Chap 26: Uỷ khuất (Part 1 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook hơi sững người lại nhìn qua đám người đó. Bắt gặp ánh mắt của cậu, họ chỉ hơi chột dạ chỉ vì bị phát hiện đang nói xấu rồi tản ra bỏ đi, hoàn toàn không có biểu hiện hối lỗi với nhân vật chính trong đề tài nói chuyện của mình.

Hít sâu một hơi cậu cố gắng kiềm chế cảm xúc đang dâng lên trong lòng, cảm thấy có chút uỷ khuất nhưng không thể nói ra. Họ nói vậy cũng đúng, người đã từng làm nghề bán thân như cậu ai biết được đã mắc phải bệnh gì, nếu là cậu có lẽ cũng sẽ suy nghĩ về người khác như thế. Ủ rũ bước vào phòng khách, ngồi xuống chiếc ghế sofa gần đó. Ngồi từ đây cậu mới được chiêm ngưỡng hết được vẻ đẹp của ngôi nhà, không, phải gọi là biệt thự mới đúng. Nhìn ra bên ngoài cửa sổ là một khu vườn lớn. Cảm giác thích thú trong lòng lại trỗi dậy, cậu chợt nhớ đến những bông hoa của mình ở vườn nhà họ Kim. Không biết trong hai tháng qua chúng như thế nào? Taehyung và Seokjin không phải loại người yêu hoa cỏ cùng với cái tính không bao giờ để ý những chuyện khác, có lẽ tất cả đều đã héo rồi cũng nên. Thở dài lần thứ ba trong ngày, mặc dù đã tự do rồi nhưng tâm hồn chưa thực sự được thả lỏng, muộn phiền nhiều thứ như vậy không biết bao giờ mới hết.

Bước ra cửa chính biệt thự, dọc theo lối đi tiến đến khu vường đẹp đẽ nọ. Đúng là được nhìn tận mắt có khác, những bông hoa này đều thuộc dạng quý hiếm cậu chưa thấy bao giờ. Phó chủ tịch của BH có khác, mọi thứ đều sang trọng và lộng lẫy, người như cậu được bước chân vào nơi này cũng xem như là một may mắn rồi. Khu vườn được quét tước khá sạch sẽ chứng tỏ Yoongi rất quan tâm đến nó, một người lãnh đạm như hắn thì ra cũng cũng có sở thích tao nhã như vậy. Ngồi bệt xuống bãi cỏ gần đó ngước mặt lên nhìn trời. Cảnh thì đẹp nhưng quá mức trống vắng yên tĩnh, nếu có người có thể cùng cậu đi dạo trong vườn thì tốt rồi. Bật cười với suy nghĩ ngây thơ của bản thân, làm gì có ai rảnh rỗi như cậu cơ chứ, mọi người ai cũng có công việc của mình, cậu lại là một đứa sinh viên học không tới nơi.

Jungkook ah, từ khi nào cậu lại tự ti nhiều đến như vậy.

"Này cậu nhóc, mau tránh sang chỗ khác"

Một giọng nam trầm ổn lạnh lùng vang lên sau lưng. Người này là một thanh niên, trên tay còn cầm dụng cụ làm vườn, có lẽ cũng là người giúp việc của căn nhà này đi. Không để người khác đợi lâu, cậu bật dậy chạy qua phía mảnh vườn đối diện ngồi xuống nhìn người thanh niên. Nhận thấy ánh mắt của Jungkook cứ nhìn qua bên này, người đó không khỏi bực bội trao cho cậu ánh mắt như hù doạ khiến Jungkook hơi sợ hãi nhưng cậu vẫn nhất mực ngồi yên đó. Cậu không muốn vào nhà, đối diện với những lời ra tán vào của những người hầu cậu không chịu được.

"Sao còn chưa đi?"

"Em muốn ở ngoài này!"

"Hừ"

Người đó hừ lạnh bỏ mặc cậu mà ngồi xổm xuống cạnh bên một khóm hoa bắt đầu công việc cắt tỉa thành thục. Nhìn anh làm công việc đó, Jungkook không nén nổi tò mò bắt đầu rút ngắn khoảng cách chẳng mấy chốc đã tới gần anh nhìn chăm chăm vào bông hoa trong tay của đối phương.

"Cậu lại muốn gì nữa?"

"Em muốn xem anh làm việc"

"Thực phiền phức"

Ty_azike

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro