Chương 29: Trúc mã câm mà ai cũng ghét là hotboy trường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa mới thi xong, sân trường trường số Sáu đã không còn như hai ngày trước nữa, sự ồn ào, náo nhiệt và dòng người đông đúc trải dài dưới ánh hoàng hôn, Kim Khuê Bân và Duy Thần đi song song giữa dòng người, đi về phía sân bóng.

Kim Khuê Bân không nói lớn, chỉ có Duy Thần đi bên cạnh hắn mới có thể nghe rõ, giọng hắn có chút lười biếng và thờ ơ: "Tất nhiên tôi không thể để họ Hồ gian lận trong kỳ thi."

Kim Khuê Bân quay đầu nhìn Duy Thần bên cạnh: "Nhưng chỉ cần cậu ta gian lận, tôi có thể đảm bảo, cậu ta chắc chắn sẽ bị phát hiện, vừa rồi ở cửa sau phòng thi số 2 là giáo viên chủ nhiệm lớp các cậu, chắc là ông ấy đi xử lý chuyện của Hồ Thành."

Duy Thần chậm rãi ngẩng đầu nhìn Kim Khuê Bân, ánh mắt Kim Khuê Bân vẫn như trước, sâu lắng nghiêm túc, dường như có tất cả mọi thứ, lại dường như chẳng có gì, hắn nói xong hai câu, liền trực tiếp bỏ qua chủ đề này.

Hai người vừa đi đến bên sân bóng, đã có một quả bóng rổ quay nhanh về phía mặt họ, Kim Khuê Bân dùng một tay kéo Duy Thần về sau một chút, tay còn lại giơ lên bắt lấy quả bóng có lực xông tới.

Tống Minh Nghị trong sân mặc quần đùi áo ngắn, đứng dưới bảng rổ, khiêu khích vẫy tay về phía Kim Khuê Bân: "Đi học muộn, đánh bóng con mẹ nó anh cũng không bắt kịp tiến độ!"

Có nhiều người vây quanh sân bóng, tất nhiên họ đều nhìn thấy chàng trai bên cạnh Kim Khuê Bân, nhưng không ai nhìn chằm chằm một cách trắng trợn, không ai tò mò hỏi han, thậm chí họ còn không biểu lộ chút ngạc nhiên nào.

Kim Khuê Bân ngày nào cũng đến lớp 1 điểm danh vào buổi sáng và buổi tối, buổi trưa ăn cơm hộp với mọi người ở tầng hai của căng tin, buổi chiều đưa người về nhà sau giờ học, trong nhóm người này đã không còn là bí mật.

Kim Khuê Bân dường như đang có tâm trạng khá tốt, đối mặt với sự khiêu khích của Tống Minh Nghị, hắn chỉ giơ tay ném nhẹ quả bóng về phía đối phương.

Vừa rồi khi quả bóng bay tới, hắn xác nhận mình có thể bắt được, nhưng hắn vẫn kéo Duy Thần về phía sau, nắm lấy cổ tay Duy Thần, hắn không buông ra nữa, sau khi ném bóng trả lại, hắn bóp cổ tay Duy Thần, nắm tay cậu đi thẳng qua sân bóng về phía bên kia.

Trên khán đài đối diện còn lại hai chỗ trống, chiếc cặp sách rỗng màu đen của Kim Khuê Bân ngang nhiên nằm trên vạch giữa của hai chỗ ngồi.

Kim Khuê Bân nhặt cặp sách của mình trên ghế lên, khi ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy Duy Thần bên cạnh giơ tay che trán, ánh nắng hoàng hôn vẫn chói chang, bàn tay Duy Thần che ánh sáng chiếu thẳng vào mặt cậu, đôi môi bên dưới hơi mím lại, nghiêng đầu nhìn vô định về phía sân bóng bên kia, biểu cảm trên khuôn mặt nghiêng rất tĩnh.

Nhìn thấy Duy Thần bên cạnh, Kim Khuê Bân thấy mềm lòng.

Duy Thần thời thơ ấu, khiến Kim Khuê Bân cảm thấy vừa nhỏ bé vừa ngoan ngoãn, vì vậy hắn không muốn Duy Thần bị người khác làm tổn thương dù chỉ một chút. Duy Thần bây giờ đã lớn, điềm tĩnh và lạnh lùng, độc lập và kín đáo, nhưng Kim Khuê Bân vẫn cảm thấy Duy Thần quá ngoan, ngoan đến mức khiến hắn mềm lòng, ngoan đến mức khiến hắn muốn ôm Duy Thần vào lòng.

Kim Khuê Bân nhìn Duy Thần, giơ tay che ánh sáng cho cậu, hắn ra hiệu bằng mắt về phía ghế ngồi bên cạnh: "Ngồi chứ?"

Kim Khuê Bân không ngồi, hắn đứng trước mặt Duy Thần, lấy chiếc mũ lưỡi trai màu đen trong cặp sách rỗng của mình đưa cho Duy Thần, sau đó đặt cặp sách của mình và cặp sách của Duy Thần lên ghế bên cạnh Duy Thần, hắn cúi đầu nhìn Duy Thần đội mũ cho mình mới lên tiếng: "Tôi chơi nửa tiếng, sau đó chúng ta về nhà."

Duy Thần ngẩng đầu nhìn chàng trai đứng trước mặt mình, sau đó cậu nhìn thấy có người thò đầu ra từ sau vai Kim Khuê Bân, đồng thời đưa cho cậu một túi đồ: "Bạn học giỏi, có ăn kem không? Mới mua, chọn một cái đi?"

Kim Khuê Bân giật lấy túi đựng kem trên tay Giang Xuyên, hỏi Duy Thần: "Ăn không?"

Duy Thần lắc đầu, nhìn những người đang chờ Kim Khuê Bân vào sân.

Kim Khuê Bân thấy ánh mắt cậu, đưa túi trả lại cho Giang Xuyên, cởi áo khoác đồng phục của mình ra đặt sang một bên, cuối cùng nhìn Duy Thần: "Đi đây."

Duy Thần lấy một quyển sách từ trong cặp ra, lấy tiếng ồn ào náo nhiệt của sân bóng làm nhạc nền, thỉnh thoảng cậu nhìn vào sách, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn thoáng qua chàng trai mặc áo phông đen trên sân.

Cậu nhớ lần cuối cùng nghe thấy tiếng ồn ào như thế này, cậu và Kim Khuê Bân vẫn cách nhau một bức tường.

Lúc đó cậu dựa vào bức tường ở dãy núi phía sau hút thuốc, cậu nghe thấy giọng nói của Kim Khuê Bân vọng ra từ bên ngoài bức tường, cũng nghe thấy sự tức giận của Kim Khuê Bân, còn lần này, cậu đã trở thành khán giả bên lề.

Duy Thần nhìn Kim Khuê Bân trên sân quay lưng vào rổ ném một quả bóng vào rổ, bên lề sân bóng lại một lần nữa bùng nổ tiếng reo hò, trong đám đông cũng có nam sinh học theo lời nói của nữ sinh mà trêu chọc: "Đcm! Kim Khuê Bân, em muốn lấy anh!"

Người nói chuyện đứng cạnh một nữ sinh mặc váy ngắn, giọng nói của cô gái rất trong trẻo, không hề e thẹn ngượng ngùng mà cũng lớn tiếng nói theo: "Cậu xếp hàng ở phía sau đã! Tôi lấy trước!"


Quả bóng rơi xuống đất, truyền đến tay đồng đội, Kim Khuê Bân không để ý đến tiếng cười xung quanh, chỉ giơ tay dùng gốc bàn tay lau cằm, Duy Thần cúi đầu, lại nhìn vào trang sách.

Kim Khuê Bân chỉ chơi nửa trận, còn chưa đến 30 phút, hắn đã đổi người rồi xuống sân, xuống sân liền đi về phía Duy Thần, thấy hắn đi tới, không ai vô duyên vô cớ giữ hắn lại bắt hắn chơi thêm nữa.

Kim Khuê Bân đi đến trước mặt Duy Thần, cúi đầu điều hòa hơi thở, hắn hỏi Duy Thần: "Duy Thần, có nước không?"

Nghe thấy câu hỏi, Duy Thần còn chưa biểu lộ gì, đã có một cô gái lạ mặt đột nhiên đi ra từ bên cạnh, cô gái đi đến cách Kim Khuê Bân nửa bước, mới có chút cẩn thận đưa một chai nước tăng lực chưa khui đến gần tay Kim Khuê Bân: "Cậu... uống cái này không?"

Bao bì màu vàng tươi của nước tăng lực vô cùng bắt mắt, ánh mắt của Duy Thần và Kim Khuê Bân cùng tụ lại trên chai nước tăng lực đó, ánh mắt của hai người đều nhạt như nhau.

Duy Thần chỉ vô thức nhìn thoáng qua rồi thu về, cậu cúi đầu bỏ sách vào cặp, muốn sang một bên nhường chỗ cho hai người xử lý, thì nghe thấy giọng nói rất lạnh lùng và bình tĩnh của Kim Khuê Bân từ trên đầu: "Không cần."

Hai người họ là người đến sân muộn nhất, nhưng cũng là người rời đi sớm nhất, đi đến bên sân, Triệu Duyệt và mấy nữ sinh đứng ở đó, thấy Kim Khuê Bân và Duy Thần, cô ta nhẹ nhàng hỏi Kim Khuê Bân: "Hôm nay không ăn cơm với chúng tôi à?"

Ánh mắt cô ta lướt qua Duy Thần, mang theo sự quan sát ẩn giấu: "... Cậu dẫn bạn học Hàn đi cùng với chúng tôi đi."

Kim Khuê Bân vác cặp lên vai, liếc nhìn Triệu Duyệt, thấy cô ta nhìn Duy Thần với nụ cười trên mặt thì hắn cau mày, trực tiếp từ chối: "Không."

Sau đó lại nói: "Lần nào cũng nhìn chằm chằm cậu ấy, cô định nhìn ra được một đóa hoa trên mặt cậu ấy à."

Câu nói này của Kim Khuê Bân có chút hung dữ, không hề nể mặt con gái, nói xong hắn liền đi về phía trước cùng Duy Thần, chỉ để lại Triệu Duyệt đứng sững tại chỗ với khuôn mặt trắng bệch.

Kim Khuê Bân tính tình không tốt, thường nói vài câu là nổi nóng, nhưng đây là lần đầu tiên Triệu Duyệt trực diện với sự hung dữ của Kim Khuê Bân đối với cô, sự hung dữ rõ ràng, Triệu Duyệt tái mặt, từ từ quay đầu lại, nhìn bóng lưng hai người hòa vào trong ánh hoàng hôn, cho đến khi không nhìn thấy nữa.

Duy Thần mua một chai nước ở siêu thị trong trường, sau khi trả tiền thì đưa cho Kim Khuê Bân bên cạnh.

Vừa thi xong, Kim Khuê Bân đưa cho cậu một chai nước nhỏ dễ mang theo, cậu đã uống hết từ lâu, vì vậy khi Kim Khuê Bân tìm cậu xin nước, cậu cũng không có.

Kim Khuê Bân chống một tay lên tủ kính chờ Duy Thần, vừa từ sân bóng xuống, tóc mái của hắb còn hơi ướt, nhưng đường nét khuôn mặt bên dưới lại được điểm ướt đó làm nổi bật thêm, hắn nghiêng đầu, nhìn Duy Thần cười nhẹ: "Còn muốn ăn kem."

Duy Thần nhìn Kim Khuê Bân, đi đến tủ lạnh bên cạnh, sau đó lấy một cây kem từ bên trong ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro