Chap 19: Vị khách kì lạ (Part 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Mày là thằng nào?"

"..."

"Tao hỏi mày là thằng nào, mày có biết tao là..."

Cạch.

Nòng súng lạnh lẽo chỉa thẳng vào trán hắn khiến hắn im bặt thậm chí những người xung quanh cũng đứng hình theo hắn.

"Bạn tốt của ta đang 'hỏi thăm' ngươi đó...thế nào?"

Anh vẫn lạnh lẽo đứng đó, súng đã được lên nòng chỉ chờ thời cơ ngón tay của đối phương cử động một chút thì người trước mắt đây chỉ còn là cái xác. Tên hạ lưu kia tất nhiên là run rẩy cả người buông bỏ bàn tay dơ bẩn ra khỏi người cậu quỳ xuống cầu xin anh tha thứ rối rít.

"Cút"

Chỉ bằng một từ đó, hắn nhanh chóng chạy biến đi khác xa với vẻ cao ngạo lúc ban đầu, đúng là cuộc đời, có quá nhiều thứ bất ngờ.

"Đi theo ta"

Anh tiến lên nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu kéo đi, tay anh rất lạnh nhưng vô cùng cứng cáp khiến cậu không hề cảm thấy sợ hãi mà ngược lại còn cảm thấy vô cùng an tâm.

"Xin lỗi...chút nữa tôi còn có khách..."

Jungkook ngại ngùng lên tiếng, dù gì người đó cũng là ân nhân của mình không thể nào không giữ phép được. Mặc dù rất muốn đi theo anh nhưng cũng sắp tới giờ cậu phải tiếp khách rồi.

Ngoài dự đoán, anh dừng lại thả lỏng bàn tay của mình ra rồi đi thẳng khiến cậu hơi hụt hẫng. Chẳng lẽ một chút níu kéo cũng không có sao. Bĩu môi thất vọng quay về phòng của mình bắt đầu thay đồ và trang điểm, là cực phẩm của Dream phải luôn ở trong một trạng thái tốt nhất mới mong mang lại cho quán nhiều khách được.

Đúng tám giờ, thất thiểu bước về phía căn phòng dành cho khách mà trong lòng một trận phiền não, lần này sẽ là ai đây? Là một lão già có nhu cầu cao hay là một thanh niên trẻ vung tiền như rác? Thực chất thì loại nào cũng tệ như nhau cả thôi.

Đặt tay lên nắm cửa, hít sâu một hơi cố gắng mở cánh cửa nặng nề kia. Trong phòng là một người đàn ông đang ngồi xoay lưng với cậu đang nhìn qua cửa sổ. Không hiểu sao lại cảm thấy hơi quen? Bước về phía người đó, như những ngày trước, cậu chủ động vòng tay qua cổ đối phương dụi mặt mình vào hõm cổ anh phát ra âm thanh như mèo kêu. Người khách bình thường tất nhiên sẽ quay người lại ôm lấy cậu rồi bắt đầu giở trò sờ mó lung tung nhưng người này thì khác, anh vẫn ngồi im đó.

"Cậu đừng giả bộ nữa, cứ như lúc nãy cho tôi"

Giọng nói này...

"Ân nhân?"

Hốt hoảng buông tay khỏi người anh bắt đầu nhìn kĩ lại, đúng là ân nhân rồi, thảo nào lại nhìn thấy quen như thế.

"Đừng gọi tôi là ân nhân...gọi tôi là Jung Hoseok"

...

"Jimin, chiều nay chúng ta sẽ tới Dream cậu không bận gì chứ?"

"Không"

"Được rồi, vậy chiều nay năm giờ chúng ta xuất phát, mong là sẽ tìm được cậu ấy sớm"

"Cảm ơn anh, Yoongi"

Ty_azike

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro