29.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Han Yujin đề nghị cha mẹ tạm gác công cuộc kết hôn sang một bên, nhiều lần nhấn mạnh rằng không phải họ không muốn về một nhà mà là quá sớm.

Bởi thế, thời hạn hai năm để họ chuẩn bị, nếu mối quan hệ vẫn ổn định sau hai năm, cậu sẽ cân nhắc tổ chức sự kiện quan trọng trong đời ngay lập tức.

Lời nói của Han Yujin là muốn cả cậu cùng Kim Gyuvin suy nghĩ thật thấu đáo, họ có thời gian va chạm xã hội tiếp xúc với nhiều người cũng như ở cạnh nhau trong 2 năm để xem đối phương có phải sự lựa chọn chính xác hay không. Đối với Han Yujin, cậu muôn tạo một mái ấm hạnh phúc.

Vòng kết nối với xã hội quá nhỏ cũng như ít kinh nghiệm. Han Yujin nói đùa rằng Kim Gyuvin có thể gặp điều gì đó tốt hơn trong tương lai, nhưng Kim Gyuvin đã quấn Han Yujin trong chăn và buộc cậu nói câu "Han Yujin đã sai" ba lần trước khi kết thúc cuộc bàn luận.

Vào giữa mùa hè, ve sầu kêu lên, và điều hòa trung tâm của sân bóng rổ trong nhà không thể ngăn các tuyến mồ hôi phát tán hoạt động mạnh.

Kim Gyuvin ôm quả bóng rổ rời khỏi sân, lấy một ngụm nước đá đổ vào miệng, hơi lạnh truyền xuống cổ họng, cả người anh run lên vì phấn khích.

Cả Kim Taerae cùng Han Yujin gần đây đều dành toàn bộ tâm trí cho các bài luận văn của họ, chúng đã được hoàn thiện, nộp đi sớm.

Việc sửa đổi cuối cùng của bài báo không khó. Việc phân tích một số dữ liệu qua nhiều năm có thể được tinh chỉnh, điều này cho thấy rằng bảng câu trả lời cuối cùng của sự nghiệp đại học sắp đi đến một kết luận hoàn hảo. Mặt khác, họ kéo Han Yujin để ăn mừng.

Với takoyaki ở tay trái và burger trứng ở tay phải, không những thế còn xách một túi gà quay vừa mới ra lò bằng khuỷu tay.

"Chúng ta mua nhiều như vậy, ăn hết sao?"

Han Yujin còn chưa nói xong, bên cạnh lại truyền đến một câu nói, "Ông chủ có mì lạnh nướng, thịt lợn thăn, trứng, không có hành và rau mùi! Đánh thêm vài lớp tương ớt!"

"..."

Một viên bạch tuộc nhỏ được đưa lên miệng, Han Yujin hít hai hơi tượng trưng liền nhận lấy, miệng cậu nóng đến mức không nói được một tiếng.

"Tớ mang nó đến cho Junhyeon, cậu ấy thích món mì quay nguội này."

Han Yujin nghe xong liền ngẫm lại trên tay mấy cái túi lớn nhỏ, sau khi mua một lúc lâu, hình như đều là món bản thân cậu thích ăn.

Phải khoe với Kim Taerae, Han Yujin đã đi vòng quanh phố ăn vặt ba lần nữa, khi quay lại, cậu đã có thêm một sinh nhật lần thứ sáu mươi, một suất cơm bọc cánh gà và một xô xiên cay.

Tất cả những gì Kim Gyuvin thích.

Kim Taerae vắt đầu ra khỏi quán trà sữa, chờ đợi món ăn mới. Han Yujin không thể chịu được cái nắng 360 độ mà không có điểm mù. "Tôi muốn thêm đá."

Một chiếc lọ thủy tinh nhiều màu sắc lăn đến dưới chân cậu, theo sau là một đứa trẻ đang đuổi theo, chiếc lọ dừng lại trên hòn đá nhô cao, đứa trẻ cúi xuống thích thú nhặt nó lên.

Cây kem trên tay bé tan chảy trong thời gian ngắn dưới ánh nắng mặt trời, nhỏ giọt xuống lớp da giòn, "cạch" một cái, tình cờ nó được cố định ở trên giày của Han Yujin.

Kem trắng trên đôi giày vải màu đen đặc biệt rõ ràng, mẹ của đứa bé đi tới sau đó nhanh chóng xin lỗi, lục trong ba lô, lấy khăn giấy ra đưa cho Han Yujin.

"Con đã làm bẩn đôi giày của anh trai rồi. Nào, hãy nói lời xin lỗi với anh trai đi con."

"... Em xin lỗi ... Em xin lỗi, anh ơi ..." Cậu bé rụt rè nấp sau lưng mẹ. Han Yujin, người cao 1,8m, dường như quá cao so cậu bé, nhóc con bị ánh nắng chói chang làm cho nheo mắt, nét mặt nhăn lại.

Han Yujin tính tình thân thiện không chắp nhất với đứa trẻ chưa vắt sữa, mỉm cười lấy khăn giấy ngồi xổm xuống lau giày.

"Mẹ sẽ giữ lại cho con, không phải con nói muốn hẹn ước với Yeni trong lớp sao?"

Cậu nhóc ngoan ngoãn đưa chai thủy tinh cho mẹ, xoa xoa hai bàn tay nhớp nháp và tiếp tục xuýt xoa ăn kem.

Những quả bóng màu xanh nước biển trong suốt lấp đầy toàn bộ chai và miệng chai bị biến dạng do áp lực nút chai. Han Yujin đã nhận đồ vật này, rất được ưa chuộng bởi các bé tiểu học và chúng được bán ở gần trường học.

Rõ ràng, khi nhỏ ngây thơ cậu cũng từng xem chúng là báu vật để trên bàn khi về nhà.

Có lần Han Yujin chạy theo phong trào, vung một số khoản tiền khổng lồ để mua một túi lớn những viên đá xanh nghêu đặt xuống đáy, canh giữ từng ngày, ngắm nó từng ngày.

Ngày hôm sau đó, Kim Gyuvin đã bí mật giấu Han Yujin đem chúng về nhà và nói rằng anh muốn cho cậu thấy một thứ gì đó rất mạnh mẽ, tuyên bố rằng anh giỏi hơn Altman.

Bất quá, trong phút giây lãng quên trong chai thuỷ tinh không còn cái gì hết, chỉ còn lại những giọt nước.

Han Yujin khóc nức nở, liền dùng điện thoại gọi cho mẹ khi chưa tan sở, hỏi bà tại sao lại ném đứa bé đại dương đi mất, Han Yujin lúc đó còn bảo mẹ là người lớn nói dối, không giữ lời hứa.

Kim Gyuvin nhìn thấy trong chậu không còn gì có thể chứa vừa bàn tay nhỏ của anh.

Quả bóng trong suốt không màu lẫn trong nước cũng không khác gì. Kim Gyuvin cho cậu mượn tay để khóc, cắn sau đó cùng cậu dành tiền từ chút xíu tới số tiền khổng lồ như lúc trước.

Khi còn nhỏ, hạnh phúc thật đơn giản, giống như đứa nhỏ trước mặt, không biết cái gì hết, thích gì làm đó, bỏ tờ giấy có ghi điều ước vào lọ đựng đầy những viên đá đại dương, nghĩ những điều ước sẽ thành sự thật hết.

Vừa nắm tay mẹ bảo mẹ cất bình sữa đi, vừa nhảy nhót mong ngày mai được gặp lại.

"Gyuvinie, ngày mai về nhà nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro