2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


.

Cậu lên trước một ngày, hôm sau đi thi, ngày mốt trao kết quả. Hàn Duy Thần chọn cách nghỉ ngơi vì cậu biết đâm đầu vào ôn thì não sẽ quá tải, bây giờ ngủ còn hiệu quả hơn. Cứ thế cậu ngủ li bì từ sáng đến chiều, mãi đến lúc ăn tối mới được gọi dậy. 

Ăn xong trở về khách sạn, cậu định bụng sẽ ngủ tiếp thì điện thoại vang lên tiếng chuông thông báo tin nhắn, từ một người vô cùng dễ đoán.

"Em sao rồi?" 

"Em ổn, chuẩn bị đi ngủ." 

"Vậy em ngủ ngon, ngày mai cố gắng lên nhé." 

"Anh không còn gì khác để nói với em à?" 

"Anh tin em, Hàn Duy Thần." 

Cậu hẫng lại một nhịp, vùi gương mặt đỏ ửng vào chăn, Kim Khuê Bân lúc nào cũng sẽ tấn công bất ngờ như vậy. Hàn Duy Thần thả tim tin nhắn, rồi rút vào chăn, bí mật lấy tài liệu ra ôn tập. 

Sáng hôm sau cậu dậy sớm, loay hoay ăn sáng một hồi rồi mới đến chuyên Lê Hồng Phong, địa điểm thi. Cả sân trường ngập kín người, toàn bộ đều là những học sinh giỏi nhất đến từ ba miền Trung, Nam và Tây Nguyên. Tất cả đều cùng một mục tiêu, một khát vọng, đó là chạm tới chiếc huy chương vàng danh giá. 

Hàn Duy Thần lấy điện thoại từ trong ba lô, gửi một dòng tin nhắn đến Kim Khuê Bân.

"Em chuẩn bị thi rồi, hứa với anh sẽ không tạch." 

Cậu tắt nguồn điện thoại, men theo hàng của mình bước vào phòng thi. Xung quanh đều là những học sinh mang trên mình sắc áo đồng phục khác nhau từ mọi miền đất nước, và cậu cũng thế, cậu ở đây để làm rạng danh chuyên Bến Tre.  

Khoảng mấy phút sau khi vào phòng thi rồi ổn định chỗ ngồi, tiếng trống vang lên, là thời gian phát đề. Hàn Duy Thần nhận lấy đề thi từ giám thị, bình tĩnh lướt qua từng câu hỏi một.

Tất cả đều trong khả năng.

Hàn Duy Thần thở mạnh một cái rồi bắt đầu cầm bút, viết liên tục không ngừng trên giấy, từng kí ức về tháng ngày ôn luyện đột nhiên hiện lên trong đầu.

Kim Khuê Bân luôn hiện hữu bên cạnh, dù bất cứ khi nào.

"Anh nói đúng, chẳng phải vì riêng em, mà là vì chúng ta." 

Hàn Duy Thần nhẩm câu đó trong đầu mình, tự tin viết từng con chữ trên giấy làm bài, mỗi câu từ viết ra đều được lập luận vô cùng sắc bén. 

Đề thi này hoàn toàn trong tầm tay.

Thời gian trôi qua trong phút chốc, còn hai phút nữa là hết giờ, Hàn Duy Thần viết câu cuối cùng, đặt dấu chấm hết cho ba tháng nỗ lực ôn tập và ba tiếng sống chết trong phòng thi. 

Tiếng trống vang lên khiến cậu như bừng tỉnh, sau khi nộp lại bài và để giám thị kiểm tra, cậu đã vọt ngay ra bên ngoài, mở điện thoại lên.

Hàng chục tin nhắn hỏi thăm gửi đến, nhưng Hàn Duy Thần chỉ quan tâm tin nhắn đến từ một người tên Kim Khuê Bân. 

"Em thi xong chưa?" 

"Xong rồi thì báo anh nhé." 

Cậu vội soạn tin nhắn trả lời, đối phương cũng xem tin nhắn rất nhanh.

"Em thi xong rồi, ổn ạ." 

"Vậy thì anh yên tâm rồi nhỉ. Em vất vả rồi, giỏi lắm, từ giờ hãy nghỉ ngơi thật tốt nhé." 

Hàn Duy Thần cười liên tục khi nhắn tin, đến mức đứa bạn bên cạnh còn phải quay sang hỏi thăm.

"Mày thi xong đề khó quá bị ngáo à? Sao mà cười nghệt mặt ra thế?" 

"Mấy đứa ế như mày không hiểu được đâu." 

Hàn Duy Thần 1-0. 

Chiều hôm đó là thời gian tự do, cậu đi vi vu khắp phố phường, không quên chọn một chiếc áo mua về làm quà cho anh. Đó là món quà đầu tiên cậu tặng, mà cũng có thể là món quà cuối cùng. 

Kim Khuê Bân tháng sau đi Anh. 

Một đất nước cách xa gần nửa vòng Trái Đất, Hàn Duy Thần cảm thấy tuyệt vọng vô cùng. Nhưng giữ anh ở lại đồng nghĩa với việc tương lai rộng mở của anh cũng đóng lại, cậu không cho phép bản thân mình ích kỷ như vậy. 

Sáng hôm sau là lễ trao giải, trường cậu đã có mặt từ sớm. Hàn Duy Thần ngồi cuối hàng cùng với những đứa bạn khác, dưới cái nắng chói chang ngồi nghe ban tổ chức đọc cả chục cái công văn mà muốn nổ não. 

Bẵng đi một lúc sau, chuyên mục trao giải mới bắt đầu, nhưng môn của cậu là môn gần cuối, vẫn phải chờ đợi rất lâu. Khi một họ tên của ai đó được nêu ra cùng với tên trường, tiếng la hét và hò reo bên dưới lại không ngừng vang lên ầm ĩ. 

Hàn Duy Thần nhìn thấy tấm huy chương vàng trên cổ những học sinh khác, ngưỡng mộ thật sự. Cậu không đặt mục tiêu quá cao, chỉ cần có huy chương là được, vàng bạc hay đồng không quan trọng.  

Môn Sinh gần trao giải xong, kế đến sẽ tới môn Văn, Hàn Duy Thần lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Kim Khuê Bân. 

"Sắp đến em rồi, anh đừng thất vọng nhé." 

Rất nhanh đã có hồi âm.

"Không đâu, em đã cố gắng hết sức rồi. Anh tin em, và anh cũng tin vào phán đoán của chính anh." 

"Hàn Duy Thần, dù kết quả ra sao, nỗ lực của em, anh đều nhìn thấy."

Hàn Duy Thần đọc xong tin nhắn, không kiểm soát nổi cảm xúc mà lặng lẽ rơi nước mắt, hai hàng lệ chảy dài trên khuôn mặt. Kim Khuê Bân vẫn luôn dịu dàng như thế với cậu, chỉ một câu nói thôi mà thật sự đã chạm tới đáy lòng, chạm đến bao nỗi lo và muộn phiền chôn giấu bấy lâu nay. 

Hàn Duy Thần biết, mình đã yêu Kim Khuê Bân. 

Thi cử có áp lực không? Áp lực vô cùng, mang trên vai niềm tin và hy vọng của thầy cô, gia đình, bạn bè. Nhưng có hãnh diện không? Có chứ, rất hãnh diện là đằng khác. Luôn có một cảm giác mãnh liệt trào dâng trong lồng ngực, thổi bừng lên những khát vọng tuổi mười sáu, mười bảy. Hàn Duy Thần đến đây, hiên ngang ngẩng cao đầu, đánh đổi mồ hôi và nước mắt để cống hiến, để sống trọn vẹn một đoạn ký ức thanh xuân không bao giờ quay trở lại. 

Lê Hồng Phong ngày tháng tư rực rỡ, hòa ca trong bản âm hưởng của mùa hè bất tận. Hạ đến có tia nắng vàng, có tiếng ve kêu nỉ non sau cành lá, có những niềm vui, háo hức, có những nỗi buồn và giọt nước mắt, có những tấm huy chương thấm đượm màu tuổi trẻ. 

Có chúng ta, của năm tháng rực rỡ nhất.

Hàn Duy Thần vẫn đang khóc nức nở vì cảm động, môn Văn cũng đến lúc trao thưởng. Cậu không nghĩ bản thân sẽ được xướng tên, nước mắt vẫn đang rơi lã chã nãy giờ. 

"Hàn Duy Thần, Trung học phổ thông Chuyên Bến Tre, huy chương vàng." 

Phía đầu hàng truyền đến những tiếng vỗ tay và la hét ầm ĩ, tất cả đồng loạt nhìn về chỗ cậu. Hàn Duy Thần bất ngờ ngã ngay tại chỗ, nước mắt ướt đẫm gương mặt bước lên bục nhận giải. Cậu vẫn không thể nào ngừng khóc, mà thậm chí còn khóc to hơn lúc nãy. 

Khoảnh khắc tấm huy chương vàng được đeo lên cổ, hòa trong những tiếng vỗ tay, hò reo bất tận, Hàn Duy Thần biết bản thân đã tiến xa tới bước đường nào, đứng ở đây, đồng nghĩa đã chẳng thể quay đầu về những năm tháng làm một học sinh bình thường trong quá khứ. 

Hàn Duy Thần, tại nơi đây tỏa sáng vì Kim Khuê Bân, và chắc chắn vẫn sẽ luôn tỏa sáng vì anh. 

Một sân chơi, luôn có kẻ thắng người thua, nhưng nỗ lực của bản thân sẽ luôn là điều đáng trân trọng và vô cùng quý giá, có lẽ chỉ thiếu một chút may mắn. Trong những góc khuất, có những giọt nước mắt đã lặng lẽ rơi, vì tiếc nuối, vì kết quả không như kỳ vọng. 

Nhưng đừng đánh mất niềm tin, bầu trời của Sài Gòn, khoảng sân của Lê Hồng Phong, cái nắng hạ rực rỡ đều đã chứng giám tất cả sự nỗ lực của chúng ta. 

Vì đích đến phía trước, vì tương lai, những chiến binh của ngày hôm nay, hãy ngẩng cao đầu mà bước tiếp, dù rằng đã từng vấp ngã. 

Hàn Duy Thần bước về chỗ ngồi, mọi người nắm lấy tay chúc mừng không ngừng, trong điện thoại toàn là tin nhắn từ bạn bè ở nhà biết tin gửi đến. Bỏ qua tất cả, cậu chụp tấm huy chương, nhanh chóng gửi cho Kim Khuê Bân. 

"Vì anh, vì em, vì chúng ta." 

Kim Khuê Bân xem tin nhắn rất nhanh, mấy phút sau đã trả lời.

"Hàn Duy Thần, chúc mừng em." 

"Anh biết em sẽ còn vươn cao hơn nữa, vậy nên đừng ngần ngại tiến về phía trước em nhé." 

Hàn Duy Thần nhìn màn hình điện thoại, mỉm cười dịu dàng.  

Chuyên Lê Hồng Phong những ngày tháng tư, chuyên Bến Tre, Hàn Duy Thần đã vụt sáng, rạng danh sắc áo cùng tấm huy chương vàng lấp lánh. 

Ngồi trên xe trở về, lòng cậu bồn chồn khó tả, trong đầu chỉ toàn hình bóng Kim Khuê Bân, và ý nghĩ muốn gặp anh ngay lập tức. Băng qua những tuyến đường cao tốc, Hàn Duy Thần chỉ mong thời gian trôi qua thật nhanh, để trở về, để nhìn thấy anh. 

Xe về tới nơi sớm hơn dự định, Kim Khuê Bân đã đến, anh đứng ở góc khuất vẫy tay kêu cậu đi tới. Hàn Duy Thần vừa xuống xe đã chạy nhanh đến sà vào lòng anh, bỏ cả hành lý nằm lông lốc trên đường. Kim Khuê Bân ôm cậu thật chặt trong lòng, liên tục bảo rằng cậu đã vất vả nhiều rồi. 

Hàn Duy Thần bảo muốn ra bờ sông hóng mát, Kim Khuê Bân rất vui vẻ đèo cậu trên xe, chở cậu ra bờ sông lúc hoàng hôn chuẩn bị buông xuống.

"Sao hôm nay anh đến đón em?" 

"Không anh thì ai? Gia sư phải đến nơi đến chốn chứ." 

"Ai bảo anh là gia sư cơ chứ…" 

"Em nói gì đấy?" 

"Không nghe thì thôi." 

Kim Khuê Bân nắm lấy bàn tay đè cậu xuống đất, Hàn Duy Thần nằm trên nền cỏ, ngước mặt lên nhìn hoàng hôn đang buông xuống phủ kín gương mặt người thương trước mắt. 

Hoàng hôn và Kim Khuê Bân, thật sự rất đẹp. 

"Sao lại đè em, anh buông tay ra." 

"Em không nói thì anh không buông." 

"Em có nói cái gì đâu." 

"Vậy hóa ra em chỉ muốn anh làm gia sư của em à?" 

"Không có." 

Hàn Duy Thần hét lên, Kim Khuê Bân bật cười thành tiếng. 

"Vậy em muốn là gì của anh đây?" 

"Là chủ nợ." 

"Anh có nợ gì em à?" 

"Có, nhưng mà phải lâu lắm mở trả đủ." 

"Vậy nợ này phải trả như thế nào?" 

"Yêu em, và đừng bao giờ buông tay." 

Kim Khuê Bân bật cười, cúi đầu xuống, hôn lên bờ môi đang hé mở của Hàn Duy Thần. Ánh nắng của buổi chiều tà trải dài trên bờ sông, những tia nắng cuối cùng trong ngày tỏa sáng le lói tận giây phút cuối cùng, tựa như một tình yêu chớm nở muộn màng. 

Nhưng khác với tia nắng kết thúc cuộc đời khi màn đêm buông xuống, câu chuyện của họ lại khác, vẫn sẽ đi qua bóng tối của màn đêm, và hướng đến một ngày mai tươi sáng. Và dẫu rằng có chìm trong đêm tối, tình yêu ấy vẫn thắp lên tia sáng tựa như những vì sao trên nền trời.

Bắt đầu muộn thì sao chứ, Kim Khuê Bân và Hàn Duy Thần, họ còn cả một đời dành cho nhau. 

"Khi nào anh đi?" 

"Đi đâu?" 

"Thì đi du học, anh mất trí nhớ à?" 

"Anh đi làm chi?" 

"Thì mấy tháng trước anh bảo em thi xong anh đi." 

"Đi làm gì được, hồi trước anh bảo em có thể đi lấy vợ, giờ anh phải ở đây để lấy em chứ." 

"Vậy anh không đi à?" 

"Không, ở đây đợi em tốt nghiệp rồi đi chung với anh, được thì cưới luôn cho khỏi lạc mất." 

Kim Khuê Bân từ sớm đã bày tỏ với bố mẹ việc mình muốn ở lại, hoặc đợi mấy năm nữa mới đi. Bố mẹ anh không rõ lý do, Kim Khuê Bân cũng trả lời rất qua loa và trừu tượng.

“Con còn con thỏ phải nuôi mấy năm nữa mới đi được.”

Hàn Duy Thần đánh vào vai Kim Khuê Bân mấy cái sau lời bày tỏ sến súa kia rồi chui rúc vào trong lòng anh. Anh tựa đầu lên vai cậu, lặng lẽ tìm đến hơi ấm của nhau nơi bờ môi thêm lần nữa. 

Dù cho bóng đêm có bao trùm, những ngôi sao phản chiếu mặt nước sông đều tỏa sáng rực rỡ, như cái tên của hai người vậy. 

"Con làm gì mà cái áo bẩn thế? Mới chui từ dưới hang lên à?" Mẹ mở cửa đón cậu và anh trở về, không quên càm ràm chuyện vết bẩn to đùng trên lưng áo. 

"À, tại có con chó đè con ngã xuống đất ạ." 

.

end.

.

Mình chúc mọi người năm mới thật vui vẻ nhé, kỉ niệm ngày mùng 1 Tết.

𝟏𝟎𝟎𝟐𝟐𝟎𝟐𝟒

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro