em bé

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

sau khi lee seokmin tỉnh lại từ cơn đau đến mê man, em giật mình nhìn xung quanh và phát hiện em đang nằm trên trường bệnh của bệnh viện thành phố k với một bên tay đang bị cắm kim tiêm truyền nước.

căn phòng tối đen, em đoán chắc là bây giờ đã là quá nửa đêm rồi. seokmin cựa mình muốn nhấc cánh tay không bị cắm kim tiêm lên mò mẫm lên đầu giường để tìm điện thoại nhưng cánh tay em dường như không có một chút lực nào, tê cứng và dường như mất cả cảm giác. có lẽ là do thuốc gây mê trong quá trình nội soi quá nhiều hoặc là do em đã ngủ quá lâu mà hiện tại không chỉ mỗi cái đau trong dạ dày hành hạ em mà còn là cả cái nhức mỏi mà cơ thể truyền đến. ôi giường bệnh viện, phòng vip rồi mà nệm cũng chẳng êm lưng hơn là bao.

"chú dậy rồi hả?"

giọng của choi seungcheol, tối thế này rồi hắn ta đi đâu được trong cái bệnh viện này vậy?

"anh cheol..."

em ngớ người vì âm thanh vừa phát ra. giọng em khản đặc, trầm và hụt hơi. cổ họng khô khốc sau 2 ngày hôn mê làm em chẳng nói được gì tử tế.

"anh đây, anh đi lấy nước chứ phòng mình hết nước rồi. mày hôn mê hai ngày liền anh mày lo gần chết, thằng mingyu với mimi ở nhà cũng lo sốt vó cả lên. nào nào, để anh đỡ dậy uống nước, giọng mày nát quá anh cũng sợ."

choi seungcheol vẫn luôn là ông anh già đời làm bác sĩ thích cằn nhằn nhưng cũng yêu thương em hết mực.

"anh ơi, mimi ở nhà với mingyu hả anh?"
"chúng nó tự chăm nhau đấy, thấy bảo tối là bà nấu cơm cho ăn, bà nội dạy bố lớn lên thực đơn, pha sữa cho mimi trước khi ngủ, tập cho bố lớn vệ sinh cá nhân tắm rửa cho em hết 2 ngày rồi bà nội đi về. mày yên tâm đi còn có jeonghan trợ giúp mà, hai bố con chúng nó không làm sao được đâu. giờ mày chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt thì mới ra viện sớm được nghe không?"

seokmin nghe xong cũng yên tâm phần nào. dù kim mingyu rất ít khi làm mấy việc này nhưng em biết, với tình yêu con vô bờ bến mà em nhìn thấy từ ngày anh nhẹ nhàng đón lấy bé con từ tay bác sĩ, ánh mắt anh nhìn con đầy ắp thứ tình cảm yêu thương ấm nóng mà một người bố dành cho đứa con gái bé bỏng của mình, thì dù có khó đến cỡ nào đi nữa thì mingyu vẫn sẽ học và làm được. mọi thứ cho con, cả seokmin và mingyu đều muốn đó là thứ tốt nhất trên đời này.

"anh ơi, điện thoại em đâu ạ?"

choi seungcheol lôi từ trong ngăn kéo tủ ra chiếc điện thoại của em nhưng vẫn giữ lấy.

"nửa tiếng nữa mới được dùng, người ốm chỉ được dùng nửa tiếng là cùng thôi nghe chưa?"
"rồi rồi rồi, minie yêu cherry nhất!"
"eo ơi, giọng đã khản lại còn nói lời yêu thương, sởn hết cả da gà lên đây này mày nhìn thấy không? 1 năm có 365 ngày thì mày nói yêu anh chắc cộng lại được 5 ngày."

choi seungcheol bĩu môi, đút tay vào túi áo rồi chui tọt vào đống chăn bên giường bên cạnh đánh một giấc dự đoán là đến 7h sáng mai.

lee seokmin nhấp thêm một ngụm nước, em vẫn lo cho mingyu và bé con lắm. lát nữa nhất định phải gửi kakaotalk đến dặn dò anh mấy ngày ở nhà không có bà nội phải làm những gì, con ăn như thế nào, chi tiêu ra sao, chơi với con thế nào. nhà giàu thì giàu thật nhưng mà cũng phải biết tính toán một chút, lỡ có tiêu quá lố thì lại thành cái lỗi để những lúc cãi nhau lôi ra mắng chửi. đã có những lần cả hai làm như thế với nhau và seokmin thề rằng em không bao giờ muốn nhắc đến chuyện tiền bạc trước mặt kim mingyu một lần nào nữa sau cái buổi hôm đó. dù gì thì gì, nói mimi ngoan thì đúng là ngoan thật nhưng tính bé con cũng đỏng đảnh lắm chứ chẳng đùa, bố lớn không hiểu ý chắc về em thấy con khóc sưng mắt lên mất. mimi cũng hay nhõng nhẽo với bố nhỏ lắm cơ mà bố nhỏ thì chiều em, chẳng biết ở nhà mimi nhõng nhẽo với bố lớn thì bố lớn có chiều em như thế được không nữa. ôi cái thân em...

.

"mingoo ơi đọc truyện cho mimi."
"nhưng mà em chưa đánh răng mà? không đánh răng là không được đọc truyện đâu, em mà như thế là có con sâu nghe hết chuyện của bố con mình đấy, em có muốn thế không?"
"không chích đâu!"
"thế thì mời công chúa của bố đi đánh răng nàooo"

kim mingyu sau 2 ngày dỗ con đi đánh răng đã rút ra bài học số 1 trong giáo trình chăm em bé, đó chính là tấn công vào điểm yêu thích của bé con. mimi xinh yêu giữ đồ kinh lắm cô chú ạ, cái gì của bé là của bé thôi, hai bố muốn dùng là phải xin phép bé đấy nhé.

"ố ơi ố ó iện oại" (bố ơi bố có điện thoại)

mimi vừa mới cho chiếc bàn chải bé xinh vào miệng đánh thì điện thoại mingyu để ngoài bàn đổ chuông. bé con một tay đánh răng một tay chỉ chỉ ra ngoài, miệng lúng búng kem đánh răng nói với bố lớn.

"bố ra lấy điện thoại xem ai gọi, em đánh răng theo đúng tiêu chuẩn đấy biết chưa?"
"ố ê" mimi tặng cho bố lớn một like!

"mingyu..."

tiếng em phát ra từ màn hình điện thoại, vẫn khàn và yếu.

"seokmin!"

mắt kim mingyu sáng rực nhìn vào màn hình điện thoại khi thấy em ở phía bên kia, hớn hở là thế nhưng vẫn phải ngó vào trong xem bé con đánh răng rửa mặt thế nào rồi mới quay ra ngắm em. ngắm được một lúc thì mingyu chợt nhận ra sắc mặt em vẫn xanh quá, dù em vẫn đang mỉm cười dịu dàng ngắm anh ở bên kia nhưng vẫn chẳng thể che nổi cái mệt mỏi hiện lên trên gương mặt, chắc là vẫn còn đau lắm.

"sao nhìn anh lại buồn rồi? con đâu anh?"
"mimi đang đánh răng rồi, mà em mới tỉnh đúng không? sao mới tỉnh đã dùng điện thoại làm gì thế? anh vẫn chăm được con mà..."

mingyu bĩu môi, lee seokmin vẫn không tin tưởng anh.

"dạ em biết em sai rồi. người em vẫn còn đau đây này."  seokmin phì cười, con cún ngốc này lại nghĩ đi đâu rồi.

"em cất điện thoại ngay, lát anh gửi ảnh con cho em xem nhưng mà giờ không được dùng điện thoại nữa!"

nghe thấy em bảo vẫn còn đau là anh lại sốt hết cả ruột, nói liến thoắng vào màn hình điện thoại. rằng em không phải lo, con vẫn ổn, em bé đang đánh răng sẽ ra với bố nhỏ liền. và sau khi gặp con rồi em phải cất điện thoại đi ngủ ngay cho anh.

"mingyu lại mắng em à, em dỗi mingyu nhé!"

seokmin cũng chẳng vừa gì, dù người vẫn đau ê ẩm nhưng em vẫn có thể dỗi anh, em là ai chứ, là lee seokmin đấy!

"minie minie!"

mimi đứng trong phòng tắm đã nghe thấy giọng bố nhỏ từ trong điện thoại nhưng bé con cũng không chạy ra luôn vì bé biết nếu mình chưa đánh răng xong thì mingoo sẽ không cho bé nói chuyện với minie của em đâu. mingoo xấu tính lắm cơ, bố nhỏ của bé cơ mà!

mimi trèo lên giường bằng đôi chân ngắn tí của bé con cùng với sự trợ giúp của bố lớn đã thành công lăn vài vòng ra giữa giường rồi ngồi dậy giật lấy điện thoại của bố.

"minie ơi em này!"
"bố đây bố đây."
"minie ơi mai minie có đưa con đi chơi không?"
"bố chưa về được em ạ, mai em chạy sang bảo thỏ dắt em đi công viên chơi cho mingoo đi làm rồi vài hôm nữa bố về với em nhé."
"mai mingoo không có đi làm bố ơi."
"ô thế á? thế mấy hôm nay mingoo ở nhà với em hả?"
"đúng ồi, hôm qua mingoo gọi em dậy xong mingoo làm bánh mì cho em mang đi học ngon lắm minie ơi, em để cho bố một cái dưới tủ lạnh đấy. sáng nay mingoo cũng làm cơm cuộn cho em ăn, em cũng để dành cho minie ồi."
"bố cảm ơn em nhiều, em ngoan lắm luôn! thế em thơm thơm mingoo để cảm ơn chưa?"
"dạ em chưa, em quên mất ạ."

đang ngồi nghịch tóc con gái thì ceo trẻ tuổi kim mingyu thấy bé con quay ra chu môi với mình đòi thơm thơm, trên tay vẫn cầm chắc chiếc điện thoại đang hiển thị hình ảnh bố nhỏ.

"em cảm ơn bố ạ!"

chụt chụt

trái tim nhỏ bé của bá đạo tổng tài hẫng mất một nhịp, kim mingyu xỉu cái đùng vì sự dễ thương của bé con đang ngồi trong lòng mình còn lee seokmin bên kia nhìn thấy thì bật cười ha hả.

"minie ơi em phải đi ngủ rồi ạ."
"công chúa của bố ngủ ngoan không quấy mingoo nhé. bố nói chuyện với mingoo xíu rồi bố trả mingoo về với em liền."

mimi tặng thêm cho bố nhỏ 1 like rồi đắp chăn ngay ngắn ôm em khủng long đi ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro