước vào phòng.

"Anh có nghe thấy cuộc trò chuyện của tụi em không?" Mingyu lo lắng hỏi.

"À, anh đang đi loanh quanh và tình cờ nghe thấy mọi người đang nói chuyện gì đó" Jeonghan trả lời.

"Hãy dừng chuyện này ở đây." người cao hơn nói và bước ra cửa.

"Anh không thể cứ thế mà rời đi." Seungkwan ngăn anh lại.

"Nếu Minghao nghe chúng ta nói về cậu ấy thì sao? "Mingyu nói và tất cả các thành viên đều mỉm cười.

"Tại sao em lại sợ em ấy có thể nghe thấy chúng ta." Jeonghan bình tĩnh hỏi.

"Anh đang hỏi tại sao à? Minghao không biết em có cảm giác với cậu ấy và em không muốn mọi thứ bị hủy hoại." Mingyu thở dài nói.

"Minghao không hiểu hết về những thứ xung quanh em ấy, nhưng anh chắc rằng em ấy cũng cảm thấy giống về em." Jeonghan nhẹ nhàng trả lời.

"Em đoán một ngày nào đó em sẽ biết cậu ấy có cảm giác giống như em không, nhưng lúc này em chỉ muốn dừng chuyện này ở đây... Có lẽ Minghao..." Mingyu nói, Seungkwan ngắt lời anh.

"Em cá là anh không thể ngừng gọi tên anh ấy ngay cả khi anh cố gắng." người trẻ hơn nói và cười.

Tất cả các thành viên cũng bắt đầu cười to.

"Chắc chắn là anh có thể." Mingyu nói, anh đang phát điên lên.

"Mmm... Em không nghĩ như vậy." Seungkwan mỉm cười nói "anh lúc nào cũng: Minghao ở đây, Minghao ở kia..."

"Thử anh"

"Thử thách nhỏ thì sao?" người trẻ hơn hỏi.

"Chắc chắn"

"Kể từ lúc này anh không thể gọi tên anh ấy. Nếu anh thắng, mọi người sẽ không làm phiền anh nữa." Seungkwan nói "nhưng nếu anh thua, anh sẽ phải tỏ tình."

"N-Nhưng..." Mingyu lắp bắp và Seungkwan lại mỉm cười.

"Anh có chắc chắn về việc chấp nhận thử thách bây giờ không?" người trẻ hơn hỏi.

Mingyu thở dài "ok, anh vào..."

Mingyu bước vào nhà bếp sau khi chấp nhận thử thách để uống một chút nước.

Anh mở cửa và thấy Minghao ở đó, anh dừng lại và định quay lại nhưng Minghao đã gọi anh.

"Mingyu" cậu cười với anh "cậu có muốn uống nước trái cây không?"

Mingyu lo lắng "Không, cảm ơn M-" anh định gọi tên cậu và cảm thấy ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình, đó là Seungkwan đang mỉm cười "The8, tớ ổn."

Minghao, người đang bối rối, chỉ nói một tiếng "được thôi" yếu ớt.

Mingyu đóng cửa thở dài.

"Anh gọi tên anh ấy." Seungkwan nói.

"Không! Em đã nói rằng anh không thể gọi cậu ấy bằng tên thật mà thôi" anh trả lời.

"Thật không công bằng" Seungkwan phàn nàn.

"Anh cần gọi cậu ấy một cái gì đó, anh không thể chỉ nói: này cậu! Với cậu ấy"

"Ờ" Seungkwan bĩu môi chấp nhận câu trả lời của Mingyu.

Mingyu tránh Minghao cả ngày, nhưng anh không tránh cậu vào ban đêm, họ là bạn cùng phòng.

"Mingyu" Minghao khẽ gọi.

"Yeah?"

"Cậu đang bực với tớ à?" Minghao buồn bã nói.

"Cái gì? Không, tớ không..." Mingyu nói và nhìn cậu.

Minghao thở dài "được rồi... ngủ ngon"

"Chúc ngủ ngon..." Mingyu nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ vài phút sau đó.

Sáng hôm sau Mingyu thức dậy và không thấy Minghao trong phòng, anh bối rồi vì bình thường cậu ngủ rất nhiều và anh luôn chuẩn bị bữa sáng cho anh và Minghao rồi dọn lên giường của cậu.

Anh lo lắng, nếu Minghao bị ổm hay gì đó thì sao?"

Anh rời khỏi giường và khi anh chuẩn bị mở cửa, Minghao bước vào phòng với hai đĩa bánh nướng, cậu mỉm cười với anh và đưa một trong hai đĩa cho anh.

"Đây, bữa sáng của cậu" Minghao đỏ mặt nói.

"C-cảm ơn" Mingyu lắp bắp và cảm thấy mặt mình đỏ bừng.

"Chào cậu, Gyu"

Mingyu cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, đó là lần đầu tiên Minghao gọi anh như vậy và anh yêu nó.

Họ vừa ăn vừa trò chuyện về những điều linh tinh, Mingyu rất vui khi Minghao quan tâm đến mình.

Những ngày tiếp theo Mingyu tránh gọi tên Minghao, nhưng khi cần nói ra thì gọi cậu là "The8"

"Mingyu..." Minghao nhẹ nhàng nói "cậu có thể nói với tớ một chuyện được không?"

"Chắc chắn rồi" Mingyu trả lời và đi theo cậu vào phòng của họ.

Vẻ mặt Minghao buồn bã "Gyu, cậu không sao chứ?"

Mingyu ậm ừ với vẻ bối rối "ừ... sao cậu lại hỏi vậy?"

"Cậu có chắc là cậu không giận tớ không?" Minghao hỏi.

"Tất nhiên là không! Tại sao cậu lại nghĩ vậy?" Mingyu lo lắng hỏi.

"Vài ngày trước cậu bắt đầu gọi tớ là The8 thay vì Minghao, và cậu luôn gọi tớ bằng tên thật khi chúng ta ở nhà..." Minghao nói như sắp khóc "hoặc có lẽ cậu quên tên thật của tớ giống như Soonyoung hyung đã làm... Sẽ là bình thường bởi vì những nghệ danh và cậu có thể nhầm lẫn."

"Không, tớ sẽ không bao giờ quên tên của cậu!" Mingyu nói.

"V-vậy tại sao lại như vậy?" Minghao hỏi trong nước mắt.

"Tớ không thể nói với cậu" Mingyu trả lời, cảm thấy thật tồi tệ "tớ xin lỗi"

"Tớ phải đi đây" Minghao chạy ra cửa, cậu không muốn Mingyu nhìn thấy cậu khóc.

Mingyu cảm thấy thật tệ cho cậu nên đã chạy theo cậu "đợi chút"

Minghao dừng lại bên ngoài phòng nhưng không đối mặt với Mingyu "không sao đâu... tớ không có vấn đề gì với việc cậu gọi tớ là The8. Tớ chỉ muốn biết tại sao cậu lại thay đổi và đó không phải lỗi của cậu."

"Không, làm ơn đừng nói như thế! Đây hoàn toàn không phải lỗi của cậu!" Mingyu khóc "Tớ chỉ là một người rất ngu ngốc... Tớ thật sự xin lỗi, Minghao"

Seungkwan nghe Mingyu gọi Minghao bằng tên thì mỉm cười, mất nhiều hơn hơn cậu nghĩ.

"Không...thực sự không sao nếu cậu muốn gọi tớ là The8 từ bây giờ trở đi..." Minghao nói không cầm được nước mắt nữa.

"Tớ không thể tin rằng cậu vẫn tốt với tớ như vậy sau bao nhiêu chuyện khó xử tớ đã làm mấy ngày nay... Đó là lý do tại sao tớ yêu cậu" Mingyu ôm Minghao từ đằng sau.

Minghao mở to mắt và đưa tay lên miệng "M-Mingyu... cậu đang nói gì vậy?"

"Anh yêu em, Minghao... Anh yêu em" Mingyu nói và hôn lên má Minghao, người nhỏ hơn đang đỏ bừng mặt.

"Đừng đùa với tớ" Minghao nói.

"Anh không đùa với em, anh thật sự có ý với em."

Seungkwan đã thấy tất cả và cảm thấy như mình đang trong một bộ phim, một bộ phim thật đẹp.

"Em...Em cũng yêu anh" Minghao thừa nhận "đừng làm thế với em nữa!"

"Anh hứa là không, Hao" Mingyu nói và quay mặt về phía Minghao, sau đó hôn lên trán cậu "Anh sẽ không làm em khóc nữa đâu"

Mingyu ôm người nhỏ hơn và Minghao giấu mặt vào ngực anh.

"Anh nói với em ấy là Minghai cũng yêu em ấy mà" Jeonghan nói với Seungkwan.

"Tất cả chúng ta đều biết, có vẻ như họ mới là người thực sự không biết gì cả..." Seungkwan trả lời.

"Em mừng là cho hai đứa nó, chúng ta nên ăn mừng với bánh pizza không?" Soonyoung hỏi.

"Ừ anh nghĩ chúng ta nên làm" Jeonghan nói "này, chúc mừng cặp đôi mới! Chúng ta sẽ ăn mừng bằng pizza vì cuối cùng hai người cũng ở bên nhau!"

Họ đỏ mặt và cười.

"Được" Mingyu nắm tay Minghao nói.

Họ đi theo những người khác, nhưng rồi Mingyu dừng lại và đối mặt với Minghao.

"Ừm... anh chỉ muốn làm một việc thôi" Anh đặt tay lên eo Minghao và hôn lên môi cậu.

Minghao hôn lại anh và sau vài giấy họ tách ra và nhìn nhau.

Minghao đỏ mặt và Mingyu mỉm cười vì sự dễ thương của cậu.

Họ nhìn nhau thêm vài giây nữa và Mingyu đan những ngón tay của mình với Minghao rồi đi về phía những người bạn của họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro