Chap 23: Mâu thuẫn (Part 3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jimin nhẹ nhàng đặt cậu lên ghế, lấy từ trong túi áo ra chiếc khăn lau nhẹ lên mặt cậu trôi đi nước mắt, mọi hành động đều vô cùng dịu dàng.

"Sao anh...quay lại?"

"Để quên một thứ thôi"

"Vậy sao?"

"Ừ"

Jimin trả lời cho có lệ, trong mắt có chút né tránh tầm nhìn của cậu. Thật ra đi đến nửa đường anh cảm thấy trong lòng có gì đó thật bức bách lo lắng nên ngay lập tức quay lại Dream thì thấy một màn vừa rồi. Anh thật không dám nghĩ đến việc nếu lúc đó mình đến trễ một chút thì cậu có thật sự bị bắt đi hay không, nghĩ đến cảnh tượng một lần nữa vụt mất cậu, một trận lo sợ lại ập đến.

"Anh Jimin...cảm ơn anh"

Cậu nói nhỏ bên tai anh, thậm chí còn chủ động ôm chặt lấy Jimin. Hạnh phúc vì có người đã bảo vệ mình.

"Không có gì"

Anh yêu em, Jungkook.

...

Thả phịch người xuống ghế sofa thở dốc một hơi, khoé môi rỉ máu cũng mặc kệ đau xót. Dùng tay bóp trán phiền não. Jimin đã phát hiện Jungkook đang ở Dream rồi, với tính cách của hắn anh khó lòng mà đưa cậu ra ngoài được. Xem ra chậm một bước rồi.

"Hyung vừa đi đâu vậy?"

Taehyung từ phòng làm việc đi ra thấy một cảnh như vậy liền không nén nổi tò mò hỏi thăm.

"Dream"

Hắn dừng lại một chút, hơi bất ngờ với câu trả lời của anh. Giữ vẻ mặt thản nhiên, hắn ngồi xuống đối diện Seokjin.

"Hyung tới đó làm gì?"

Liếc nhìn hắn một chút, Seokjin thản nhiên.

"Đưa Jungkook về"

"Người đâu?"

"Nếu lấy người dễ dàng như vậy thì hai tháng trước chúng ta chẳng cần phải đưa em ấy vào để đưa Jung Young ra làm gì, với lại..."

"..."

"Tên Jimin đó biết chuyện rồi"

Bầu không khí rơi vào trầm mặc.

"Hyung thật sự lung lay sao?"

"Có thể nói vậy...cậu cũng như hyung"

"Em không có"

"Hyung là hyung của cậu, chẳng lẽ hyung lại không nhận ra?"

"Lần này hyung lầm rồi, cậu ta chỉ là..."

"Một công cụ để đổi người, cậu nói câu đó rất nhiều lần rồi"

"Sự thật là vậy"

Nghiến răng nói từng chữ, hắn đứng phắt dậy dự định bước về phòng nhưng lại bị lời nói của Seokjin giữ lại.

"Chúng ta đều giống nhau"

...

Căn phòng u ám không chút ánh sáng. Một người đàn ông ngồi giữa bàn làm việc trầm mặc.

"Chúng ta đều giống nhau"

Lời nói của Seokjin khiến hắn suy nghĩ rất nhiều. Sống với nhau từ nhỏ hắn biết Seokjin không bao giờ tuỳ tiện làm việc gì hay thậm chí là nói gì đó. Cũng như vậy mà hắn cùng với anh mới giữ vững được tập đoàn Kim gia cho tới bây giờ. Khi nghe anh nói đến Dream để tìm cậu, hắn cảm thấy trong lòng có chút xúc động.

Tầm mắt bỗng dừng đến một vật được đặt ngay ngắn trên bàn. Nâng lấy vật đó để ngang tầm mắt.

"Anh Taehyung, anh nhìn này"

"Jungkook có gì vậy?"

"Cho anh"

"Ồ, là móc khoá, chữ V sao?"

"Tại anh Seokjin từng bảo anh còn có tên là V nên em đã mua nó, của em là K còn của anh Seokjin là J, anh thích nó không"

"Bất cứ thứ gì của Jungkook anh cũng thích hết"

"Bất cứ thứ gì cũng thích"

Thì thầm lại câu nói ngày đó, hắn bật cười tự giễu. Chính hắn cũng không hiểu chính mình. Người đi cũng đã đi rồi sao hắn còn giữ vật này làm gì nữa, nhiều lần định vứt đi nhưng sâu trong tâm hắn không cho phép hắn làm điều đó. Điên thật rồi. Một người vốn luôn dứt khoát như hắn không ngờ lại có lúc khốn đốn vì một thiếu niên như vậy.

"Rốt cuộc là cái gì đang xảy ra vậy"

Vò rối mái tóc nằm ngửa ra ghế.

Jungkook rốt cuộc là gì trong cuộc đời của Kim Taehyung.

...

Giữa đêm khuya, tại một góc nhỏ trong Dream. Giơ lên vật nhỏ trong tay, dựa vào ánh trăng ngoài cửa sổ. Cậu ngắm nghía nó thật kĩ, chữ K đung đưa trong tay cậu, dù chỉ là một chiếc móc khoá có phần vô vị nhưng đối với cậu lại có một ý nghĩa rất lớn.

Không biết họ còn giữ nó không ?

Thái độ của Seokjin ngày hôm nay khiến cậu rất hoang mang. Trong lòng họ, cậu là gì?

Chỉ là một câu hỏi đơn giản.

Nhưng không phải ai cũng trả lời được.

Ty_azike

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro