Chap 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cuộc thi diễn thuyết diễn ra vào buổi chiều, ăn cơm trưa xong, Ricky xuất phát với chiếc máy ảnh trên tay.

Trường học của Jiho cách đây rất gần, chỉ cần đi qua một cái ngõ nhỏ và một cây cầu đá, lúc này đa số mọi người đều đang nhàn rỗi ngủ trưa, bởi vậy dọc theo đường đi cũng chưa gặp ai, cho đến tận khi đến chân cầu mới nghe thấy động tĩnh từ trường học truyền ra.

Tiếng trẻ con chơi đùa, đùa giỡn, tiếng cười nói vọng ra, đứng ngoài cổng cũng có thể nghe thấy rất rõ ràng, vô cùng náo nhiệt. Ricky đứng ở cổng, đôi mắt nhu hòa cong cong lên, tựa hồ như đang nhìn thấy một hình ảnh rất vui vẻ.

"Anh Ricky!" Jiho từ xa đã thấy Ricky, vừa chạy vừa vẫy vẫy tay, vui vẻ cười nói, "Anh đến rồi!"

"Ừ" Cậu ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu cậu nhóc, "Không phải sắp bắt đầu rồi sao, em sao không ở bên trong để chuẩn bị?"

"Em sợ anh không tìm thấy em." Jiho xẩu hổ xoa xoa lỗ tai, kéo Ricky đi vào trong, "Chính là ở kia, trong căn phòng lớn đó đó."

Cậu bị Jiho kéo vào cửa, trong khán phòng nhỏ không còn nhiều chỗ trống, phần lớn khán giả đều là học sinh các lớp, có vài giáo viên và phụ huynh ngồi ở hàng ghế đầu. Jiho dẫn cậu đi qua các hàng ghế, đi đến tận hàng ghế đầu mới dừng lại.

"Anh, em đã dành chỗ cho anh rồi. Anh mau ngồi xuống đi." Đợi Ricky ngồi xuống, cậu bé mới vội vàng chạy về sau khán đài, giữa chừng lại nghĩ ra cái gì đó, quay đầu lại nói, "Anh nhớ phải chụp ảnh cho em đó, bà nội không đến được, em muốn cho bà nội xem ảnh."

Ricky lắc lắc máy ảnh, ra hiệu 'OK'.

Jiho cười toe toét, chạy vào sau khán đài.

Thứ tự thi đấu diễn thuyết được chia theo khối lớp, từ nhỏ đến lớn, Jiho là học sinh khối một, vì vậy khối của cậu bé là khối xuất hiện đầu tiên, lớp cậu bé trình bày thứ ba.

Hai đứa nhỏ diễn thuyết đầu tiên đều rất xuất sắc, Ricky cũng giúp hai đứa nó chụp mấy tấm ảnh, chờ đến khi Jiho lên sân khấu, cậu ở dưới vẫy vẫy tay, Jiho nhận được lời cổ vũ của cậu, đôi mắt sáng lấp lánh, cúi đầu chào khán giả, bắt đầu diễn thuyết.

Bọn họ đều còn là mấy đứa nhỏ, nội dung diễn thuyết cũng không có gì sâu sắc, thắng là thắng ở chỗ dám thể hiện mình, Ricky trước sau vẫn luôn cười cổ vũ, vừa chụp ảnh vừa nghe, chờ đến khi kết thúc, cánh tay có chút mỏi. Sau khi Jiho rời sân khấu, cậu nhẹ nhàng thở ra, xoa xoa bắp tay bị đau rồi đặt lên đùi, tiếp tục xem.

Cuộc thi có rất nhiều người tham gia, cuối cùng kết quả cũng được công bố, cậu cảm thấy Jiho nhất định sẽ giành được giải, cậu phải quay được cảnh đó, bởi vậy tuyệt đối không thể rời đi trước. Nhưng không biết có phải do có quá nhiều người hay không mà khi trận đấu diễn ra được nửa chừng, Ricky đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu.

Không khí trở nên ngột ngạt và bức bối, cậu bị bao trùm trong đó, từng đợt cảm giác ghê tởm nổi lên, khiến cậu hơi buồn nôn.

Nhưng cảm giác này không mạnh lắm, rất nhỏ lại nhanh chóng biến mất. Ricky không quá coi trọng, kiên nhẫn chờ đến khi thi đấu kết thúc.

Jiho quả nhiên giành giải, lại còn là giải nhất, Ricky vui mừng thay cậu bé, ở chỗ ngồi vỗ tay nhiệt liệt. Trên đường trở về, Jiho vô cùng vui vẻ, cầm giấy khen nhảy cẫng lên, cậu chậm rãi đi theo sau, dưới ánh đèn một bóng lớn, bóng nhỏ xếp chồng lên nhau.

"Anh ơi, em đoạt giải rồi, có phải bà nội sẽ rất vui đúng không?" Jiho cầm giấy khen lên nhìn, không nghe được câu trả lời, có chút nghi hoặc quay lại, liền thấy Ricky đứng sau cậu bé, mặt mày tái mét: "Anh ơi, anh bị sao thế?"

"Không sao đâu, anh hơi chóng mặt, có lẽ do lúc chiều ngồi lâu quá."

Ricky lắc đầu, cơn chóng mặt nhanh chóng biến mất, cậu tiến lên hai bước, cầm lấy tay Jiho, cùng nhau đi về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro