33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yujin đến nhà cậu bạn lâu ngày không gặp lại thấy bạn mình gục mặt vào đống tài liệu. Gunwook thật sự rất căng não với đống tài liệu nghiên cứu trước mặt. Cậu trông gầy đi nhiều. Có lẽ cậu sắp kiệt sức tới nơi rồi.

"Cậu đang làm cái gì vậy? Sao lại ra nông nỗi này?"

"Tôi bận nghiên cứu chút thôi"

"Tôi biết cậu yêu thích công việc này nhưng đâu nhất thiết phải lao lực thế"

"Vì bố cậu chứ tôi đâu muốn đâu"

"Bố tôi sao? Ông ấy bắt cậu điều chế thuốc mới à?"

"Không. Ông ấy bắt tôi chữa trị cho một cô gái"

"Chữa bệnh sao? Là ai cơ chứ?"

Cậu ngạc nhiên khi nghe những lời Gunwook nói. Bố cậu muốn chữa bệnh cho ai đó sao? Không giống ông ấy chút nào.

"Cô bé đấy bị bố cậu tiêm trực tiếp thuốc mà bố mẹ tôi điều chế ra khi chưa hoàn thành nên bị hôn mê sâu đến giờ vẫn chưa tỉnh lại"

Gunwook đưa cậu tập hồ sơ của cô bé đó. Cô bé tên Chaehyun đã hôn mê được 5 năm rồi.

"Tôi sẽ xem thử cô bé ấy là ai. Còn cậu, dù thế nào thì cũng phải ăn uống điều độ chứ. Bạn tôi từ gấu béo tròn thành gấu bọc xương rồi"

"Tôi biết rõ điều đó hơn cậu đấy"

"Nào, mau ngồi đây đi. Tôi mua gà hầm cho cậu này. Thích không?"

"Trông ngon lắm. Cảm ơn trước"

"Ngon thì ăn nhiều vào"

"Tôi biết rồi. Mình tôi ăn hết được đống này tốt"

"Gunwook này..."

"Sao?"

"Cậu nhớ cẩn thận nhé. Có chuyện gì nhất định phải gọi cho tôi, biết chưa?"

"Cậu thật sự muốn phá bố cậu đến cùng sao?"

"Tôi không muốn nợ máu phải trả bằng máu đâu"

"Cứ yên tâm. Tôi sẽ không sao đau mà. Bố cậu vẫn phải cần tôi bên cạnh. Không có tôi thì bố cậu không có thuốc để bán mà cũng không có ai chữa bệnh cho cô bé đó. Vì sao ư? Vì tôi là người hiểu rõ loại thuốc đấy mà"

Yujin đặt tay lên vai Gunwook trấn an. Cậu cảm nhận rõ thằng bạn chí cốt có chút run sợ.

"Mau ăn đi rồi nghỉ ngơi. Ngất ra đấy rồi thì không ai thèm cần cậu đâu. Tôi về trước đây"

Cậu vừa về đến nhà để tập tài liệu trên bàn rồi đi thẳng vào bếp. Gyuvin đang đứng hầm canh xương bò. Cậu bước tới ôm anh từ phía sau dụi dụi vào lưng anh đòi ăn.

"Em thử xem vừa vị chưa?"

Gyuvin thổi nhẹ thìa canh trong tay rồi đút cho cậu.

"Ngon lắm ạ. Anh nấu là ngon nhất"

"Nhưng sao anh thấy hơi thiếu cái gì nhỉ?"

"Thiếu gì ạ?"

Anh bế bổng cậu ngồi lên thành bếp mà hôn ngấu nghiến. Đã lâu rồi hai người như thế này. Cậu vòng tay qua cổ anh mà tận hưởng. Cả hai cứ chìm đắm vào thế giới riêng. Nồi hầm trên bếp thiếu đều tràn ra ngoài thì mới tách nhau ra.

"Sự ngọt ngào ấy"

"Vậy giờ đủ vị chưa ạ?"

"Một chút thôi"

"Tham lam"

Miệng cậu nói vậy nhưng vẫn kiễng chân lên hôn chụt lên môi anh một cái rồi rời đi thay quần áo.

"Hồ sơ bệnh án? Cái này là của ai đấy?"

Gyuvin hỏi khi anh vừa cầm đĩa trái cây tráng miệng ra thì thấy tập hồ sơ bệnh án cậu để ở bàn.

"Em bị làm sao trong người à? Sao không nói anh biết?"

"Em không sao mà. Cái này là của người khác ạ"

Anh kéo cậu vào ngồi trong lòng mình.

"Em làm anh hết cả hồn"

"Cái này là của cô bé bị hôn mê do sử dụng thuốc mê chưa hoàn chỉnh của tổ chức. Bố em muốn Gunwook chữa bệnh cho cô ấy"

Yujin kéo tập hồ sơ bệnh án ra cho Gyuvin xem. Anh giật mình khi thấy tên người bệnh là Seok Chaehyun. Ban đầu anh có chút ngờ ngợ khi nghĩ là người giống người thôi nhưng khi nhìn thấy ảnh trong hồ sơ thì anh chắc chắn là người mình biết.

"Cô bé này là em gái của Matthew"

"Sao ạ?"

"Anh không nhầm đâu. Cô bé ấy thật sự là em của Matthew. Trước kia, Matthew nói là mình có một người em gái rất xinh đẹp còn cho anh xem ảnh nữa. Anh chắc chắn là cô bé đấy"

"Vậy là mọi thứ rõ như ban ngày rồi"

"Ý em là sao?"

"Matthew là người của bố em được cài vào bên cạnh Kim Kyungho theo dõi nhất cử nhất động của hắn. Có lẽ đây là điều kiện trao đổi giữa họ. Rằng bố em sẽ điều trị cho em gái của anh ấy còn bản thân thì làm theo mệnh lệnh của bố em cũng nên"

"Vậy Matthew cũng là một điệp viên như em sao?"

"Vâng. Em xin lỗi vì không nói với anh sớm hơn"

"Anh cứ nghĩ là Matthew quay về bên cạnh Kim Kyungho là để chọc tức anh chứ không nghĩ anh ấy làm thế vì mục đích khác"

"Anh ấy là một người rất nhạy bén. Chiều nay ba người họ về Hàn rồi. Anh về nhà nhất định phải cẩn thận. Đừng để lộ chút sơ hở gì nhé"

"Anh biết rồi"

Kim Kyungho cùng Matthew vừa về nhà đã thấy Gyuvin gục trên bếp xung quanh toàn rượu là rượu.

"Trông kìa. Không có đứa này sẽ có đứa khác. Nhất thiết phải đau khổ thế không"

"Anh kệ nó đi. Cho nó chết ra đấy. Mình lên phòng thôi anh"

Nhìn họ đi lên phòng rồi anh mới ngồi dậy đưa tay quẹt đi chút rượu sót lại trên mặt. Hình như họ vẫn chưa phát hiện ra điều gì.

Đêm muộn anh vì khó ngủ mà liên tục trở mình. Mấy hôm trước anh còn được ôm ôm thơm thơm cậu đi ngủ nhưng hôm nay anh phải ở nhà ngủ trên chiếc giường đầy lạnh lẽo đã thế còn phải diễn đủ thứ trò trước mặt họ. Anh sắp phát điên mất thôi.

Gyuvin định đi xuống nhà uống chút nước thì bắt gặp mấy người cứ đi đi lại lại trong nhà. Từng người một bê trên tay thùng carton đi ra đi vào trong văn phòng Kim Kyungho.

"Mày đi đứng kiểu gì thế?"

"Tại ở đây có bậc nên tao bị vấp thôi"

"Mày nhặt lại vào đi. Thiếu cái nào ông ta chặt tay chúng ta đấy"

Thì ra là ông ta cho di chuyển lượng vàng trong kho. Bọn họ bê từng thùng một xếp gọn vào chiếc cointainer ở sân sau. Vậy đúng như những gì anh nghĩ. Kim Kyungho đang muốn chuyển hết số vàng này sang nước ngoài. Gyuvin nhanh chóng mở máy gọi cho Yujin để cậu nắm bắt tình hình.

"Anh ở yên trong phòng nhé. Nhất định không được ra ngoài dù chỉ nửa bước"

Gyuvin đứng ở cửa sổ trong phòng nhìn xuống dưới xem nhất cử nhất động của họ. Anh không nghĩ ông ta lại chuẩn bị đường lui cho mình sớm như thế.

Yujin chạy xe đến vừa kịp lúc chiếc container di chuyển ra khỏi nhà. Anh mở cửa đi vào nhẹ nhàng ngồi vào ghế phụ của cậu.

"Em đã bảo anh ở im trong phòng mà"

"Nhưng anh không thể để em đi một mình được"

"Thật là..."

Dù cậu không muốn anh đi chút nào nhưng cứ đôi co mãi như này sẽ mất dấu xe phí trước mất. Yujin đành đạp ga chạy theo phía sau.

"Anh mau cho người đến cảng Incheon đi. Nhanh lên"

"Tôi biết rồi"

"Sao tao phải nghe lời thằng nhóc này chứ?"

Chó điên Nam Sik nhận được cuộc gọi của Yujin. Miệng nói thế nhưng vẫn đưa người đến tận nơi tiếp viện cho cậu.

Cảng Incheon

Container đã đến điểm dừng. Có lẽ chúng cũng đánh hơi được việc có người theo dõi. Tên nào tên đấy xuống xe đều cầm trên tay cây gậy.

"Chúng mày là ai? Sao đi theo bọn tao làm gì?"

"Tại sao tôi phải giải thích cho mấy người biết?"

"Ranh con"

Cả đám lao lên đánh hai người. Yujin lâu rồi không được khởi động chân tay nên rất sung sức. Tên nào tên nấy đều vì một đấm của cậu mà ngã xuống đất. Nhưng cậu lo cho người kia hơn. May quá. Những gì cậu dạy anh áp dụng thực tế được rồi.

Đánh nhau được một lúc thì đám Nam Sik mới tới. Để lại bọn này cho Nam Sik, Yujin lên cướp xe container rồi chạy đi.

"Chúng mày nói gì cơ? Xe tiền bị trộm mất á"

"Dạ..."

Tên đàn em bị Kim Kyungho dùng gậy đánh golf đập thẳng vào đầu vì tức giận. Matthew phải ngăn lại không ông ta sẽ đập chết tên kia mất. Cả Matthew và Jiwoong đều đang nhắm tới số vàng đó nhưng lại có người hớt tay trên. Matthew nghi ra ai rồi. Chắc chắn là người đó chứ không ai khác.

"Han Yujin, Cậu ta thật sự không biết trời cao đất dày là gì mà"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro